"Văn Kha... Anh trai à." Hàn Giang Khuyết dán mình tới mong đợi nhìn Văn Kha: "Vậy, vậy em có quà không?"
Hắn có can đảm hỏi như thế ít nhiều gì cũng chắc chắn mình sẽ có, đây là tự tin mà Văn Kha đã cho hắn từ hồi niên thiếu.
"Chúng ta đi mua đồ ăn trước, chờ lát nữa lại nói." Văn Kha từ chối cho ý kiến, nở nụ cười: "Hứa Gia Nhạc bảo ở nhà không có việc gì, muốn đi cùng chúng ta. Đừng đến muộn, không lại bắt cậu ta phải chờ."
Hàn Giang Khuyết rất buồn bực – mua đồ ăn mua đồ ăn, lại còn phải mua đồ ăn với Hứa Gia Nhạc, ba thằng đàn ông cùng đi mua đồ ăn.
Nhưng Văn Kha đang dùng cái tay đeo đồng hồ nắm tay hắn, hắn hết cách rồi, bèn ngoan ngoãn vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe. Đi được nửa đường, Văn Kha bỗng nói: "Hàn Tiểu Khuyết, nhắm mắt lại đi."
Hàn Giang Khuyết lập tức hiểu.
Hắn cười rạng rỡ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại để Văn Kha dẫn mình đi, vừa đi vừa không nhịn được hỏi: "Là gì thế anh? Sao lại để ở bãi đỗ xe?"
Văn Kha bị hắn hỏi thế bèn bỗng khựng lại...
Đúng thế, đã để ở bãi đỗ xe rồi, niềm vui bất ngờ "nhắm mắt" này dường như không còn ý nghĩa. Nhưng anh chỉ có thể bình tĩnh không nói tiếng nào để dẫn Hàn Giang Khuyết vào chỗ đỗ xe bên trong cùng nhất.
Hàn Giang Khuyết sờ lên lớp thép lành lạnh, hắn khẽ hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Đừng bảo là xe nhé?"
"Mở mắt." Văn Kha càng lúc càng thấy mình ngốc, trong giọng nói không kìm được ý cười: "Em xem đi."
Hàn Giang Khuyết đã sớm không chờ được nữa, vừa mở mắt ra, hắn không khỏi ngây ngẩn.
Chỉ thấy một chiếc Land Rover màu đen oai phong lẫm liệt đang đỗ ở đó, dưới ánh đèn trắng, thân xe bóng loáng mới tinh đang lấp lánh ánh sáng lành lạnh.
"Tiểu Kha, anh, anh mua xe cho em hả?"
Hàn Giang Khuyết giật mình đến mức lắp bắp: "Sao anh lại.... Tiểu Kha, anh vừa mở công ty xong, giờ trong tay đâu còn nhiều tiền dư đâu."
Về lý thì không khó đoán quà, nhưng dù sao xe vẫn là một thứ rất lớn, cũng quá đắt tiền, huống chi đây còn là Land Rover.
Văn Kha mỉm cười nói: "Đúng là trong tay anh không có tiền mặt, nên mấy ngày trước anh đã bán hết mười mấy đồng Bitcoin, đúng lúc tỷ giá hối đoái lại rất cao nên không bị lỗ, cộng thêm chút cổ phiếu rải rác cũng coi như đủ. Chiếc này là dòng nhập khẩu mới nhất của đại lý xe, có điều không phải cao cấp nhất. Xe cao cấp mắc quá, anh thật sự không mua nổi. Hàn Tiểu Khuyết, em nhanh lái đi, thử cảm giác thế nào."
Nhưng Hàn Giang Khuyết lại không có vẻ mặt vui vẻ. Hắn cứ mãi ngập ngừng muốn nói lại thôi, dừng một chút mới luống cuống: "Văn Kha, chuyện xe, khi, khi đó em thực sự không nghiêm túc đòi anh mua cho em đâu. Chiếc này quá đắt, em... Có phải bây giờ anh tiêu hết tiền tiết kiệm rồi không?"
"Hàn Giang Khuyết, anh biết, anh biết."
Văn Kha tiến lên một bước nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Giang Khuyết. Anh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng áy náy của Alpha, thấp giọng nói: "Nhưng anh muốn mua cho em."
Hàn Giang Khuyết không nói lời nào, Văn Kha bèn xoa đầu hắn tiếp tục nói: "Trước em có bảo với anh hồi ở Mỹ em dùng một chiếc Land Rover secondhand, về sau anh có lén tìm thời gian đến đại lý xe xem một chút, hóa ra Land Rover thực sự rất đẹp và oai phong, rất hợp với em. Sau khi về anh cứ mãi nghĩ, nhất định em rất thích dòng xe này, nên thà mua second-hand cũng chấp nhận. Sau này khi từ Mỹ về, hẳn em rất khó chịu khi bán chiếc xe kia nhỉ. Hàn Tiểu Khuyết, anh biết khi đó em không nghiêm túc, nhưng anh thật sự rất muốn để em lái một chiếc Land Rover mới, là anh muốn mua cho em."
"Tiểu Kha..."
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Giang Khuyết cứ mãi nhìn Văn Kha, qua một hồi lâu, hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang bên trái, hàng mi run rẩy dữ dội, kế đó nói bằng giọng vừa khàn vừa run: "Anh ngốc lắm."
Nói xong câu đó hắn bỗng cúi người vùi đầu vào bả vai Văn Kha, lặp lại lần nữa: "Anh ngốc lắm."
Nếu như tỉnh táo suy nghĩ, đương nhiên lúc này không phải là thời cơ tốt để dùng hết tiền đi mua một chiếc xe sang giá một triệu tệ.
Không phải Văn Kha không rõ điểm này.
Chuyện mẹ anh mắc bệnh nan y vào năm đó khiến anh cần cảm giác an toàn về tiền bạc hơn bất cứ ai, nên dù có ở bên Trác Viễn không hề thiếu tiền, anh vẫn không quên duy trì việc đầu tư nhiều hạng mục.
Nên dù có gom góp hết toàn bộ tiền tiết kiệm để đổ vào công ty, trong tay anh vẫn giữ một số tài khoản rải rác như Bitcoin, cổ phiếu và tiền quỹ. Đây đều là những lá bài tẩy anh nắm trong tay dựa vào ánh mắt tinh chuẩn của mình, một khi gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, chúng có thể giúp anh bình yên vượt qua.
Nhất là Bitcoin, năm đó anh không phải là người mua sớm nhất, nhưng cũng tốn mấy trăm đô Mỹ một đồng. Mấy năm nay đã lên giá hơn mười lần, đây là khoản đầu tư thành công nhất của Văn Kha.
Hiện giờ anh đã bán sạch vì một chiếc xe, đây không phải là phong cách làm việc của Văn Kha, quá hấp tấp, cũng quá mạo hiểm.
Nhưng một khi nghĩ đến Hàn Giang Khuyết, anh không còn giữ được lý trí nữa.
Hồi cấp ba, có một năm Hàn Giang Khuyết rất mê xe mô hình. Văn Kha có vừa ý một mô hình xe tăng cao cấp, muốn cùng Hàn Giang Khuyết lắp xong chiếc xe tăng này trước sinh nhật hắn để làm quà tặng.
Khi đó mức giá hơn một nghìn cũng khiến anh run sợ, phải nhọc nhằn vất vả tích góp tiền mấy tháng, còn đi dạy kèm vào chủ nhật, cuối cùng cũng coi như tạm đủ tiền mua mô hình. Nhưng khi đến tiệm anh mới biết còn phải mua rất nhiều dụng cụ và keo dính cao su.
Nỗi chán nản và tiếc nuối ấy đối với Văn Kha là cả đời khó quên.
Thuở thiếu thời, anh thích thú đến chừng nào thì bất lực từng ấy.
Văn Kha nghĩ đến những quá khứ đó, cuối cùng dịu dàng mỉm cười ôm Hàn Giang Khuyết vào lòng, chầm chậm nói: "Bảo bối của anh, anh thực sự rất yêu em, em biết điều đó không?"
Trong lòng anh có nghìn câu vạn chữ, cuối cùng chỉ hóa thành một câu rất đơn giản này.
Anh yêu Hàn Giang Khuyết.
Anh cho Hàn Giang Khuyết cổ phần, tiêu hết tiền tiết kiệm của mình để mua xe cho Hàn Giang Khuyết, đồng ý sinh con cho Hàn Giang Khuyết vào thời điểm này. Anh muốn cố gắng làm việc, sau đó cho Hàn Giang Khuyết cuộc sống tốt nhất.
Nếu nói anh làm một Omega yêu Hàn Giang Khuyết, chi bằng nói anh chỉ làm một người bình thường yêu Hàn Giang Khuyết một cách rất bình thường và dung dị.
"Ừm."
Hàn Giang Khuyết thấp giọng trả lời.
Hắn vùi mình trong ngực Văn Kha chốc lát, cuối cùng bình ổn lại cảm xúc. Lúc ngẩng đầu lên hắn phấn chấn hơn hẳn, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng, nói: "Đi thôi, mình đi đón Hứa Gia Nhạc nào."
Lái xe mới đi đón Hứa Gia Nhạc hiển nhiên đã trở thành một chuyện rất vui với hắn.
Trái lại mới sáng sớm Hứa Gia Nhạc đã nghênh đón đòn tấn công dữ dội.
Đương nhiên hắn nhìn ra được xe mới, còn hứng thú hỏi Hàn Giang Khuyết một câu: "Úi chà đổi xe rồi hả? Trả hết tiền luôn hay sao?"
Đương nhiên Hứa đại thiếu gia sẽ không chấn động chỉ vì một chiếc Land Rover, chỉ là vừa nhìn cũng biết loại xe này không phải kiểu Văn Kha thích, nên hắn vô thức tưởng rằng Hàn Giang Khuyết mua cho mình.
"Văn Kha mua cho tôi đấy."
Hàn Giang Khuyết vừa điều khiển vô lăng vừa đáp lời ngay tắp lự: "Quà năm mới của tôi."
"..."
Hứa Gia Nhạc hít sâu một hơi không nói gì nữa.
Văn Kha ngồi bên ghế phụ nín cười.
Hàn Giang Khuyết khác những Alpha còn lại thế đấy, anh có thể tưởng tượng được nếu là Trác Viễn, chỉ e gã sẽ không thể đắc ý thẳng thắn nói chuyện mình được Omega mua xe cho. Bởi vì đối với Alpha, ít nhiều đây vẫn là một chuyện khá mất mặt.
Nhưng Hàn Giang Khuyết thì khác, Hàn Giang Khuyết là chú sói ngốc sẽ vì được cưng chiều mà vui đến mức vểnh đuôi.
"Hứa Gia Nhạc, năm mới ông đến thăm con à?" Văn Kha đột nhiên nói.
"Cận Sở dẫn thằng bé đón năm mới trên du thuyền,
hẵn giờ đang ở Thái Bình Dương." Hứa Gia Nhạc trầm ngâm nói: "Tối nay gọi một cú video cho hai người là được."
Hắn dừng một chút, lập tức thay đổi cảm xúc trêu Hàn Giang Khuyết: "Này Hàn công chúa, dạy tôi hai chiêu đi, làm thế nào mới tìm được một chàng vợ thương Alpha thế? Tôi cũng không muốn cố gắng nữa, muốn được thử cảm giác được cưng chiều."
"Xì."
Nghe thấy biệt danh kia Hàn Giang Khuyết mất hứng hừ một tiếng, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời một câu: "Là ánh mắt của anh có vấn đề đấy, đừng cứ tìm ngốc bạch ngọt mãi, lần sau tìm một người vừa thông minh vừa lợi hại không phải là xong à."
"Ok ok."
Hứa Gia Nhạc phì cười: "Lần sau để tôi thử một chút. À đúng rồi... Văn Kha, Hàn Giang Khuyết, lớp trưởng cấp ba muốn tổ chức buổi họp lớp trường Bắc Tam ở thành phố B, nhờ tôi hỏi xem hai người có đi không?"
_____________________
Người post: Yến Nhi