Hàn Giang Khuyết cũng khá tò mò hỏi: "Nên Lam Vũ đầu tư bao nhiêu thế anh? Em còn chưa biết đấy."
Vừa nãy Diệp Thành cũng hỏi qua vấn đề này, và đúng là đã hỏi đến điểm mấu chốt, đó chính là rốt cuộc Lam Vũ đưa cho Văn Kha bao nhiêu tiền khiến anh có sức mạnh đến thế.
Văn Kha hạ cửa sổ xe xuống một chút, sau đó hít một hơi không khí lạnh buốt thật sâu mới thấp giọng nói: "Hiện giờ là 40 triệu."
Vừa rồi đương nhiên Văn Kha không tiện trả lời, nhưng Hàn Giang Khuyết đã hỏi vậy, anh bỗng bất giác nhớ đến lời Hạ Hành Tri nói với mình hôm qua: Gian đoạn khai thác đầu tiên trực tiếp thông qua 40 triệu đầu tư, không cần xác nhận lại với hắn.
40 triệu.
Từ trước đến giờ anh chưa từng cầm trong tay khoản tiền lớn đến thế.
Khi nhìn thấy số tiền này trong tài khoản công ty, trong lòng anh thật sự chỉ có một suy nghĩ đơn giản –
Anh có tiền rồi.
Anh giống như những người bình thường trên TV, nhìn thấy con số này phải nghiêm túc đếm từng con số 0 đằng sau, vừa đếm vừa cảm thấy cảm giác sảng khoái bí ẩn hiện lên trong lòng.
Nhưng dường như Hàn Giang Khuyết không bị chấn động bởi con số này.
Đầu tiên hắn đi qua một trụ đèn xanh đỏ như bình thường, một lát sau mới quay đầu nhìn Văn Kha: "Giờ anh giàu rồi đấy Tiểu Kha." Hắn dừng một chút, cố ý cười nói: "Thế mua xe cho em nhé... Giám đốc Văn? Em muốn Land Rover cơ."
Thực sự Hàn Giang Khuyết rất đẹp trai. Đường nét gương mặt của hắn sắc sảo, dù lúc cười cũng nhìn thấy đuôi mắt xòe rộng như cánh bướm. Rõ ràng tướng mạo rất lạnh lùng sắc bén, nhưng khi thả lỏng cười tươi trước mặt Văn Kha thế này, nom Hàn Giang Khuyết lại ngọt ngào đến mức đáng yêu.
Cái tên này giờ đã làm nũng anh quá đỗi tự nhiên rồi.
Văn Kha cũng không khỏi ngây người chốc lát. Dù đã ở bên nhau lâu đến thế, anh vẫn sẽ say đắm đến mức tim đập rộn ràng.
"Mua." Văn Kha không kìm được nhẹ giọng dỗ dành: "Chờ thêm chút nữa nhé, chờ đến khi app lên store và kiếm được thật nhiều tiền, anh sẽ mua cho em ngay lập tức, Land Rover cũng được."
Ban đầu Hàn Giang Khuyết không nghiêm túc, nhưng khi nghe Văn Kha nói thế, hắn vẫn không kìm được mà đắc ý cong khóe môi. Còn trong lòng Văn Kha lại chợt nổi lên chút áy náy, anh giơ tay ra lặng lẽ phủ lên bàn tay đang cầm vô lăng của Hàn Giang Khuyết.
Anh có thể trả mức lương lên đến bảy chữ số cho Vương Tĩnh Lâm, thế mà ngay cả một chiếc xe cũng không thể mua cho Hàn Giang Khuyết. Nghĩ như vậy, thực sự anh không thể được coi là một kẻ giàu có. Điều duy nhất anh mạnh mẽ hơn những người khác, là anh càng coi trọng nhân tài thì sẽ càng sẵn sàng nhường lợi ích của mình mà thôi.
Người giàu đáng lẽ phải nên giống Trác Viễn, mua đồng hồ đắt tiền, mua một lèo mấy chiếc xe sang để trong gara. Thậm chí bố của gã còn có cả một chiếc máy bay tư nhân, mùa đông anh đã từng ngồi trên đó với người nhà Trác Viễn cùng đi trượt tuyết.
Nghĩ đến những chuyện đó, Văn Kha không khỏi xuất thần nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ xe.
Thực ra đã lâu lắm rồi anh không nhớ đến Trác Viễn, chỉ là hôm nay nói chuyện với Diệp Thành khiến anh khá bùi ngùi khi lần nữa nghe thấy cái tên này, nghe thấy tình hình gần đây của gã, càng không nghĩ đến việc Viễn Đằng lại lâm vào tình trạng quẫn bách. Nhất thời, lòng anh bỗng thấy khá ngũ vị tạp trần.
"Vậy anh thật sự muốn giành người từ bên Viễn Đằng hả?"
Lúc lái xe đến Thế Gia, Hàn Giang Khuyết vừa nắm tay Văn Kha vào thang máy vừa hỏi. Đồng tử đen láy của hắn mơ hồ hiện lên vẻ hưng phấn, hắn không đợi Văn Kha trả lời đã hỏi tiếp: "Tiểu Kha, có phải anh cũng muốn hất đổ Trác Viễn không? Thế chi bằng một lần anh cướp mấy người luôn?"
Thực sự Văn Kha không ngờ Hàn Giang Khuyết lại hiểu như vậy, nhất thời không biết nên nói gì. Anh nhìn Hàn Giang Khuyết bằng vẻ mặt phức tạp trong chốc lát, đoạn chậm rãi nói: "Anh không nghĩ như vậy. LITE thiếu người, Vương Tĩnh Lâm chỉ là người thích hợp nhất mà thôi, muốn cậu ấy chuyển chỗ làm không phải vì muốn nhằm vào Trác Viễn."
Hàn Giang Khuyết im lặng một chốc. Hắn nhìn đèn báo số tầng của thang máy đang nảy lên từng số, bỗng nhiên mở miệng: "Văn Kha, cho đến giờ... Anh thực sự không nghĩ đến việc trả thù Trác Viễn ư?"
"Không." Văn Kha ngẩng đầu nhìn Hàn Giang Khuyết, vô thức nói: "Cho tới giờ chưa nghĩ đến việc trả thù gã."
Hàn Giang Khuyết không trả lời ngay lập tức. Có một giây, Văn Kha gần như nhìn thấy được một thứ cảm xúc hòa lẫn giữa thất vọng và mất mát từ ánh mắt của người đàn ông bên cạnh mình.
Nhưng sau đó Alpha nhanh chóng kiềm chế vẻ mặt ấy, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thẳng về phía trước không xem Văn Kha nữa, nói: "Vậy quả thật anh rất rộng lượng với gã."
Giọng điệu của hắn rất nhạt, nhưng rõ ràng trong câu nói lại đầy vẻ khó chịu.
"...Không phải là anh rộng lượng."
Văn Kha cố gắng đè cảm xúc hỗn loạn của mình xuống, nghiêm túc giải thích: "Hàn Giang Khuyết, những chỗ có xung đột lợi ích với gã anh sẽ không nhượng bộ, nhưng anh sẽ không dồn hết tâm trí trả thù này nọ. Anh biết, gã có lỗi với anh rất nhiều, nhưng năm đó gã cũng đã thật sự giúp anh, anh cũng từng cảm kích. Cho nên chuyện giữa anh và Trác Viễn không tính toán rõ ràng được, anh cũng không muốn tính toán nữa. Anh chỉ muốn sống tốt cuộc sống hiện tại lúc này của mình, em hiểu chưa?"
Hàn Giang Khuyết không nói gì.
Chỉ nghe thang máy vang lên một tiếng "Ting", cửa mở, Hàn Giang Khuyết sải bước ra ngoài, lần này hắn không nắm tay Văn Kha.
Hắn ấn mạnh mật mã mở khóa mấy lần, lần đầu tiên không đúng, Hàn Giang Khuyết bực bội nhấn lại lần nữa. Nhưng vừa ấn được một nửa hắn dừng lại, quay đầu nhìn Văn Kha nói: "Văn Kha, anh không chỉ thực sự từng cảm kích Trác Viễn, mà anh cũng từng thật lòng yêu gã đúng không?"
"Em có ý gì hả Hàn Giang Khuyết?"
Nói đến từ cuối cùng, giọng Văn Kha đã run lên. Rõ ràng là người anh yêu nhất, thế mà trong giây phút ấy, anh lại cảm nhận được ngăn cách rõ ràng giữa hai người...
Giống như người bị nhốt trong hai cái bong bóng, không thể nào liên lạc, không thể nào truyền đạt tình cảm thực sự của mình.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí bỗng đông đặc đầy căng thẳng, cảm xúc gần như chạm một cái sẽ bùng nổ. Thậm chí trong lòng đôi bên đều biết rõ, câu nói của bất cứ người nào nói ra sau đó đương nhiên sẽ khiến người còn lại tổn thương vô cùng.
Văn Kha hít vào từng chút từng chút một, giây trước còn muốn dứt khoát biết được đáp án, nhưng một giây sau đã sợ hãi, muốn vội vàng bịt chặt tai.
Nhưng Hàn Giang Khuyết vẫn mở miệng.
"Anh để Trác Viễn ký hiệu mình, Văn Kha à." Hàn Giang Khuyết gằn từng chữ từng chữ: "Anh yêu gã, nên mới có thể đồng ý cho gã dùng răng cắn nát tuyến thể của mình, để gã chính thức ký hiệu mình, đúng không?"
"Hàn Giang Khuyết, khi ở bên anh, chẳng phải em đã biết những chuyện này rồi đấy ư?"
Văn Kha bỗng cảm thấy bụng mình trĩu xuống khó chịu khôn cùng, đầu óc cũng quay cuồng choáng váng. Anh phải dùng tay gắng gượng đỡ eo mới có thể đứng vững, đoạn nhìn thẳng vào Hàn Giang Khuyết, nói: "Hóa ra em để bụng việc anh, anh bị người khác dấu hiệu đến thế sao?"
Nói tới đây, người Văn Kha bất giác run rẩy đầy xấu hổ.
Hóa ra Hàn Giang Khuyết vẫn luôn để bụng ư?
Rõ ràng anh đứng gần Alpha của mình đến thế, nhưng anh cảm thấy nỗi cô độc chợt bủa vây lấy mình.
"Em không để bụng cái này!"
Hàn Giang Khuyết nôn nóng đến mức mắt đỏ bừng, hắn thở dốc nặng nề, pheromone Whisky cũng trở nên cuồng bạo bất an.
"Văn Kha, tại sao anh lại không cho em dấu hiệu anh? Em chỉ không hiểu, rõ ràng anh đã mang thai lâu đến thế rồi, rõ ràng chúng ta đã ở bên nhau lâu tới vậy, nhưng chỉ cần hôn đến gáy anh, anh sẽ né tránh dữ dội. Văn Kha, tại sao? Tại sao năm đó Trác Viễn có thể, còn giờ em lại không?"
"Là vì em làm chưa đủ đúng không?"
Giọng Hàn Giang Khuyết từ kịch liệt dần dần chuyển sang yếu ớt, đến cuối cùng đã trở nên bất lực. Đôi mắt đen láy đẫm khổ đau của hắn nhìn Văn Kha, lẩm bẩm: "Là em không bằng Trác Viễn ư? Nên anh không muốn giao cơ hội dấu hiệu còn lại duy nhất trong đời này cho em."
"Không phải." Văn Kha choáng váng, anh lắc đầu thật lực: "Không phải thế đâu, chỉ là anh..."
Văn Kha cố gắng sắp xếp ngôn ngữ của mình, nghiêm túc nói: "Hàn Giang Khuyết, em không phải là Omega, em không hiểu cảm giác bị dấu hiệu kia đáng sợ đến ngần nào đâu. Hết thảy bản thân sẽ không kìm lòng được mà muốn phụ thuộc vào một người khác, phải xoay tròn quanh người đó, phải đánh mất bản thân, giống như trơ mắt nhìn mình bị kẹt trong đầm lầy và chìm dần dần, nhưng lại bất lực không thoát ra nổi. Lúc bị Trác Viễn dấu hiệu, anh đã phải sống như thế đấy. Cưới nhau sáu năm, anh chưa từng một ngày thực sự là chính mình. Mãi đến sau khi ly hôn và bóc tách ký hiệu, dường như cuối cùng anh mới lần nữa giành được cuộc đời mới..."
"Nhưng Văn Kha à, em sẽ không làm tổn thương anh như Trác Viễn."
"Anh biết em sẽ không, nhưng bây giờ rốt cuộc anh có thể làm chuyện mình muốn. Anh có thể khai thác app chính tay anh làm nên, hoàn thành sự nghiệp mình muốn làm. Vất vả lắm anh mới tìm lại được bản thân, không còn sống như một kẻ phụ thuộc vào người khác... Anh cảm thấy đây mới chính là cuộc đời mà anh muốn. Em à, anh chỉ muốn làm một Omega hoàn toàn tự do, anh không muốn tiếp tục bị mối liên hệ AO ràng buộc tàn nhẫn nữa. Em có hiểu được anh không hả Hàn Giang Khuyết?"
Văn Kha tiến lên trước hai bước, tiến gần đến mức gần như ngẩng đầu lên là có thể kề sát chóp mũi Hàn Giang Khuyết.
"Nên... Dù đến ngày sinh, anh cũng không muốn để em dấu hiệu thật ư? Tiểu Kha, sẽ đau lắm đấy – Lúc sinh con sẽ rất đau, anh có biết không?"
Hàn Giang Khuyết nghiến chặt răng, lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, ngay cả một câu nói cũng lộn xộn. Dù hắn đã cố gắng đè nén cảm xúc của mình, nhưng một tia cầu khẩn bất lực trong mắt hắn vẫn lơ đãng tiết lộ hết thảy.
Người ấy gần như đang cầu xin mình.
Ngón tay và trái tim Văn Kha đang phát run, có một giây phút anh thực sự nghĩ mình sẽ mềm lòng.
Đủ ký ức trong thời gian vừa qua hiện lên trước mắt anh, lần đầu tiên đạt được thành công rực rỡ ở Lam Vũ, lần đầu tiên lập công ty, lần đầu tiên tỉnh táo yêu thương một người mà không liên quan đến AO, hết thảy những điều này anh thực sự, thực sự không thể nào dứt bỏ.
Anh thực sự rất muốn làm Văn Kha, anh không muốn tiếp tục làm một Omega phụ thuộc vào Alpha nữa.
"Anh xin lỗi." Cuối cùng Văn Kha nghẹn ngào nói: "Hàn Tiểu Khuyết, anh yêu em, nhưng thực sự anh không muốn bị dấu hiệu, cả đời này anh không muốn bị dấu hiệu nữa. Những nỗi đau khác, anh có thể chịu đựng."
Rất lâu sau Hàn Giang Khuyết không mở miệng. Dường như cảm xúc của hắn dần lắng xuống, qua một hồi lâu mới nói chuyện.
"Văn Kha, mỗi lần soi gương nhìn thấy vết sẹo này, em lại nhớ đến anh."
Giọng của Hàn Giang Khuyết rất trầm, mỗi một chữ đều rõ ràng rành mạch: "Lúc gặp lại nhau, anh nói xin lỗi em, nhưng thực ra cho đến giờ em không trách anh, thậm chí còn thầm cảm thấy lãng mạn quá đỗi. Việc năm đó anh đánh em, và cả vết sẹo này đều rất lãng mạn, bởi vì điều đó khiến trên người em mãi mãi mang dấu vết anh để lại. Có đôi khi em cảm thấy... Cái này giống như một dấu hiệu lưu lại trên cơ thể em. Mười năm qua, chưa bao giờ em quên anh, dù cho chỉ một ngày."
Nỗi bi thương sâu sắc dần lắng đọng trong đôi mắt đen của hắn. Khi cúi đầu nhìn Văn Kha, vết sẹo sâu giữa lông mày bên phải càng thêm rõ ràng dưới ánh đèn.
Hàn Giang Khuyết dừng một chút, bình tĩnh tiếp tục nói: "Tiểu Kha, anh cũng thay đổi rồi. Anh đã không còn vô tư yêu em như mười năm trước nữa."
Ngực Văn Kha như bị giáng một đòn nặng nề, nhưng anh chẳng thể thốt lên câu.
Hàn Giang Khuyết nở một nụ cười rất nhẹ, nhưng vẻ mặt lại bi thương khôn cùng: "Không ngờ trong anh, dấu hiệu với Omega lại tàn nhẫn như vậy. Nhưng thực sự với em, tình yêu chính là dấu hiệu."
"Văn Kha, anh để một Alpha yêu mình, như vậy anh đã dấu hiệu người ấy. Người ấy sẽ không quên anh, có lẽ cả đời này anh không biết rằng người ấy sẽ vĩnh viễn yêu anh đến đánh mất bản thân. Anh có thấy kỳ thực chuyện này cũng khá tàn nhẫn không?"
__________________
Người post: Yến Nhi