Văn Kha tin, Hàn Giang Khuyết thực sự có rất nhiều lời muốn nói với mình, nhưng sau một giây im ắng, anh vẫn lặng lẽ đóng cửa xe lại.
Trong chiếc Bentley đang mở điều hòa rất đỗi ấm áp. Vừa bước vào, Văn Kha đã ngửi thấy một luồng hương vị pheromone hệ rượu rất nhạt, nhưng rõ ràng là cùng huyết thống kế thừa với Hàn Giang Khuyết.
"Cậu tên Văn Kha, đúng không?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Vâng."
Văn Kha quay đầu, trong nháy mắt đó anh cảm thấy dường như đã nhìn thấy một Hàn Giang Khuyết phiên bản lớn tuổi.
Chắc chắn gen Alpha của nhà họ Hàn cực kỳ ưu việt và mạnh mẽ, bởi vậy trong quá trình sinh nở mới chiếm địa vị thống trị tuyệt đối. Từ cha của Hàn Giang Khuyết đến người anh thứ ba kia, và cả Hàn Giang Khuyết nữa, ngũ quan của họ giống nhau đến mức như đúc ra từ một khuôn, đúc ra ba người đàn ông ở độ tuổi khác nhau.
Mà điểm khác biệt duy nhất giữa họ có lẽ là đôi mắt. Bởi vì dấu vết của năm tháng trôi qua, nên hốc mắt của Alpha đang ngồi cạnh Văn Kha sâu hơn. Màu đôi ngươi của ông ta không đen láy tinh khiết giống Hàn Giang Khuyết, mà hơi có vẻ đục ngầu, nhưng chính một tia màu đục ấy lại càng khiến ông ta nom uy nghiêm và thâm trầm như một con sói già dặn lão luyện.
"Tôi là Hàn Chiến. Hẳn giờ cậu đã biết, tôi là cha của Hàn Giang Khuyết."
Hàn Chiến ngồi rất ngay ngắn, dù là trong xe cũng không hề có vẻ thả lỏng. Mặc dù thốt lên câu chào, thế nhưng trên mặt ông lại không hề chứa ý cười, vừa nói hết câu đôi môi mỏng đã lạnh lùng mím lại.
Văn Kha chần chừ một lát, cuối cùng nhỏ giọng cúi đầu nói: "Cháu chào bác Hàn."
Anh bẩm sinh đã nhạy cảm, đương nhiên có thể cảm thấy không khí căng thẳng trong giây phút này, nhưng vẫn lập tức lựa chọn thái độ ngoan ngoãn kính cẩn của một vãn bối.
Chỉ là đối phương không hề có phản ứng gì với vẻ hơi dè dặt lấy lòng của anh, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Mấy tháng rồi?"
Văn Kha sửng sốt một hồi mới phản ứng được: "Năm tháng rồi ạ."
"Mới năm tháng?" Đôi mắt sắc bén của Hàn Chiến nhìn về phía bụng Văn Kha, nhíu nhíu mày: "Sao bụng lớn thế."
Hiển nhiên từ ánh mắt của ông ta có thể nhìn ra chủ nhân của nó không hề có gì là yêu thích đứa bé trong bụng Văn Kha.
Văn Kha bỗng cảm thấy áp lực khó nói thành lời, anh không khỏi căng thẳng dùng tay che bụng: "Bởi vì cháu mang thai đôi."
Hàn Chiến tỏ vẻ rất lãnh đạm với việc mang thai đôi, cũng không hỏi thêm gì khác mà tiếp tục nói: "Văn Kha, cậu biết tại sao tôi lại phải tự mình đến gặp cậu không?"
Văn Kha im lặng một hồi mới đáp: "Không biết ạ."
"Lâu như thế mà Hàn Giang Khuyết chưa nói cho cậu biết cha mình là ai, cũng không nói cho cậu hay về tình huống gia đình mình, đúng không?"
"... Đúng ạ." Ngón tay Văn Kha bỗng khẽ run.
"Vậy xem ra trong lòng nó vẫn nắm chắc." Hàn Chiến chậm rãi nói: "Văn Kha, nhà họ Hàn không thể nào tiếp nhận cậu, hiện giờ không, mà sau cũng sẽ không. Hàn Giang Khuyết hiểu rõ điểm này, nên mới một mực giấu giếm, giấu giếm cho đến tận bây giờ. Nhưng mà không nói chuyện này cho cậu thì với cậu cũng không công bằng. Hai đứa không thể kết hôn, nghe rõ chưa?"
Đối với một Omega đang mang thai, đương nhiên những câu nói này rất đỗi tàn nhẫn. Nhưng Hàn Chiến không thích lãng phí thời gian, dù khi giải quyết những chuyện thế này ông ta vẫn chẳng hề có mảy may dịu dàng. Có lẽ điều này xuất phát từ sự lạnh lùng đương nhiên ở người có địa vị như ông ta. Mỗi một câu Hàn Chiến nói đều gọn gàng dứt khoát và mạnh mẽ rõ ràng, đôi mắt cũng một mực bình tĩnh nhìn Văn Kha chăm chú.
Đây là một Omega nom rất yếu đuối, thậm chí không quá xinh đẹp.
Thực ra mới đầu Hàn Chiến khá giật mình. Ông cho rằng Omega có thể khiến Hàn Giang Khuyết si mê đến thế sẽ là một mỹ nam còn xinh đẹp hơn cả Phó Tiểu Vũ, nhưng không ngờ ông lại đoán sai.
Hàn Chiến quan sát phản ứng của Văn Kha. Omega nhỏ xinh đang mang thai, khuôn mặt hơi trắng bệch, khi nghe thấy câu nói của ông cậu ta đột nhiên cúi đầu xuống. Từ thế trận và thái độ này, hẳn cậu ta đã sớm đoán được ý đồ đến của người nhà họ Hàn.
Hàn Chiến kiên nhẫn chờ đợi Văn Kha trả lời. Ông ta đoán có lẽ Omega sẽ khóc, cũng chuẩn bị sẵn sàng để tạm thời tha thứ cho việc Omega sẽ không kiềm chế được nỗi lòng, thậm chí là cãi vã.
Nhưng sau một lát, ông ta chỉ nghe thấy một giọng nói rất yếu ớt: "Bác Hàn, cháu..."
Cậu Omega nom yếu ớt đang cố chấp nhìn ông: "Cháu biết, có lẽ cháu có rất nhiều chỗ không xứng với nhà bác, cho dù là thực lực kinh tế hay bối cảnh gia thế, cháu đều không xứng. Cháu có thể hiểu rõ được nỗi lo bên nhà bác, nhưng mà cháu, cháu thật sự rất yêu Hàn Giang Khuyết."
Nói đến đây Văn Kha không nhịn được mà nghẹn ngào, nhưng sau đó nhanh chóng tiếp tục: "Cháu sẽ không vòi tiền nhà bác, cũng không liên lụy đến Hàn Giang Khuyết. Cháu chỉ đơn thuần muốn được ở bên em ấy, muốn đối xử tốt với em ấy, sẽ tốt hơn so với bất cứ ai. Bác, bác có thể... Cho cháu một cơ hội được không?"
"Coi như là vì...." Nói đến đây Văn Kha đau xót nhìn Hàn Chiến, gần như hèn mọn cầu xin: "Coi như là vì cháu đã mang thai, nên hãy cho cháu một cơ hội được không bác. Cháu cảm thấy cháu có thể cho Hàn Giang Khuyết một gia đình hạnh phúc."
Hàn Chiến không trả lời ngay. Ông ta ít nhiều cũng khá giật mình, giật mình vì từ ngữ Văn Kha sử dụng – "Muốn đối xử tốt với em ấy", "Xin hãy cho cháu một cơ hội".
Đây là dáng vẻ của một người trả giá.
Thực sự rất hiếm thấy. Một Omega đang mang thai, vừa mới đối mặt với gia đình Alpha xa lạ và cường thế, lại phải biết sự thật sẽ bị xua đuổi tàn nhẫn, như bình thường Omega đó sẽ yếu đuối và bất lực, thậm chí còn oán hận và không cam lòng.
Nhưng Văn Kha thì khác.
Giọng của anh rất nhẹ, nhưng lại rất lý trí. Anh hiểu được điểm yếu của mình, nên chọn cách nhấn mạnh điểm tốt và ưu thế của mình. Thậm chí anh còn rất ngoan cường muốn đấu tranh cho mình – Không phải muốn giành được đãi ngộ trăm phần trăm ngay lập tức, mà cố tìm lấy một cơ hội.
Đây là một Omega vô cùng chín chắn.
"Đây không phải là vấn đề tiền nong." Hàn Chiến quyết định cho Omega chín chắn này một chút tôn trọng, ông ta chầm chậm nói tiếp: "Văn Kha, Hàn Giang Khuyết là con riêng. Hai mươi bảy năm trước, bố thằng bé giận dỗi dẫn nó bỏ đi, tôi không hề đi tìm. Cả đời này tôi chưa từng thỏa hiệp vì bất cứ kẻ nào. Kẻ đó đã muốn bỏ đi, thì tôi coi như không có tình nhân đó, cũng không có đứa con trai này. Nhưng mười năm trước, đứa con trai lưu lạc bên ngoài này lại vì một cậu Omega thích hồi cấp ba mà đột nhiên chạy đến cầu xin tôi cho nó chút tiền. Vì cái này mà nó đồng ý làm bất cứ thứ gì. Văn Kha, Omega năm đó nó thích là cậu, đúng không?"
"Vâng..."
Lúc thốt lên chữ này, Omega vốn luôn rất mạnh mẽ lại không kìm được mà đỏ hoe đôi mắt.
"Tôi cũng không ngờ được qua nhiều năm đến thế mà con tôi vẫn thích cậu."
Hàn Chiến thở dài, ánh mắt thoáng chút phức tạp. Nhưng ông lập tức thu cảm xúc lại, đoạn trầm giọng nói: "Văn Kha, ba đứa con trai của tôi đều là Alpha, đứa nào đứa nấy đều rất xuất sắc, nên tôi vốn chẳng thiếu một thằng con riêng đã phản bội tôi từ nhỏ. Năm đó tôi có thể dứt khoát để Hàn Giang Khuyết trở về, một là vì từ đáy lòng tôi ít nhiều cũng có chút áy náy với nó. Thứ hai là vì Hàn Giang Khuyết là Alpha duy nhất có được pheromone cấp S trong toàn bộ nhà họ Hàn. Còn cậu, Văn Kha? Bây giờ cậu là cấp E? Hay là cấp D?"
"... Giờ là cấp D ạ."
Tim Văn Kha bỗng nhiên nảy lên thình thịch, trong nháy mắt đó, anh bỗng cảm thấy lạnh cả người.
Anh ở bên Hàn Giang Khuyết quá lâu, sinh hoạt trải qua môi trường chân không hoàn toàn ngọt ngào. Hàn Giang Khuyết chưa bao giờ nói với anh bất cứ chuyện gì liên quan tới đẳng cấp pheromone, đến mức thậm chí anh đã quên mất hiện thực này của xã hội...
Nếu như nói quần chúng bình thường vẫn chỉ để ý đến việc xứng đôi đẳng cấp pheromone, thì với gia tộc hào môn như nhà họ Hàn, đẳng cấp pheromone quá thấp là nhược điểm trí mạng.
Mà anh, cả đời cũng chẳng cách nào bù đắp được thiếu sót đó.
"Quá thấp."
Vẻ mặt Hàn Chiến rất lạnh lùng, ông hờ hững nói: "Văn Kha, bản thân tôi là cấp A, Omega tôi chọn cũng cấp A, nhưng trong ba đứa con trai chỉ có thằng ba là đạt đến cấp A như tôi, đây chính là tỉ lệ 1/10000. Còn cấp S, cấp S là khái niệm gì? Văn Kha, duy trì chất lượng tốt của pheromone là một chuyện rất khó khăn, đứa con trai này của tôi... Đúng là không quá thông minh, tôi hiểu rất rõ điểm này. Nhưng nhà họ Hàn cần nó kết hợp với một Omega ít nhất là cấp A, tôi cũng hi vọng mình có thể có một đứa cháu Alpha cấp S. Mà đứa con trong bụng cậu, vĩnh viễn sẽ không thể nào đạt đến độ cao đó. Nói cách khác, chúng nó vô dụng với nhà họ Hàn."
Văn Kha bỗng cảm thấy khó mà thở nổi. Anh ôm chặt bụng mình, trong nháy mắt đó, nỗi đau sắc nhọn dường như đã đâm thấu người anh.
Anh không đau vì bản thân, mà đau cho bé cưng trong bụng.
Bé cưng của anh sắp năm tháng rồi, bác sĩ nói đôi tai bé bỏng của hai đứa phát triển gần hoàn chỉnh, nên mỗi ngày anh đều cho hai bé nghe chút nhạc nhẹ êm đềm, nhỏ giọng trò chuyện với con. Anh lặng lẽ nói, con ơi, cha thương hai con rất nhiều.
Nhưng nếu như bây giờ có thể nghe được những câu này, hai bé cưng của anh sẽ tủi thân, sẽ đau đớn đến mức nào đây.
"Trước đó tôi đã nói rất rõ với Hàn Giang Khuyết, nó có thể không chọn Omega môn đăng hộ đối gia thế hiển hách, nhưng đẳng cấp pheromone nhất định phải là cấp A. Trước đây nó luôn ở cùng Phó Tiểu Vũ, cũng mời Phó Tiểu Vũ quản lý chuyện làm ăn. Tôi vẫn luôn nói đưa Omega này về nhà là được, tôi rất hài lòng. Cậu ta là cấp A, thông minh, chưa từng ở bên Alpha nào khác. Văn Kha, cậu thì khác, cậu không chỉ từng qua một lần đò mà đẳng cấp cũng quá thấp, tôi sẽ không thể chấp nhận cậu. Điểm này chính Hàn Giang Khuyết cũng rõ ràng, nên cho đến giờ nó vẫn không dám nói gia thế của mình cho cậu, càng không mang cậu về nhà, bởi vì nó biết mình không thể nào kết hôn với cậu, cậu hiểu chưa?"
"Tự suy nghĩ cho rõ ràng đi, có cần đứa bé này nữa không."
Hàn Chiến nói rất bình tĩnh: "Không cần thì càng dứt khoát. Cần cũng được, sinh ra nhà họ Hàn sẽ bỏ tiền nuôi. Con trai tôi tới tới lui lui mười năm vẫn thích cậu, tôi không cứng nhắc, vả lại cũng nhìn ra – Cậu là người thông minh, không đến mức gây chuyện, vậy lùi một bước cũng không sao. Không phải là tôi muốn nó và cậu chia tay sạch sẽ, nếu cậu còn muốn ở bên nó thì cứ sinh con ra, sau đó coi như cha con cậu được Hàn Giang Khuyết kim ốc tàng kiều, tiền cũng tuyệt đối không thiếu. Nhưng cậu phải hiểu thật rõ, tuyệt đối Hàn Giang Khuyết sẽ không thể nào có mỗi mình cậu, về sau nó cũng sẽ kết hôn với những Omega khác, sinh con với những Omega khác. Đứa con nhà họ Hàn thừa nhận cũng không thể nào là con cậu. Nếu cậu đồng ý, thì đến lúc đó ký một hợp đồng."
Văn Kha nói không ra lời, anh cảm thấy cổ họng mình đắng chát, nuốt một ngụm nước miếng thôi cũng rất muốn nôn. Anh chỉ thấy mỗi câu mỗi từ của Hàn Chiến giống như một thanh đao sắc nhọn thọc thật mạnh vào người anh, sau đó xoay nghiến.
"Được rồi, xuống đi, suy nghĩ kỹ vào."
Hàn Chiến không có hứng thú với câu trả lời của Văn Kha mà ngồi thẳng người thẳng thừng kết thúc cuộc nói chuyện.
Nhưng trước khi Văn Kha đi, ông chợt vươn tay ra nhẹ vuốt ve phần bụng nhô lên của anh. Bởi vì tuổi tác nên bàn tay của Alpha đã gầy khô, lòng bàn tay rất lạnh, lạnh đến mức khiến Văn Kha bất giác rùng mình một cái.
Nếp nhăn nơi khóe mắt ông lộ ra rõ hơn một chút bởi vì vẻ mặt đột ngột cứng đờ.
"Cũng, cũng ổn ạ..." Văn Kha khó khăn thốt lên mấy chữ.
Hàn Chiến không nói thêm gì nữa, khoát tay áo ra hiệu cho Văn Kha xuống xe. Nhưng lúc định đẩy cửa xe ra, Văn Kha chợt dừng rồi nhẹ nhàng hỏi: "Bác, bác có yêu Hàn Giang Khuyết không?"
Hàn Chiến nhíu mày, có điều không chờ ông trả lời, Văn Kha đã tiếp tục nói: "Cháu cũng là người sắp làm cha, thi thoảng cũng sẽ lo trước tính sau mà nghĩ đến vấn đề sau này con mình sẽ lập gia đình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cháu vẫn cho rằng, người con trai cháu thích mới là quan trọng nhất. Nhưng tại sao khi nói đến Hàn Giang Khuyết, hình như bác... Hình như bác đang nhắc đến một phương tiện phối giống vậy. Cậu ấy không phải là con bác ư?"
"Văn Kha." Giọng của Hàn Chiến bỗng trầm xuống: "Trước khi tôi nổi giận, xuống xe..."
"Bác..." m thanh của Văn Kha đã không kìm nổi nghẹn ngào: "Hồi chúng cháu học cấp ba, người cha Omega ngày nào cũng đánh cậu ấy. Cậu ấy luôn luôn muốn cùng cháu bỏ trốn đến một nơi rất rất xa. Cháu đã đồng ý, chúng cháu sẽ cùng đi, cùng nhau lớn lên. Nhưng về sau chúng cháu vẫn phải chia xa, cháu vẫn nghĩ cậu ấy quay về bên bác là có thể hưởng được chút tình thân. Nhưng tại sao, tại sao lại như thế? Bác, cậu ấy thật sự rất đáng thương, bác có biết không? Hàn Tiểu Khuyết, cậu ấy thật sự rất rất đáng thương..."
_____________________
Người post: Yến Nhi