Bạch thị nghĩ đến lời nói của Giản thái phó, đành phải quyết tâm nén ghen tuông, bảo Hạ Trọng Phương đi qua, cầm lấy tay cô mà nói: "Đứa trẻ ngoan, lưu lạc bên ngoài đã phải chịu nhiều cực khổ, nay đã biết thân thế của mình, đương nhiên phải hồi phủ với chúng ta rồi." Nói xong đưa tín vật cùng thư tín cho Hạ Trọng Phương xem, lại nói giản lược một chút sự tình cho cô nghe.
Hạ Trọng Phương nhìn tín vật, là một miếng ngọc bội, cô lắc đầu nói: "Vật này tôi chưa thấy qua, không biết thật giả."
Bạch thị nói: "Đây là dưỡng phụ dưỡng mẫu của con nhặt được con ở trong ngôi miếu đổ nát, nó được đặt trên người con, dưỡng phụ dưỡng mẫu xem con như là thân sinh, thứ này đương nhiên phải giữ nghiêm mật, làm sao cho con nhìn được?"
Hạ Trọng Phương nhìn lại tín vật, lại thấy bức thư viết chữ xấu, ngoài ra còn có vài chữ viết sai, rõ ràng đây là chữ của Hạ phụ , cô rất muốn không tin, làm sao có thể tin chứ, thư nói là khi Hạ mẫu mang thai hơn tám tháng, bà nhận được thư từ nhà mẹ đẻ, nói rằng mẹ bà bệnh tình nguy kịch, bà vội vàng về nhà mẹ đẻ thăm bệnh, ở gần nửa tháng, đến khi mẹ bà khỏe hẳn, bà mới bảo Hạ phụ đưa bà về nhà, trên đường đi gặp được một căn miếu đổ nát, bà đã sinh một nhi nữ ở đó. Đêm đó mưa sa gió giật, bà sinh ra một nữ nhi đã tắt thở, lúc ấy bà suýt chút nữa đã bất tỉnh, không ngờ đột nhiên có một nữ nhân bị điên chạy vào, nữ nhân điên kia nhét một đứa trẻ sơ sinh nữ vào lòng Hạ mẫu, tiếp đó bà ta ôm nữ nhi đã tắt thở của bọn họ đi, lại vô tung vô ảnh. Những năm sau đó, bọn họ xem Hạ Trọng Phương như thân nữ mà nuôi lớn, nay đã có thân phụ đến nhận, đương nhiên muốn cô quay về nhận tổ quy tông. Kèm theo là miếng ngọc bội được đặt trên người Hạ Trọng Phương khi đó.
"Phương nương, con tin chưa?" Bạch thị nắm tay Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng nói: "Hiện đã tra rõ ràng, ngọc bội này, là vật của cha con, lúc ấy ông tặng cho một vị hồng nhan tri kỷ, hồng nhan tri kỷ kia sau khi sinh hạ ra con, có lẽ là bị điên rồi mới đổi con với một đưa trẻ sơ sinh khác, bà ấy nhảy sông, sau đó đã mất tích."
Giản Phi Văn cũng vội nói: "Phương nương, hết thảy là lỗi ở cha, nay đã điều tra rõ, tự muốn tới nhận con về hồi phủ, con hãy theo chúng ta đi đi!"
Hạ Trọng Phương thấy tín vật cùng thư tín, lại nghe Bạch thị nói như vậy, rốt cuộc là tin hơn phân nửa, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy kỳ quái, mình là con gái riêng, lẽ ra Bạch thị phải là thống hận vạn phần mới đúng, tại sao lại nóng bỏng muốn khuyên mình quay về?
Đúng là trong lòng Bạch thị oán hận, ‘nhận mày về xong, đợi tên vương gia bệnh tật này chết đi, ta giết mày là sạch sẽ’. Bà càng cảm thấy thống hận, trên mặt càng nhu hòa, khuyên nhủ: "Con ở Vương phủ làm nhũ nương, tổng cũng không có mặt mũi gì, tổ phụ tổ mẫu nghe chuyện của con, vô cùng đau xót, ép buộc chúng ta phải mau đến đưa con hồi phủ. Con à, con là đại tôn nữ của Giản phủ, vừa lúc tận hiếu với tổ phụ tổ mẫu, đến lúc đó họ sẽ giúp con tìm một vị hôn phu, hoàn thành tâm nguyện cho con."
Hạ Trọng Phương nghe lời này, cô đứng lên nói: "Phải đưa cha và mẹ tôi lên kinh, chính miệng họ nói những lời này với tôi, tôi mới có thể toàn tin. Mà ngày đó tôi đến Vương phủ, vốn là cùng đường, vì được làm nhũ nương, tôi mới còn sống đến hôm nay. Vương gia đối đãi với tôi không tệ, bệnh của người còn chưa hết, về tình về lý, cũng phải chờ người hết bệnh rồi mới có thể đi."
Bạch thị thầm nghĩ: chờ dưỡng phụ dưỡng mẫu ngươi lên kinh, lại xác nhận thân phận, kéo dài lại càng kéo dài, bệnh vương gia đã sớm trị xong. Khi đó ai còn thèm nhận ngươi về chứ?
Giản Phi Văn cũng nói: "Phương nương, tuổi tác tổ phụ tổ mẫu con đã cao, nghe được tin cháu gái lưu lạc bên ngoài, ông bà cực kỳ đau lòng, chỉ hy vọng gặp được mặt con. Về phần vương gia, hắn thiếu một nhũ nương, tự có thể lại tìm một nhũ nương khác mà."
Bạch thị cũng phụ họa theo, nhưng lòng bà ta nghĩ, Hạ Trọng Phương tỏ vẻ không muốn làm quý nữ, ương ngạnh muốn làm nhũ nương ở Vương phủ. Hiện nói như thế chỉ là làm mình làm mẩy mà thôi.
Hạ Trọng Phương nghe Giản Phi Văn nói, đưa mắt nhìn hắn, cũng cảm giác mặt mày ông có vài phần quen thuộc, tránh không được có chút thân thiết, nhất thời nói: "Nếu Lão phu nhân và lão thái gia muốn gặp tôi, tôi sẽ nói một tiếng với vương gia để đi qua bái kiến họ một lúc cũng được. Chỉ là tôi không bỏ vương gia được."
Bạch thị ngạc nhiên, nói qua nói về, vẫn là không chịu về với bọn họ sao?
Trầm Ngọc Tiên vốn lo lắng Hạ Trọng Phương sẽ đồng ý về cùng Giản Phi Văn và Bạch thị, nghe đến đó, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô gọi nha hoàn đến châm thêm trà, đồng thời cũng đánh mắt một cái.
Nha hoàn hiểu ý, ra khỏi phòng khách, vội vàng chạy đi tìm Lục Mộng, lặng lẽ nói: "Hạ cô nương không chịu trở về với Giản tán lang, tỷ tỷ mau đi bẩm với vương gia đi!"
Lục Mộng vừa nghe liền mừng rỡ, từ lúc bên ngoài truyền ra lời đồn, cô chỉ sợ Hạ cô nương chuyển tâm, chuẩn bị đi làm quý nữ , nay rốt cục có thể an tâm . Cô nghĩ thế, vội vàng đi bẩm lại với Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai vừa nghe thế, hắn nhẹ nhàng thở ra, làm quý nữ Giản gia so với làm nhũ nương Vương phủ, địa vị khác nhau một trời một vực, Hạ Trọng Phương không chịu đi, chứng tỏ cô đối với hắn rất ‘chân tình’ nha ~.~.
Lục Mộng lui xuống, Trầm Tử Trai cho người ta gọi mưu sĩ Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng vào cùng thương nghị.
Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng cũng nghe người Giản gia tới, hiện đang ở phòng khách khuyên nhủ Hạ Trọng Phương theo chân bọn họ trở về, bọn họ vào phòng liền nói: "Vương gia không cần lo lắng, nếu Hạ cô nương đi rồi, với y thuật của Phương ngự y, hắn chắc chắn sẽ tìm cách khác trị bệnh cho Vương gia."
Trầm Tử Trai nói: "Hạ cô nương không đi. Chuyện là bản vương tính cưới nàng làm vương phi, không biết hai vị có ý kiến gì không?"
Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng vừa nghe, đều chấn kinh, nói: "Vương gia, việc này vạn lần không thể."
Trầm Tử Trai nhíu mày: "Hạ cô nương vì bản vương mà hy sinh, bản vương cũng không muốn phụ bạc nàng, việc này cần phải xem xét."
Kiều Thiệu Nguyên nóng nảy, ông nói: "Vương gia tự thân khó bảo toàn, nếu cưới vương phi mà vương phi không thể trợ giúp vương gia một tay, đến lúc đó chỉ có cùng nhau chịu đựng mà thôi, có ích gì chứ?"
La Quân Dụng cũng nói: "Tình cảnh Vương gia như thế này, người không nghĩ cách thoát khốn, mưu thành nghiệp lớn, mà lại vì một nhũ nương nho nhỏ đánh mất lý trí, như vậy là không ổn đâu!"
Nói chuyện một lát thì Tô Lương đến, bẩm báo với Trầm Tử Trai: "Hạ cô nương không chịu về cùng Giản tán lang và Bạch thị, chỉ đồng ý đi qua đấy mấy ngày để bái kiến Giản thái phó và Thái phó phu nhân thôi."
Trầm Tử Trai vừa nghe, hắn gật đầu nói: "Hạ cô nương đã như thế, chúng ta phải đãi ngộ cho cô ấy nhiều gấp đôi mới được.”
Tô Lương đáp: "Hạ cô nương có tình có nghĩa, đáng được như vậy."
Phần bên kia, Tiền bà tử và Thanh Trúc đỡ Hạ Trọng Phương về phòng, lần này, thái độ thật là kính cẩn. Giản gia đã đến nhận rồi, có thể thấy Hạ cô nương, quả thật là cháu gái Giản thái phó, là thân phận quý nữ đấy! Chỉ là bây giờ lưu lạc phải làm nhũ nương thôi! Chuyện này vừa xảy ra, thân phận Hạ cô nương khác xa so với trước, tuy vẫn là nhũ nương, nhưng không ai dám xem nhẹ, bọn họ đối đãi với cô như đối đãi với quý nữ nhà Giản gia.
Tiền bà tử nhớ lại chuyện trước đây của Hạ Trọng Phương, bà nhớ lại Hạ Trọng Phương rất khác với Hạ phụ Hạ mẫu, lấy thực chứng chính là Hạ Trọng Phương không phải do Hạ phụ Hạ mẫu sinh ra. Bà cười nói: "Trước đây Phương nương trắng trắng tròn tròn, mọi người không phải giễu cợt, nói cả gia đình đều da đen, chỉ mỗi Phương nương là trắng noãn, có thật là thân sinh hay không? Ai ngờ được lời nói đùa này lại thành sự thực."
Thanh Trúc cũng cười nói: "Khi Hạ cô nương vào phủ, mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng khí chất phi phàm, cô không giống nông dân, thế nên Tô quản gia mới nhận nhầm là nhũ nương Phương ngự y mời đến, bắt Hạ cô nương uống thuốc thúc sữa đó."
Hạ Trọng Phương nghe hai người thảo luận, trong bụng cô suy nghĩ , còn phải học viết chữ thật tốt, sau này nếu cô thật là quý nữ Giản gia, trong người có học thức, cách nói năng cũng dễ nghe hơn, hẳn sẽ không làm mất mặt Giản gia.
Bên Qúy mẫu, Quý mẫu nghe nói Giản Phi Văn và Bạch thị đến nhận nữ nhi, bà tức giận đập bàn nói: "Sớm biết Phương nương là cháu gái Giản thái phó, lúc trước nên khuyên Đại Lang, không cho nó hưu thê! Nay thì được gì, cưới một vị quận chúa bệnh hoạn, không thể nhờ cậy nổi thế vương gia, đúng là nửa vời, ngày nào Qúy gia mới ngẩng đầu lên được đây?"
Quý phụ cũng buồn bực, ông lắc đầu nói: "Mặc dù thân phận Quận chúa cao quý, nhưng vương gia hiện giờ không có quyền thế, sau này không biết sẽ như thế nào? Mà trước mắt Giản thái phó là thầy của thái tử, tương lai là đế sư, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Cháu gái Giản thái phó, rất quý đấy, tương lai sáng lạn lắm đây."
Quý Minh Xuân nghe cha mẹ nói như vậy, hắn cũng hối hận đứt ruột. Chỉ là lúc trước hắn đã bị Trầm Tử Trai cảnh cáo, bây giờ Hạ Trọng Phương lại được xác nhận là cháu gái Giản thái phó, thân phận khác trước, muốn hắn lại dây dưa sao, gan hắn chưa to vậy đâu.
Tô thục phi ở trong cung cũng nghe nghe chuyện Giản Phi Văn và Bạch thị đi nhận lại Hạ Trọng Phương, xác nhận Hạ Trọng Phương là tiểu thư Giản gia, nhất thời bà cười với Thu Thủy: "Nhanh thật, nhanh như vậy đã điều tra xong thân thế hả?"
Thu Thủy cười nói: "Hạ cô nương không chịu hồi phủ cùng Giản tán lang, có lẽ là sinh tình với vương gia, nên không buông được."
Nói đến chuyện này, Tô thục phi hơi lo lắng, nếu Hạ Trọng Phương thật sự là con gái riêng của Giản Phi Văn, thì nhất định không thể để cô ta ở gần Trầm Tử Trai. Nhưng mà Trầm Tử Trai lại cần sữa để chữa bệnh nữa chứ, thật là....
Thu Thủy thấy Tô thục phi nhíu mi, cô vốn cơ trí, đã đoán được nguyên nhân, nhất thời phủ bên tai Tô thục phi nói: "Gần đây Diệp cô nương thân mình không phải không khoẻ sao? Phương ngự y hiện ở trong vương phủ, nếu đưa Diệp cô nương đến Vương phủ dưỡng bệnh, bảo Phương ngự y giúp đỡ điều dưỡng, không phải là một mũi tên trúng hai đích sao?"
Diệp cô nương trong miệng Thu Thủy, chính là cháu gái của Tô thục phi, Tô Ngọc Diệp.
Tô thục phi nghĩ, lúc trước mình bất hòa với Thái tử, nếu thái tử đăng vị, không chỉ là chính mình, mà chính là dòng họ Tô thị, chỉ sợ cũng không qua nổi, bà sớm hạ quyết tâm muốn phù trợ Trầm Tử Trai thượng vị . Thậm chí bà muốn gả cháu gái mình, Tô Ngọc Diệp, cho Trầm Tử Trai, sau này Trầm Tử Trai đăng vị, Tô Ngọc Diệp làm hoàng hậu, đương nhiên bà làm thái hoàng thái hậu, ngồi vững hưởng phúc ở hậu cung.
Nhưng bây giờ Giản gia quấy rối như vậy, thân phận Hạ Trọng Phương có biến, chỉ sợ Trầm Tử Trai sinh tình với cô ấy, muốn cho cô ấy danh phận , đến lúc đó theo thứ tự trước và sau , địa vị Tô Ngọc Diệp e rằng bất ổn. Không thể, đành phải đẩy Tô Ngọc Diệp đến bên người Trầm Tử Trai trước để bồi dưỡng tình cảm.
Mấy ngày sau, Tô thục phi cho người đến Vương phủ thương nghị cùng Trầm Tử Trai, nói là cháu gái bà, Tô Ngọc Diệp, thân mình không được ổn, cần phải điều dưỡng thật tốt, mà gần đây Tô phủ bận rộn, nên muốn cho cô đến Vương phủ ở, nhờ Phương ngự y giúp điều trị thân thể. Còn nữa, từ nhỏ Tô Ngọc Diệp đã học quản lý gia đình, đến Vương phủ, có thể giúp Trầm Ngọc Tiên quản lý vương phủ, Trầm Ngọc Tiên cũng có thời gian chăm sóc tốt sức khỏe của mình hơn.
Tổ mẫu của Trầm Tử Trai là tỷ muội của Tô thục phi, mà Tô Ngọc Diệp lại là cháu gái của Tô thục phi, coi như là biểu muội của Trầm Tử Trai. Trầm Tử Trai vừa nghe, đương nhiên phải đồng ý, cho người đi đón Tô Ngọc Diệp vào phủ.
Buổi sáng hôm sau, Hạ Trọng Phương học xong trở về phòng, có nha hoàn đến báo: "Hạ cô nương, trong phủ có một cô nương mỹ mạo đoan trang, nói là tiểu thư Tô gia. Quận chúa bảo Hạ cô nương đi qua gặp mặt, mọi người chung sống hòa thuận."