Hạ Trọng Phương nghe ngoài cửa sổ có tiếng động, quát hỏi: "Người nào ở bên ngoài?"
Không hiểu sao, vào lúc này Trầm Tử Trai lại giả tiếng mèo kêu, rồi né qua một bên.
Hạ Trọng Phương nghe tiếng mèo kêu, không nghi ngờ gì, chỉ đến đóng kín cửa sổ, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Một lúc sau, Trầm Tử Trai đi tìm Phương ngự y, bịt mũi nói: "Lão Phương, cả người Bổn vương nóng ran, có phải bổ tâm hoàn có chút không đúng hay không? "
Phương ngự y chẩn mạch cho Trầm Tử Trai, lắc lắc đầu nói: "Vương Gia, người nhiệt huyết sôi trào, rõ ràng là tư xuân, có quan hệ gì với bổ tâm hoàn?"
Trầm Tử Trai buông tay nói: "Mặc kệ là vì sao, ngươi phải có cách để Bổn vương dừng chảy máu mũi chứ?"
Phương ngự y đến gần nói: "Đã sớm dừng lại."
Trầm Tử Trai sờ mũi, lắc đầu một cái, lúc này mới đi ra.
Hắn mới đến trong thư phòng, liền có mật thám tới bẩm, nói đã tra ra chứng cớ Tiểu Ngọc Lan sát hại Chương bà vú.
Trầm Tử Trai gọi Tô Lương vào nói: "Sáng mai đem chứng cớ nộp cho quan phủ, để quan phủ phán quyết cho tốt."
Tiểu Ngọc Lan dám xui khiến Vương Du, muốn độc hại toàn gia Tề Vương phủ, chết không có gì đáng tiếc, chứ đừng nói đến việc tra ra chứng cứ bà ta sát hại Chương bà vú.
Tô Lương nhận lệnh, tự mình đi an bài.
Lần này Quan phủ làm việc cũng mạnh mẽ vang dội, rất nhanh tra ra tất cả chứng cứ phạm tội của Tiểu Ngọc Lan.
Sau khi Vương Du bị đuổi ra khỏi Vương gia, không có mặt mũi nào mà đi tới Giản gia, đành phải đến ở trong trạch viện của Trầm Tử Hữu sống một mình.
Hôm nay nàng ta mới nghe nói quan phủ đã tra ra chứng cớ Chương bà vú là bị Tiểu Ngọc Lan sát hại, không phải do trượt chân rơi xuống giếng, chỉ sợ lần này Tiểu Ngọc Lan nhất định sẽ phải chịu tử tội.
Sắc mặt Thị Cầm trắng bệch, nhất nhất bẩm lại những gì đã nghe được cho Vương Du, lại nói: "Du nương, để cứu di nương người phải đi cầu Phương gia thôi.
Phương tán lang dù sao cũng là phu quân của di nương, không thể thấy chết không cứu ."
Vương Du lắc đầu nói: "Vô dụng thôi! Nhi tử của Phương tán lang - Phương Chấp Bình là Quận mã của Tề Vương phủ, lúc này hắn còn muốn phủi sạch quan hệ với di nương ấy chứ, sao lại chịu đi cứu người? Vả lại lúc trước di nương bị định tội xúi giục, hắn còn không chịu đi cứu, giờ là tử tội, hắn càng không ra tay."
Thị Cầm nói: "Vậy di phu nhân chỉ có thể đợi chết?"
Vương Du tằng hắng một cái nói: "Bây giờ Tề vương được thế, nếu mẫu thân chịu giúp ta cầu xin Tề vương một tiếng, di nương có thể được cứu."
Thị Cầm nghe lời này, cũng hiểu ý là muốn đi cầu xin Vi Thanh Mi, liền nói: " Lần trước phu nhân đã đuổi người đi, còn giúp đỡ người sao?"
"Mẫu thân thương yêu ta mới có thể nổi giận như vậy." Vương Du cầm tay Thị Cầm nói: "Ngươi đi Vương gia bẩm báo nói ta bệnh sắp chết, muốn gặp mẫu thân lần cuối.
Nếu mẫu thân đồng ý gặp ta, không chừng di nương sẽ được cứu."
Vi Thanh Mi nghe tin Vương Du bệnh sắp chết, lập tức đến Tề Vương phủ tìm Phương ngự y, nói: "Sức khỏe Du nương vẫn luôn yếu, nhờ thuốc của Phương ngự y thân thể mới có chuyển biến tốt.
Nghe nói giờ lại bị bệnh, ta muốn nhờ Phương ngự y đi khám cho nàng một chút, xem tình huống là như thế nào?"
Phương ngự y đồng ý, nói: "Thể chất Du nương vốn đã yếu, nếu tâm tư quá nặng sẽ dễ sinh bệnh."
Vi Thanh Mi để Phương ngự y dẫn theo ma ma ra cửa, bà không trở về nhà luôn mà ở lại Tề Vương phủ chờ tin tức.
Dù sao cũng là nữ nhi mình nuôi hai mươi năm, đột nhiên nghe nói nàng bị bệnh nặng, cũng vô cùng lo lắng.
Hạ Trọng Phương thấy Vi Thanh Mi đứng ngồi không yên, liền nói: "Mẫu thân, người lo lắng như vậy thì đi đến gặp nàng thôi!"
Vi Thanh Mi lắc đầu nói: "Hôm nay nghe nói quan phủ muốn xử tử Tiểu Ngọc Lan, Du nương liền bị bệnh nặng, không chừng là muốn gặp ta để cầu xin.
Nếu ta gặp nàng, lại phải nhìn nàng cầu xin ta cứu Tiểu Ngọc Lan, ta cũng không cần tự tìm khổ sở."
Hạ Trọng Phương nghĩ tới việc lúc trước Tiểu Ngọc Lan giả mạo làm thân mẫu của mình, mặc kệ là thật lòng hay giả dối, thì bà ta cũng quan tâm đến nàng một thời gian, lúc này cũng có chút khó chịu, nhưng lại nói: "Cũng do bà ta tự gây nghiệt."
Vương Du chờ cả ngày không thấy Vi Thanh Mi tới đây, lại thấy Phương ngự y tới bắt mạch thì biết rõ, Vi Thanh Mi không chịu tới gặp nàng ta, nhất thời không khỏi rơi lệ.
Phương ngự y chẩn mạch cho Vương Du, chỉ nói tâm trạng được thả lỏng thì bệnh liền hết, nhưng hắn vẫn mở hòm khai thuốc, xong mới cáo từ.
Vi Thanh Mi ở Tề Vương phủ đợi một lúc thì Phương ngự y tới, hỏi được là bệnh của Vương Du chỉ bị bệnh nhỏ liền thở phào một cái, đứng dậy cáo từ.
Hai ngày sau, Vương Du nghe tin Tiểu Ngọc Lan qua đời.
Tiểu Ngọc Lan cũng biết mình không thoát khỏi tử tội, bởi vậy đập đầu vào tường ở phòng giam, tự sát bỏ mình.
Nghe tin, Vương Du té xỉu trên đất, mấy ngày sau thật sự bị bệnh nặng đến không thể rời giường.
Phương đại hộ niệm tình có một chút tình cũ với Tiểu Ngọc Lan, liền để người đi tới phòng giam nhặt xác, lo chuyện an táng.
Hạ Trọng Phương nghe nói Tiểu Ngọc Lan chết rồi, cũng thấy thương cảm một lần.
Trầm Tử Trai nghe tin này khi đang nói chuyện với Phương ngự y.
Nhất thời có một ma ma đến tìm Phương ngự y, thấy Trầm Tử Trai cũng ở đây, vội vã hành lễ, thở gấp nói: "Diệp nương tử sắp sinh, Vi thiếu gia luống cuống tay chân không biết làm gì cả!"
Trầm Tử Trai vừa nghe, liền hỏi "Đã bẩm cho vương phi chữa? Bà đỡ đâu?"
Ma ma nói: "Nô tài vừa đi qua bẩm báo cho vương phi, vương phi đã dẫn người đi qua đó, sau đó sai nô tài tới gặp Phương ngự y một chuyến."
Phương ngự y vừa nghe vậy không nghĩ ngợi nhiều liền đi theo ma ma.
Trầm Tử Trai chỉ đành phải trở về thư phòng, chiều nay cũng không ngủ được bao lâu, sau khi ngủ dậy, hắn liền phái người đi hỏi xem Tô Ngọc Diệp sinh chưa?
Lục Mộng đi một hồi lâu, khi trở về, sắc mặt vui mừng nói: "Vương Gia, Diệp nương tử sinh một nam hài, mẹ tròn con vuông, Vi thiếu gia mừng rỡ đến mức không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, cứ cười khúc khích !"
"Thật tốt quá!" Trầm Tử Trai cũng rất vui vẻ.
Tề Vương phủ ít con cháu, hiện giờ mặc dù Vi Thiên Trạch không phải là người Tề vương phủ, nhưng nếu hắn ở tại Tề Vương phủ, hắn có nhi tử, cũng coi như Tề vương phủ có chuyện vui.
Đêm nay, Hạ Trọng Phương vẫn canh giữ ở ngoài phòng sanh của Tô Ngọc Diệp, cho đến khi nghe được mẫu tử Tô Ngọc Diệp bình an, vội để người đi bưng canh cho Tô Ngọc Diệp uống..., lại vào xem mẫu tử các nàng, dặn dò bà vú mấy câu, lúc này mới đi xuống nghỉ ngơi.
Tô Ngọc Diệp ngủ nửa ngày, khi tỉnh lại liền để bà vú ôm tiểu oa nhi đi vào, lại hỏi: "Nhi tử của chúng ta được công công đặt tên rồi sao?"
Vi Thiên Trạch cười nói: "Dĩ nhiên là người phụ thân là ta đặt tên rồi, Tên con là Vi Kỳ."
Tô Ngọc Diệp đọc lại một lần, chữ Kỳ có ý là ngọc ý rất may mắn, liền cười nói: "Cái tên này không tệ."
Vi Thiên Trạch thấy Tô Ngọc Diệp tinh thần không tệ, liền nói: "Đột nhiên nàng muốn sinh, tối hôm qua vương phi ở ngoài phòng sanh một đêm, nhất nhất an bài nhân thủ, cũng vô cùng tận tâm."
Tô Ngọc Diệp cười nói: "Vương phi càng ngày càng có phong phạm, bây giờ không cần Quận chúa giúp một tay, nàng cũng có thể độc lập xử lý phủ vụ rồi."
Thời gian này Hạ Trọng Phương không để ý đến Trầm Tử Trai, một lòng quan tâm phủ vụ, cũng phát hiện ra chỉ cần biết xem sổ sách, an bài, xử lý phủ vụ cũng không phải là rất khó.
Nàng ngủ một giấc thì có ma ma tới bẩm chuyện, chỉ trong chốc lát, nàng đã hỏi xong rồi đuổi ma ma đi nha.
Tiền ma ma ở bên cạnh hầu hạ, cười nói: "Vương phi làm việc càng ngày càng trôi chảy."
Hạ Trọng Phương cười nói: "Không như vậy thì trong phủ này ta sẽ không đất đặt chân."
Mấy ngày nay Trầm Ngọc Tiên không biết động tâm tư gì, luôn trái ý với Hạ Trọng Phương hơn nữa còn dẫn Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng xử lý phần lớn phủ vụ, hình như không nghĩ gì đến Hạ Trọng Phương.
Tiền ma ma hiểu suy nghĩ của Hạ Trọng Phương, thầm nói: "Không biết Quận chúa nghĩ gì thế? Chủ mẫu Tề vương phủ nói cho cùng là vương phi, cũng không phải là Quận chúa!"
Hạ Trọng Phương nói: "Quận chúa quản phủ vụ nhiều năm, giờ muốn nàng ta buông tay sao nàng ta có thể đồng ý?"
Tiền ma ma cũng lắc đầu, Trầm Ngọc Tiên vẫn không có bầu được, không có con cháu đời sau, nên muốn giữ một chút quyền lực trong tay sao? Nhưng đối nghịch với vương phi như vậy, có thể tính là làm khó vương phi rồi.
Ngược lại, Hạ Trọng Phương không lo lắng Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng làm ra chuyện gì, chỉ lo lắng Vũ Văn Thực, bởi vậy liền hỏi Tiền ma ma: " Thời gian này Việt Quốc công chúa vẫn an phận sao? Chừng mấy ngày không thấy nàng đi dạo lung tung rồi."
Tiền ma ma nói: "Từ lúc Phương ngự y ở trong vườn trồng dược thảo, nàng liền một ngày ba lượt đi đến vườn dược thảo, cùng dược đồng Trần Kiều vừa nói vừa cười, cũng không tới quấn lấy Vương Gia nữa rồi."
Hạ Trọng Phương ngẩn ra nói: "Đừng nói nàng xem trọng Trần Kiều."
Tiền ma ma sửng sốt nói: "Sẽ không chứ? Thân phận của nàng là gì, Trần Kiều có thân phận gì, căn bản không xứng đôi."
Hạ Trọng Phương nói: "Ngươi để một ma ma nhìn kĩ chút, cũng đừng để xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Việt Quốc Sứ giả đến hỏi, vương phủ cũng không tiện giao phó."
Tiền ma ma nói vâng nhưng trong lòng lại nghĩ: Mặc kệ nàng ! Chỉ cần không quấn lấy Vương Gia là tốt rồi.
Hạ Trọng Phương vừa nghe ma ma bẩm báo, nói Vũ Văn Thực và Giản Mộc Huyền cùng đi dạo Kinh Thành, đang có chút ngạc nhiên, hôm nay nghe được tin nàng và Trần Kiều vừa nói vừa cười, lại nghĩ thầm: Nữ tử Việt Quốc quả nhiên cởi mở không giống nữ tử Cảnh quốc.
Mấy ngày nay Vũ Văn Thực si mê Giản Mộc Huyền.
Mấy ngày trước Giản Mộc Huyền là người đưa Thái Phó phu nhân tới Tề Vương phủ.
Khi hắn đi tìm Phương ngự y nói chuyện, nghe nói Phương ngự y ở vườn, liền đi tới, vừa đúng lúc Vũ Văn Thực cũng đang ở đây, cùng hàn huyên mấy câu, nghe nói Vũ Văn Thực tới Kinh Thành đã một thời gian, nhưng vẫn còn rất nhiều địa phương chưa đi đến, liền tỉ mỉ miêu tả, cười nói: " Nói đi nói lại, mấy năm trước Vương Gia bệnh nằm tại giường, tất nhiên không đi dạo phố, giờ lại chưởng quản Binh bộ, càng không thể dẫn nàng đi ngắm phong cảnh, nếu nàng thật lòng muốn đi ngắm phong cảnh, không bằng nhờ ta đi...ta sẽ dẫn nàng đi xem một chút."
Vũ Văn Thực nghe vậy, quả nhiên nói: "Giản công tử dẫn ta đi xem một chút đi!"
Giản Mộc Huyền thấy Vũ Văn Thực là công chúa ngoại quốc hết sức mới mẻ, trong lòng không nghĩ nàng giống những cô nươngbình thường khác, nghe nàng nhờ liền vội đáp ứng.
Hôm ấy, Giản Mộc Huyền dẫn Vũ Văn Thực đi dạo hơn nửa Kinh Thành, ăn xong nhiều đồ ăn vặt, tới muộn mới đưa nàng trở về Tề Vương phủ.
Sau đó, Vũ Văn Thực vẫn hỏi thăm chuyện của Giản Mộc Huyền, không đi dây dưa Trầm Tử Trai nữa.
Lại nói sau khi Tô Ngọc Diệp sinh hạ nam tử không lâu, Tề Vương phủ lại có chuyện vui, Lữ Bát Nương có thai rồi.
Lúc dùng đồ ăn sáng, Lữ Bát Nương vừa ăn điểm tâm, vừa khoa tay múa chân nói: "Thật không thể tưởng tượng rằng nơi này đã có một tiểu oa nhi rồi."
Phương ngự y chặn nàng lại, nói: "Không cần khoa tay múa chân, ăn cơm thật ngoan đi!"
Lữ Bát Nương cười hắc hắc, vội đoan chính ngồi ăn cơm.
Bọn họ vừa ăn xong, thì có ma ma và a hoàn tới chúc mừng Lữ Bát Nương.
Hạ Trọng Phương cũng nghe tin, vội đến thăm, cười nói: "Biết lúc nào?"
Lữ Bát Nương nói: "Chính là tối hôm qua.
Ta cảm thấy ngực buồn buồn, nên để cho lão Phương chẩn mạch, hắn liền chẩn ra như vậy."
Hạ Trọng Phương cười ra tiếng, nói: "Bát Nương, sao ngươi lại học Vương Gia gọi là lão Phương vậy? Gọi thế cũng không hay."
Lữ Bát Nương cũng cười ha ha, nói:"Ta với lão Phương là phu thê nhưng bảo ta gọi lang quân, cứ có cảm giác buồn nôn."
Hạ Trọng Phương vỗ trán, nhất thời cười nói: "Còn phải phái người đến Phương gia báo tin mừng, để người của Phương gia cũng vui mừng một chút."
Phương ngự y cười nói: "Đang muốn phái người đi báo tin mừng đây!"
Danh Sách Chương: