Tháng bảy, Hiền ca nhi tròn một tuổi, nên làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai.
Ngày hôm nay, tất cả phu nhân và tiểu thư các phủ đều tới dự, thấy Hiền ca nhi hoạt bát, thông minh, ai cũng tới trêu chọc một phen.
Hiền ca nhi đang học nói chuyện, mỗi lần bị người khác bóp mặt, liền tức giận hô: "Lớn mật!" Kết quả chọc cho chúng phu nhân càng vui vẻ hết nắn lại bóp, đến khi khuôn mặt nhỏ bé của hắn cũng đỏ ửng.
Vi Thanh Mi vô cùng vui mừng nói với các vị phu nhân: “Hắn ăn nói rất khí phách, đáng tiếc bây giờ vẫn vô lực phản kháng, đành phải chịu bị người khác ức hiếp."
Thị Lang phu nhân nói: "Hiền ca nhi dáng vẻ tuấn tú, cử chỉ khí phách, tương lai có khi còn hơn cả vương gia."
Lúc nói chuyện, cũng có phu nhân lặng lẽ nói: "Vương phi gần đây cũng rất có khí phách, rất có phong phạm, nhìn thế nào cũng không giống người lớn lên ở nông thôn hương dã."
Hạ Trọng Phương thấy giờ lành đã đến, bế Hiền ca nhi từ chỗ mấy vị phu nhân, đặt hắn lên đài án chất đầy các món đồ.
Hiền ca nhi thấy có rất nhiều món đồ để chơi, không khỏi cười hắc hắc, duỗi tay ra, bắt một cái hà bao, nhìn trái nhìn phải, nghiên cứu.
Trầm Ngọc Tiên còn khẩn trương hơn so với Hạ Trọng Phương, ở bên cạnh nhỏ giọng nói: " Hiền ca nhi, không thể lấy mỗi hà bao, lấy cái khác nữa nha!"
Hạ Trọng Phương tự an ủi mình: "Hà bao cũng không tệ, hải nạp bách xuyên, bao dung vạn vật."
Vi Thanh Mi thấy Hiền ca nhi chỉ bắt hà bao, có chút thất vọng nói: "Hà bao này thêu từ mấy loại vải màu sắc rực rỡ, vừa liếc mắt thấy màu sắc tươi sáng hắn liền nhìn trúng."
Hiền ca nhi nghiên cứu hà bao, thấy bên trong có thể chứa thêm đồ vật, lại cười hắc hắc, mở miệng túi, ném hà bao lên cái án trên đài như động tác tung lưới của ngư dân, nghĩ ném như vậy sẽ có thêm đồ chơi rơi vào trong túi, chỉ là miệng túi quá nhỏ nên cũng không thể chứa thêm đồ vật gì, hắn không khỏi "Oa" một tiếng, bày tỏ sự thất vọng.
Chúng phu nhân cười một tiếng: "Hiền ca nhi cũng quá cổ linh tinh quái rồi!"
Hạ Trọng Phương cũng không nhịn được cười, nó với Vi Thanh Mi: "Nhưng hắn cũng thật tham, nghĩ một lưới bắt hết mọi thứ."
Hiền ca nhi cầm hà bao, trước tiên vươn tay xúc một lần lưới nữa, thấy vẫn không có đồ vật nào rơi vào túi, không thể làm gì khác hơn là tay trái cầm túi, tay phải đi tìm từng món đồ mình thích, đem bỏ vào trong túi.
Đầu tiên hắn bắt một thanh tiểu kiếm bỏ vào, tiếp tục con dấu rồi lấy thêm một quyển sách, thấy trong túi đầy, lại cố gắng nhét thêm một hộp phấn nữa.
Các phu nhân cười: "Đây là nói tương lai văn tài võ lược, làm đại quan , bên cạnh còn vây đầy tiểu nương tử hay sao?"
Hạ Trọng Phương cười, đi lên ôm Hiền ca nhi, điểm cái trán của hắn nói: "Thật tham, lại lấy hết toàn bộ đồ như vậy!"
Sau khi Hiền ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai, các phu nhân nhắc tới hắn là nói tuy hắn sinh non, lại thông minh cường tráng, không thua kém đứa bẻ đủ tháng chút nào.
Nhất thời, không biết người nào bỏ xuống một câu: "Có khi Hiền ca nhi sinh đủ tháng đấy!"
Qua mấy ngày, kinh thành có lời đồn, nói lúc trước Hạ Trọng Phương chưa thành hôn mà đã có con, nên qua cửa hơn bảy tháng đã sinh hạ Hiền ca nhi, không xứng làm vương phi vân vân...
Mọi người nghị luận ầm ĩ: "Chả trách lúc ấy vội vã gả, thì ra là có thai."
"Đúng thế, dung nhan như hoa như ngọc như vậy, cho Vương Gia bú sữa, Vương Gia nếu có thể cầm giữ thì không phải là nam tử.
Cầm giữ không được mới bình thường chứ?"
"Nếu muốn lập Hoàng thái tôn, vương phi chính là quốc mẫu tương lai rồi, nàng như vậy, không xứng làm quốc mẫu.
Trừ phi Vương Gia hưu nàng, nếu không, khi lập Hoàng thái tôn danh tiếng của vương gia sẽ bị nàng liên lụy."
"Đúng, nếu lập Hoàng thái tôn, còn không bằng lập Tứ công tử! Tứ công tử thân thể cường tráng, trung hậu thân thiện, nếu có thể lập làm Hoàng thái tôn, là phúc của Cảnh quốc."
Bên kia, Trầm Tử Hữu vẫn giả bộ giao hảo với Tề Vương phủ, nói tương lai muốn thần phục Tề vương phủ, nên siêng năng đi lại Tề vương phủ, giao hảo với Phương Chấp Bình.
Vi Thanh Mi cũng thấy thời gian này Trầm Tử Hữu luôn chạy tới Vương gia, tựa như có ý với Vương Du cũng có chút nghi ngờ.
Trầm Tử Hữu lại nhanh chóng mua một khu trạch viện ở kinh thành, như muốn cư trú lâu dài.
Quay đầu, hắn lại đến Giản gia bái kiến Giản Phi Văn và Bạch thị, đưa hậu lễ, lại nói ra lời nói làm Giản phi Văn Hòa Bạch thị kinh ngạc.
"Cái gì, người muốn cưới Du nương, tháng tám là thành hôn?" Giản Phi Văn trợn mắt, cho là mình nghe lầm.
Bạch thị cũng nói thầm, Vương Du hai mươi tuổi rồi, thân thể bệnh yếu không nói, lúc trước còn bị rút ba hôn sự, Trầm Tử Hữu là con trai cả của Tứ Vương Gia, tự nhiên là người có tiền đồ, tại sao phải cầu hôn Vương Du?
Trầm Tử Hữu nghiêm túc nói: "Du nương là thân nữ nhi của Giản tán quan , hôn sự của nàng, tự nhiên là phải do Giản tán quan làm chủ, nào có đạo lý để phu thê Vương Trạng nguyên làm chủ? Vì vậy tại hạ mới tới cửa."
Giản Phi Văn nghĩ Trầm Tử Hữu như vậy, muốn cầu thân với nữ nhi nhà quyền quý nào làm vợ mà không được? Hắn muốn cưới Vương Du, Vương Du chắc sẽ rất vui mừng, sao có thể khước từ? Vả lại mình quả thật là phụ thân ruột của Vương Du, tự có quyền lợi làm chủ chuyện hứa hôn của nàng.
Nhưng vì sao Trầm Tử Hữu muốn lấy Vương Du, cũng phải hỏi cho rõ.
Trầm Tử Hữu nghe được nghi vấn của Giản Phi Văn, liền nói: "Tán lang cũng đã từng là người trẻ tuổi,.
.
.
.
.
." Rồi ngừng một chút, nói: "Ta đối với Du nương, là vừa gặp đã thương."
Giản Phi Văn nhớ tới thời trẻ tuổi, chẳng phải khi vừa thấy Tiểu Ngọc Lan mình đã thần hồn điên đảo, hận không cưới về trong phủ? Vương Du mặc dù bệnh yếu, nhưng phong thái chỉnh tề, tài mạo song toàn, Trầm Tử Hữu nói vừa gặp nàng đã thương, có lẽ cũng không phải là nói láo.
Bạch thị cũng vô cùng kinh ngạc, hỏi Trầm Tử Hữu: "Đón dâu là chuyện lớn, người không phải bẩm báo cho Tứ Vương Gia sao?"
Trầm Tử Hữu nói: "Lần này trở về kinh, phụ thân đã dặn bảo nếu có thể cưới được Du nương, thì có thể đồng thời giao hảo với Giản gia và Vương gia, cũng sẽ thân thuộc hơn với Tề Vương phủ.
Còn nguyên nhân chính là Du nương đã bị rút lại hôn sự ba lượt, đối với đính hôn, tất nhiên sẽ sợ xuất hiện biến cố.
Cho nên ta mới xin cưới, trực tiếp đón dâu.
Đến lúc đó rước dâu trong kinh thành, không có phụ thân và mẫu thân chủ hôn, vừa đúng ta sẽ cầu xin Hoàng tổ phụ và Thục phi nương nương làm chủ hôn.
Cũng để cho Du nương phong quang mà gả ra ngoài."
Giản Phi Văn thấy đây là trời giáng việc lành, liền nói: "Như vậy, ta sẽ đến Vương gia nói một tiếng với Trạng Nguyên phu nhân, để Du nương về Giản gia đợi gả."
Trầm Tử Hữu do dự một chút nói: "Trạng Nguyên phu nhân giỏi nhất là suy tính, chỉ sợ sẽ không để cho ngươi đưa Du nương về."
Bởi vì Giản thái phó bị giáng chức, Giản gia đang đứng trước sóng gió, Bạch thị rất sợ Giản Mộc Huyền về sau không thể xuất đầu lộ diện, vừa nghĩ đến việc Trầm Tử Hữu là nhi tử của Tứ Vương Gia, lại cùng Tề Vương phủ giao hảo, vả lại còn được Hoàng đế tán dương, Vương Du gả cho hắn, không chừng có thể dìu dắt Giản gia, liền động tâm tư, nói với Giản Phi Văn: "Chúng ta đưa nữ nhi về nhà, cần gì phải nhiều lời.
Đợi sau khi đổi thiếp canh với Tứ công tử thì đi nói cho Vương gia một tiếng cũng được!"
Giản Phi Văn cũng nghĩ Vương Du là nữ nhi của mình, tại sao lại để Vương gia lo liệu mọi chuyện đây? Lúc trước để họ lo liệu, không phải là bị rút lui ba hôn sự sao? Bây giờ muốn thành công gả nữ nhi ra ngoài, vẫn không dính vào Vương gia cho thỏa đáng.
Ngày hôm sau, Giản Phi Văn liền cùng Bạch thị đến Vương gia, nói với Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi muốn đưa Vương Du về Giản phủ tĩnh dưỡng.
Bởi vì Trẩm Tử Trai không có ở kinh thành, Vi Thanh Mi có chút lo sợ Hạ Trọng Phương không cáng đáng nổi, nên vẫn chạy đến Tề Vương phủ, cũng sợ Vương Du ở nhà một mình, mình không quan tâm chu đáo được, thấy Bạch thị tới đón Vương Du, tự nhiên sẽ đáp ứng.
Gần đây Trầm Tử Hữu thường xuyên tới hỏi han ân cần, nên tâm trạng Vương Du có chút phức tạp, càng sợ truyền ra lời nói xấu, nên cũng muốn đến Giản gia tránh một chút, nhìn lại xem rốt cuộc Trầm Tử Hữu có thái độ gì.
Đoàn người tới Giản gia, mới sửa sang hành lý, đã có người tới báo, nói Trầm Tử Hữu tới.
Giản Phi Văn và Bạch thị vội cho người mời vào, Trầm Tử Hữu đi vào, nói một phen, lại nói: "Về chuyện hôn sự có thể gạt Vương gia, nhưng không thể lừa gạt Thái Phó đại nhân và Thái Phó phu nhân."
Giản Phi Văn liền đi vào, nói chuyện Trầm Tử Hữu cầu hôn cho Vương Du lại nói: "Giờ Tứ công tử đã tới, nếu con nguyện ý gả cho hắn, ta sẽ đến chỗ tổ phụ tổ mẫu con nói một tiếng, để hai đứa thành thân."
Vương Du đỏ mặt nghĩ nếu mình bỏ qua hôn sự này, muốn chọn một mối hôn sự tốt như vậy là chuyện không thể nào.
Vả lại hôn sự của mình nhiều phen lao đao.
Bây giờ thành hôn luôn chắc không sinh ra việc khiến người ta chê cười.
Nàng lại ngẫm lại hiện nay Hạ Trọng Phương là bộ dáng kim tôn ngọc đắt, liền cắn răng, lên tiếng: "Mọi chuyện nữ nhi xin nghe theo phụ thân ."
Giản Phi Văn nghe được lời này, biết Vương Du đã đáp ứng, liền đi nói cho Giản thái phó và Thái Phó phu nhân.
Trầm Tử Hữu đột nhiên cầu hôn, lại muốn cầu xin lập tức thành thân, mặc dù làm người ta kinh ngạc, nhưng luận đến luận đi, hắn thật sự là một nhân tuyển tốt.
Giản thái phó và Thái Phó phu nhân nghĩ tới cảnh ngộ của Vương Du, lúc này có thể gả cho Trầm Tử Hữu, xác thực cũng là chuyện tốt, liền nói: "Chuyện này còn phải thương nghị với phu thê Vương Trạng nguyên, dù sao họ cũng là người nuôi lớn Du nương."
Giản Phi Văn đáp: "Tự nhiên là phải nói cho Vương gia."
Ngày hôm sau, Bạch thị liền đến Vương gia thấy Vi Thanh Mi, nói thẳng: "Trầm Tử Hữu đến Giản gia cầu hôn Du nương, nói tháng tám sẽ đón dâu, lão phu nhân nghĩ hôn sự của Du nương vẫn không thuận, đã đồng ý hôn sự với Trầm Tử Hữu, bây giờ để ta tới nói cho phu nhân một tiếng."
"Cái gì?" Vi Thanh Mi thất thanh nói: "Các ngươi lén lút đem Du nương gả cho Trầm Tử Hữu, rồi bây giờ mới đến nói cho ta biết?"
Bạch thị nói: "Đều do lão phu nhân làm chủ, ta chỉ truyền lời mà thôi, ta lại không nuôi Du nương, cũng không phải là thân mẫu của nàng, gánh không được trách nhiệm về nàng."
Vi Thanh Mi giận đến phát run, lại nhớ tới trước kia cả nhà bị giáng chức ra khỏi kinh thành thì Thái Phó phu nhân chẳng hề quan tâm, nhất thời có chút không bằng lòng đối với Thái Phó phu nhân.
Bạch thị còn muốn thêm lửa, nói: "Du nương bị rút ba hôn sự, lần này chỉ hy vọng thuận thuận lợi lợi gả ra ngoài, tốt nhất phu nhân không nên nhúng tay vào thì hơn."
Vi Thanh Mi sao có thể nuốt trôi hỏa khí này, cuối cùng vẫn tới Giản phủ gặp Thái Phó phu nhân, chỉ trích: "Ta nuôi lớn Du nương, nhưng tại sao hôn sự của nàng lại không cho ta biết trước."
Ngược lại Thái Phó phu nhân tâm bình khí hòa, thở dài nói:" Hôn sự của Du nương gặp nhiều trắc trở, Trầm Tử Hữu cũng là một nhân tuyển tốt, nếu hắn nguyện ý cưới Du nương, thì nên để cho Du nương gả cho hắn! Nếu tiếp tục giữ lại Du nương thì đến lúc nào mới gả nàng ra ngoài được?"
Vi Thanh Mi nghĩ Vương Du cũng hai mươi tuổi rồi, quả thật không thể không thể kéo dài hôn sự nữa, thở dài một cái, cách một hồi mới nói: "Chỉ là Trầm Tử Hữu lo gì không tìm được thê thất tốt, sao lại chịu cưới Du nương? Luận đến luận đi, Du nương đã bị hủy ba hôn sự, trước là Tề vương sau là Trầm Tử An, tóm lại phải.
.
.
.
."
Thái Phó phu nhân nói: "Trầm Tử Hữu muốn giao hảo với Vương gia và Giản gia thôi! Ngươi suy tính quá nhiều, mới không ai thèm lấy Du nương."
"Mẫu thân, người để ta gả đi thôi!" Đột nhiên Vương Du từ bên ngoài chậy vào, quỳ gối trước mặt Vi Thanh Mi nói: "Nếu cự tuyệt hôn sự này nữa, thật sự con sẽ không thể gả cho ai, chỉ có thể làm ni cô thôi."
Danh Sách Chương: