Lâm Thế Kiệt nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô thì nhất thời cảm thấy hơi buồn cười.
Lâm Thế Kiệt từ tốn đứng dậy khỏi người cô, áo sơ mi của anh đã hơi xộc xệch, anh thế này… trông giống như hai người vừa mới làm chuyện không phù hợp với thiếu nhi, làn da lộ ra bên ngoài của Giản Nghệ Hân đã nổi da gà, cô cắn đôi môi ướt át, nhìn chằm chằm anh.
“Hồi sáng em lấy lòng tôi như thế, chẳng phải tôi nên thưởng cho em à?” Lâm Thế Kiệt nói.
“…” Tôi khinh.
Hồi sáng cô lấy lòng Lâm Thế Kiệt không phải là vì muốn được anh hôn, anh thật sự cho rằng mình là hoàng đế, nên tất cả phụ nữ đều đợi anh sủng hạnh à? Mặc dù cô không phủ nhận nhan sắc của anh có thể đứng đầu giới giải trí hiện nay, nhưng Giản Nghệ Hân cô không đến nỗi bị sắc đẹp mê hoặc.
Giản Nghệ Hân tức đến nỗi ngực liên tục phập phồng, một lúc sau mới điều chỉnh lại hơi thở: “Lâm Thế Kiệt, ý tôi là ông cụ Trình sắp về rồi, anh biết mà đúng không?”
Buổi sáng nghe dì Liễu nhắc đến chuyện này, nên Giản Nghệ Hân luôn để trong lòng.
Nhưng vì ban ngày luôn rối bời, không có thời gian để nghĩ, giờ cô đã bình tĩnh lại nên nhớ ra ngay.
“Em cũng biết?” Lâm Thế Kiệt hỏi.
Tạm thời chuyện ông cụ Trình về nước vẫn chưa tiết lộ với bất kỳ ai, nên chỉ có anh và người nhà họ Lâm là biết chuyện này, sao Giản Nghệ Hân lại biết?
“Anh đừng quan tâm làm sao tôi biết…” Giản Nghệ Hân không muốn liên lụy đến dì Liễu, cô cực kỳ nghiêm túc nhìn Lâm Thế Kiệt, như đã quên mất giờ hai người đang nằm trên giường với tư thế vô cùng mờ ám lúng túng, giọng điệu hơi năn nỉ: “Anh đã đồng ý với tôi rồi, chắc sẽ không nuốt lời đúng không? Lâm Thế Kiệt, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là anh hãy dẫn tôi đi gặp ông ấy.”
Chỉ cần gặp được ông ta, nói không chừng cô có thể tìm được nhà của mình.
Ánh mắt Lâm Thế Kiệt ảm đạm, lần đầu tiên anh cảm thấy ngực mình hơi mềm nhũn, cuối cùng vẫn bình tĩnh nói: “Ngày kia nhé, tôi chỉ cho cô cơ hội này.”
Một cơ hội?
Giản Nghệ Hân mừng tít mắt, cô chỉ cần một cơ hội là được, lỡ thân thế của cô thật sự có liên quan đến ông cụ Trình, vậy thì sau này dù không có sự giúp đỡ của Lâm Thế Kiệt, cô cũng có thể gặp được ông cụ Trình, ngược lại nếu thân thế của cô không liên quan đến ông ta, thì sau này cô cũng không định gặp mặt ông ta lần hai.
Thấy dáng vẻ phấn khích của Giản Nghệ Hân, Lâm Thế Kiệt hơi tức giận, đôi môi mỏng khẽ nói: “Em đi ngủ đi.”
“Ồ! Chúc anh ngủ ngon!”
Giản Nghệ Hân đã xua tan vẻ u ám vào ban ngày, vui vẻ tắt đèn, càng nhìn Lâm Thế Kiệt càng thấy thuận mắt.
Thật ra cô không có sở trường nào khác, nhưng được cái không thù dai, hơn nữa cũng dễ dàng xua tan tâm trạng tồi tệ, chỉ cần nghĩ tới ngày kia là có thể gặp được ông cụ Trình, kể cả khi ngủ khóe miệng Giản Nghệ Hân vẫn đang mỉm cười, nhưng cô vẫn nhớ chuyện mình đã đồng ý vẽ avatar hoạt hình cho mấy đàn em.
Thật ra Giản Nghệ Hân hơi thèm ngủ, nhưng buổi sáng cô đã dậy sớm, cứ năm sáu tiếng lại dậy một lần, bình thường cô đều mở mắt không quá ba giây đã trở mình ngủ tiếp, nhưng hôm nay cô mở đôi mắt chua xót ra, rồi dùng tay dụi, không ngủ tiếp nữa.
Ở bên cạnh, Lâm Thế Kiệt vẫn đang ngủ, ánh nắng ban mai bao khắp mặt đất, tạo nên khung cảnh trong lành. Giản Nghệ Hân rón rén thức dậy, sợ sẽ đánh thức Lâm Thế Kiệt.
Vì cô đang mặc đồ ngủ, nên lấy một chiếc chăn mỏng ở trong tủ ra, rồi ôm laptop rón rén rời đi.
Danh Sách Chương: