• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh biết."

Khi nói ra ba chữ này, dường như sức lực trong cơ thể cũng bị rút sạch theo nó.

Văn Kha ngồi xụi lơ trên đất cúi đầu xuống, thậm chí anh không dám tưởng tượng xem khi nghe thấy câu này Hàn Giang Khuyết sẽ có cảm xúc thế nào.

"Anh...."

Hàn Giang Khuyết vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp hãi, hắn vừa nói được một chữ đã dừng lại, sau đó đi đến trước mặt Văn Kha ngồi xổm xuống, vội vàng hỏi: "Anh đang nói gì thế hả Tiểu Kha? Không thể nào, Trác Viễn không thể nào nói chuyện này cho anh được, đúng không?"

Thực ra đến giờ này, câu hắn hỏi không thể nói là hỏi thăm nữa, mà chi bằng nói đó là sự giãy giụa phí công cuối cùng.

"Không phải gã nói cho anh."

Văn Kha đau đớn lắc đầu: "Là anh... Nghe lén được Trác Viễn và cha gã nói chuyện với nhau, nên đến tận bây giờ Trác Viễn vẫn cho là anh không biết chuyện."

"Anh đã biết cái gì?"

Văn Kha không dám nhìn vẻ mặt của Hàn Giang Khuyết, anh cúi thấp đầu nhìn chăm chăm vào vệt sáng ánh đèn hắt xuống sàn nhà: "Năm đó sau khi anh gian lận và bị bắt, mấy thầy cô hiểu anh vẫn một mực hỏi cho bằng được anh đưa phao cho ai. Cha Trác Viễn rất sợ anh sẽ nói chân tướng cho các thầy cô, bởi vì khi đó Trác Viễn đang dùng thành tích thi thử để xin offer du học ở nước ngoài, trong hồ sơ của gã tuyệt đối không thể có vết nhơ như vậy được. Chuyện gian lận vừa nổ ra, nhà gã đã tìm quan hệ, đút tiền cho thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng. Nên trường học thậm chí còn không tìm đến anh nói chuyện thêm lần nào nữa, anh bị đuổi học thẳng cổ."

"Mười năm trước khi vừa theo Trác Viễn đến thành phố B, hai người bọn anh cùng ở trong biệt thự nhà gã. Có một lần cha gã và gã nói chuyện này lúc nửa đêm, bị anh... Vô tình nghe thấy."

Tốc độ nói của Văn Kha rất chậm.

Rõ ràng là đang nói đến chuyện của mình, nhưng giọng điệu của anh lại quá đỗi xa lánh, tựa như đang cố gắng cách chuyện ấy thật xa thật xa, như vậy... Sẽ không còn đáng xấu hổ nữa.

"Sau đó thì sao? Anh chẳng làm gì hết ư?"

Hàn Giang Khuyết kinh ngạc nhìn Văn Kha, khó khăn hỏi.

Ngón tay Văn Kha khẽ run rẩy.

Anh chẳng làm gì hết sao?

Câu hỏi này như một ngọn roi quất mạnh lên người anh.

Anh biết, Alpha của anh thốt ra câu hỏi yếu ớt thế này nghĩa là trong lòng hắn mong chờ được nghe một chút xíu, dù chỉ là một chút thôi về sự kháng cự và căm thù của anh đến nhường nào.

Nhưng anh lại không có cách nào cho Hàn Giang Khuyết được đáp án như thế.

Văn Kha vùi mặt vào giữa đầu gối: "Anh chỉ giả vờ không nghe thấy gì cả, sau đó quay về phòng. Hàn Giang Khuyết, anh, anh chẳng hề làm gì cả."

Mỗi một từ thốt ra khỏi miệng đều như mang theo mùi vị thối rữa cũ kỹ, khiến anh rất buồn nôn.

"Tại sao?"

Hàn Giang Khuyết nói rất nhẹ, nhưng cổ họng lại khàn đục đến lạ thường.

Có điều sau khi hỏi câu này, hắn không thể kìm chế nổi mà đè mạnh bả vai Văn Kha, khàn giọng quát: "Anh biết rõ nhà bọn chúng đã làm chuyện như thế, mà vẫn đồng ý sống bên gã mười năm? Là mười năm ròng rã đấy! Văn Kha, rốt cuộc anh đã nghĩ thế nào?"

Sức hắn dùng mạnh đến mức Văn Kha không thể không ngẩng đầu nhìn lên phía hắn.

"Bởi vì anh..."

Khóe mắt Omega đỏ hoe, nước mắt rưng rưng chực trào khỏi bờ mi. Anh như một đứa bé biết mình đã sai nên không dám khóc trước mặt Hàn Giang Khuyết, chỉ có thể liều chết chịu đựng: "Hàn Tiểu Khuyết, khi đó anh rất sợ hãi."

Những cảm xúc hèn nhát bị đẩy ra ngoài, bị bại lộ trước mặt người mình yêu thương nhất.

Mà chính là vì người yêu thương nhất, nên hết thảy những điều này đều là tra tấn gấp trăm nghìn lần.

"Chỉ trong một tháng sau khi anh bị đuổi học, tế bào ung thư của mẹ anh nhanh chóng khuếch tán, vô phương cứu chữa, sau đó mẹ qua đời. Anh đột nhiên cảm thấy, dường như thế giới này chỉ còn lại một mình anh, dù anh có làm gì cũng không còn ý nghĩa, anh cũng không còn có được cuộc đời mà anh muốn sống. Anh sợ việc rời khỏi Trác Viễn, dù căn nhà kia có đáng sợ nhường nào cũng vẫn tốt hơn việc chỉ còn mình anh. Lúc nghe lén được chuyện kia... Thực ra so với hận, anh càng thấy sợ hãi hơn. Cho nên anh vờ như cho đến giờ mình chưa từng nghe được chân tướng... Giả vờ đến tận mười năm. Dần dà, có đôi khi ngay cả chính anh dường như cũng dần không còn nhớ rõ chuyện này nữa."

Hàn Giang Khuyết nhìn Omega trước mặt.

Người ấy vẫn có chiếc cổ mảnh khảnh thon thon như cũ, vẫn có làn da trắng ngần mềm mại, vẫn có rèm mi dài xù xù bông bông.

Đây là người hắn yêu nhất, là Omega đã mang thai vì hắn. Khi người ấy nhắc đến quá khứ đau đớn nhường này, hắn đã muốn thương xót, đã muốn đau lòng cho người ấy biết chừng nào.

Nhưng hình như, tim hắn thật sự đã trở nên chết lặng.

Hắn không còn thương còn xót Văn Kha nữa.

Động đến suy nghĩ này, Hàn Giang Khuyết mới phát hiện ra mình đau lòng đến độ không thở nổi.

"Văn Kha, tại sao trước đó anh không nói cho em hay? Nếu hôm nay em không điều tra được chuyện này, có phải anh định giấu em cả đời không?"

"Không phải, anh muốn nói cho em. Hàn Giang Khuyết, chỉ là anh vẫn không nói thành lời thôi."

Văn Kha lắc đầu quầy quậy: "Em còn nhớ hoạt động login của Tình cuối không? Là viên nang thời gian ấy, thật ra cũng là linh cảm khi nghĩ đến chuyện này. Ban đầu anh nghĩ, anh muốn ghi toàn bộ những điều mình không nói thành lời này lại, sau đó chờ một năm và gửi cho em thông qua app, khi đó, khi đó anh cũng đã làm cha, hẳn là anh có thể đối mặt với những quá khứ ấy rồi."

"Vậy bây giờ anh bỗng nhiên muốn nói ra là bởi vì không muốn em hận Trác Viễn sao?"

Hàn Giang Khuyết thấp giọng hỏi.

"Xin lỗi."

Văn Kha nghiến chặt răng, gằn từng chữ nói: "Hàn Tiểu Khuyết, trước đó mỗi lần em nói mình hận Trác Viễn anh vẫn luôn tránh né, là vì anh biết năm đó thật ra người hủy hoại cuộc đời anh là chính anh. Nếu phải nói người anh nên hận nhất là ai, thì kẻ đó cũng phải là chính anh. Không nói ra được bí mật này, anh vĩnh viễn sẽ không có cách nào căm hận Trác Viễn một cách thẳng thừng được. Anh sợ sau khi em biết được chân tướng, sẽ..."

Nói đến đây, Văn Kha không dám thốt ra mấy chữ sau.

Anh sợ, Hàn Giang Khuyết sẽ hận anh, hận còn nhiều hơn cả Trác Viễn.

Cuối cùng, anh đã đào móc tất cả những ti tiện, nhu nhược từ trong máu thịt ra ngoài, giống như đang chịu một cuộc phán xử vô hình.

"Văn Kha..."

Nỗi phẫn nộ của Hàn Giang Khuyết đã dần dà dằn xuống, nhưng trong chất giọng bình thản ấy lại ẩn chứa tuyệt vọng.

"Sáu năm trước Trác Viễn mới chính thức ký hiệu anh." Hàn Giang Khuyết cúi đầu nói một cách đột ngột: "Nên mười năm trước khi anh đưa ra quyết định này, rõ ràng là gã vẫn chưa ký hiệu."

"Văn Kha, thật ra sự nhu nhược của anh vẫn luôn là thứ áp đảo tất thảy, chứ căn bản không phải tiêu ký gì hết, đúng không?"

Hàng mi thật dài của chàng Alpha cao lớn dịu dàng rũ xuống, hắn chăm chú nhìn sàn nhà, thậm chí còn nở nụ cười: "Anh đang lừa em, cũng đang gạt chính mình."

"Tiểu Kha mà mười năm trước em biết thật sự sẽ nhu nhược, sẽ giảo hoạt thế sao? Thậm chí có đôi khi em còn cảm thấy... Là anh đã giết Tiểu Kha mà em yêu."

Văn Kha mệt mỏi ngồi quỳ sụp trên mặt đất, mặt anh nhăn nhó vì đau đớn.

Anh không thể nói thành lời.

Nỗi sợ hãi khủng khiếp dần dâng lên. Hàn Giang Khuyết đã nói "Tiểu Kha mà em yêu".

Mà Tiểu Kha ấy, không phải là anh.

"Lộp độp" một tiếng.

Một giọt nước lặng yên xuất hiện trên sàn nhà.

Hàn Giang Khuyết nói rất nhẹ, rất nhẹ: "Văn Kha, thực ra anh có từng nghĩ rằng nếu khi đó anh có thể rời bỏ Trác Viễn, hoặc là trong mười năm qua anh từng có bất cứ lần nào dũng cảm, thì có phải, có phải em sẽ không cần một mình chờ lâu đến thế không? Có phải chúng ta đều sẽ hạnh phúc hơn chút không?"

Văn Kha ngẩng phắt đầu lên.

Chỉ thấy chàng Alpha cao to ngồi xổm trước mặt anh như một đứa bé lạc đường. Trên đôi mắt đen láy kia, từng giọt nước mắt chậm rãi và lặng yên rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên Hàn Giang Khuyết khóc trước mặt anh.

Mắt Văn Kha lập tức đỏ bừng, anh quỳ gối đánh phịch xuống sàn nhà cố gắng muốn giơ tay ra lau nước mắt cho Hàn Giang Khuyết: "Hàn Tiểu Khuyết, anh xin lỗi, anh xin lỗi... Đừng khóc, đừng khóc nữa, xin em đấy..."

Hàn Giang Khuyết lắc đầu, thật sự hắn không còn khóc nữa, sau đó tỉnh táo đẩy tay Văn Kha ra rồi đứng lên.

Văn Kha hoảng sợ mở to mắt. Anh đỡ bụng chăm chú nhìn theo Hàn Giang Khuyết, hai chân đang run bần bật.

Hàn Giang Khuyết không nói gì nữa.

Đêm hôm đó, hắn vẫn ôm lấy Văn Kha chìm vào giấc ngủ như mọi ngày, vẫn dùng tay đặt trên phần bụng nhô cao của Văn Kha.

Giấc ngủ của Văn Kha rất nông, trước nửa đêm gần như cứ cách mười phút anh sẽ sợ hãi mở to mắt ra nhìn về phía người bên cạnh, xác nhận sự tồn tại của Hàn Giang Khuyết.

Nhưng Hàn Giang Khuyết vẫn ra đi.

Lúc tờ mờ sáng, Văn Kha giật mình tỉnh giấc, dùng ngón tay vuốt ve ga giường trống rỗng bên cạnh.

Anh biết, Hàn Giang Khuyết đã ra đi.

Văn Kha chẳng suy nghĩ gì nữa, anh không mở mắt ra, mà nhẹ nhàng kéo chăn trùm qua đỉnh đầu.

Ký ức dâng lên như thủy triều, anh tựa như một cái bong bóng nước trong biển sâu đen ngòm, mơ màng lên xuống.

Đấy là anh năm mười chín tuổi, rón rén mở cửa thư phòng ra một khe hở nhỏ, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ.

"Tiểu Viễn, chuyện gian lận đã dằn xuống rồi. Tuy nói con đã đính hôn với Văn Kha, nhưng bây giờ chuyện đã chìm xuống. Hay là cho cậu ta một khoản tiền, dứt khoát hủy bỏ hôn ước đi?"

"Cha, chuyện này, chuyện này không được đâu..."

"Chuyện này thật sự không phải là chúng ta cay nghiệt, mà chủ yếu vì cậu ta chỉ là Omega cấp E, thực sự không ổn, về sau sinh nở không tốt cũng xảy ra vấn đề. Tiểu Viễn, con phải thực tế một chút chứ. Nhà chúng ta mắc nợ cậu ta, lấy tiền đền bù là được rồi, con cũng chưa chính thức ký hiệu cậu ta, cần gì phải dùng hôn nhân để trói chặt hai bên cả đời?"

"Cha, mẹ Tiểu Kha vừa được chôn cất, cậu ấy không chốn nương tựa, quá đáng thương, vả lại con thật lòng thích cậu ấy mà. Cha đừng nói nữa, chuyện kết hôn con sẽ không nghe theo lời cha đâu."

Trong thư phòng tối mịt đang cất giấu bí mật khiến người ta buồn nôn.

Nhưng mà, cảm xúc trong giây phút ấy hoàn toàn không phải là "Hận".

Chỉ là đột nhiên trong lúc đó

Anh đã chết rồi.

Thế giới này lại không có bất cứ nhân tố thiện lương, tốt đẹp nào, hết thảy đều xấu xa ghê tởm.

Cũng chính vì thế, không còn đáng giá để sống thật tốt nữa.

Đêm hôm ấy, sấm sét vang trời, bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi rào rào dữ dội.

Mà trong hành lang dài dằng dặc và tĩnh lặng của căn biệt thự, Văn Kha để chân trần đi trên sàn nhà gỗ, đi cực kỳ lâu mới trở lại phòng ngủ.

Trong phòng anh trang trí rất ít, vách tường màu trắng, rèm cửa màu xám, giống như một ngôi mộ hoang vu.

Văn Kha vụng về bò lên giường, sau đó đẩy mạnh cửa ra, để cơn mưa nặng hạt xối mạnh lên người mình.

Bỗng nhiên có một cơn gió lạnh ùa đến, một xấp hoa giấy màu trắng dùng trong lễ tế tung bay từ trong phòng anh ra ngoài, nhưng bị mưa to xối ướt đẫm ngay nháy mắt.

"Mẹ... Mẹ thật sự phải đi, đúng không ạ?"

Con cũng muốn ở bên mẹ.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên Văn Kha mơ thấy giấc mơ về hươu cao cổ.

Anh biến thành một chú hươu cao cổ thỏa thích chạy nhảy trong đồng lúa bao la, hoa giấy trắng như tuyết và lúa mạch vàng óng cùng bay phấp phới trong gió.

Mà xa xa cuối tầm mắt, một cậu bé có đôi mắt đen lay láy đang duỗi hai tay với anh.

Anh băng băng chạy tới. Con đường kia rất xa, nhưng trong mơ anh không hề mệt mỏi, chỉ chạy thật nhanh thật nhanh tới, dường như còn rất hạnh phúc.

Từ nay về sau, giấc mộng ấy cứ thế theo anh trong suốt mười năm đơn điệu tẻ nhạt.

Vào ban ngày, thể xác anh tận tụy đóng vai một Omega của nhà họ Trác, anh bị nô dịch, bị áp chế, bị cắn cổ.

Nhưng thực ra anh không sống ở chỗ đó.

Anh nhốt tất cả những gì mình yêu trong giấc mơ.

Đêm đến, anh sẽ đi tìm chúng.

.....

Nước mắt giàn giụa ướt đẫm gương mặt Văn Kha, anh bỗng nhiên ngồi dậy.

Hàn Giang Khuyết nói đúng, là sự nhu nhược từ trong cốt tủy đã từng bước từng bước phá hủy anh, còn hơn cả ký hiệu.

Mà cùng với đó, mười năm, hơn ba nghìn ngày đêm, ký hiệu chưa từng có một ngày thực sự đè nén được tình yêu của anh.

Trong tiềm thức lộn xộn của anh, trong giấc mộng của anh, anh vẫn luôn, vẫn luôn yêu Hàn Giang Khuyết.

Ký hiệu không phải là thứ mạnh nhất trên thế giới này.

Mà phải là nhân tính.

Từ trước đến nay, ký hiệu chưa bao giờ đánh bại được nhân tính.

________________________

Người post: Yến Nhi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK