• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa Phó Dĩ Hành quay về căn hộ thuê.



Trong nhà yên tĩnh, cửa phòng Giang Tầm đang đóng.



Anh nhìn ra phía trước, giày của cô vẫn còn đây.



Sau khi vào nhà, Phó Dĩ Hành để bánh mì và sữa bò mình mua về lên bàn ăn, lại đi về phía căn phòng của Giang Tầm.



Đi tới trước cửa, anh giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.



Nhưng ngay khoảnh khắc tay anh sắp chạm vào cửa thì dừng lại.



Ngừng ba giây, Phó Dĩ Hành rút tay về xoay người bỏ đi.



Trong phòng.



Giang Tầm đang trốn ở trong chăn chơi điện thoại di động.



Hiếm có hôm nào không cần phải đi học, cô ngủ một giấc đến mười hai giờ trưa.



Mới vừa tỉnh ngủ không lâu, cô cũng không muốn thức dậy nhanh thế bèn nằm trên giường chơi điện thoại di động.



Lúc này cô đang nhắn tin với Lương Hiểu Hàm, đột nhiên có điện thoại gọi vào.



Phó Dĩ Hành?



Giang Tầm nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì lập tức soạt một cái, từ trên giường ngồi dậy theo phản xạ có điều kiện.



Nguy rồi, từ đơn của hôm nay vẫn chưa học thuộc.



Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không đúng, không phải hôm nay anh sẽ tham gia thi đấu sao?



Tâm trạng của cô bình tĩnh trở lại, ấn nút nghe: “Đàn anh Phó, tìm em có chuyện gì không?”



Phó Dĩ Hành hỏi: “Đang ở trong nhà sao?”



Giang Tầm nói: “Dạ.” Nói xong thì lại bổ sung một câu: “Vừa học từ đơn xong.”



“Đàn anh, anh… tìm em có chuyện gì không?”



Phó Dĩ Hành nói: “Sáng nay anh mua bánh mì và sữa bò nhưng quên mang đi, em giúp anh nhìn xem có phải đã bỏ lại ở phòng ăn hay không?”



“Được, để em đi xem.”



Giang Tầm yên tâm mang dép vào đi ra cửa.



Cô ra khỏi phòng đi tới phòng ăn, quả nhiên tìm được một chai sữa bò và một cái hamburger… Đang để ở chỗ rất dễ thấy trên bàn ăn.



Xác nhận anh không có lầm, Giang Tầm cầm điện thoại di động lên nhắn cho Phó Dĩ Hành một tin: 【Đàn anh, đúng là ở trong phòng ăn.】



Phó Dĩ Hành nhắn lại: 【Vậy em ăn đi. Tối nay anh không về, đừng để lãng phí.】



Hả?



【Em sẽ giúp anh để…】



Đang nhập tin nhắn, hai chữ “tủ lạnh” còn chưa có đánh ra thì cô đã dừng lại, con trỏ vẫn đang nhấp nháy ở bên cạnh chữ “để”.



Giang Tầm sờ túi đồ ăn.



Hamburger vẫn còn nóng, chính là mới ra lò không lâu.



Nhưng anh nói là…



Mua lúc sáng?



Cô lại nhìn về phía điện thoại di động.



Phó Dĩ Hành: 【Coi như quà cảm ơn em đã cho anh mượn xe đạp vào sáng sớm.】



Giang Tầm cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi xóa bỏ dòng chữ trước đó, nhắn lại một biểu tượng mặt cười vui vẻ: 【Cảm ơn đàn anh!】



Ngoài căn hộ.



Phó Dĩ Hành bỏ điện thoại di động xuống, tựa người vào vách tường bên ngoài, đột nhiên cười khẽ.



Vừa học từ đơn xong?



Vừa thức dậy mới đúng chứ?



Hết tuần đầu tiên anh đã phát hiện.



Khi ở trong căn hộ cô luôn ăn cơm không đúng giờ.



Có lúc ngủ một giấc đến trưa, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.



***



Từ sau ngày hôm đó, Giang Tầm cảm thấy thái độ Phó Dĩ Hành đối với cô dường như đã ôn hòa hơn.



Nhưng hình như đó lại là ảo giác của cô.



Về chuyện uốn nắn khẩu âm cho cô, yêu cầu của anh vẫn nghiêm khắc như cũ.



Hình thức sống chung của hai người vẫn giống như trước kia, không có gì thay đổi.



Chỉ vậy mà lại yên ổn vô sự sống với nhau qua một tuần.



Trước cuối tuần, Giang Tầm đã đồng ý tham gia tiệc người Hoa vào tối thứ Bảy với Tần Dĩnh Xuyên.



Cô còn dẫn Từ Phi Phi theo.



Địa điểm tổ chức bữa tiệc là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.



Bên trong ăn uống linh đình, người đẹp thướt tha. Trên bàn dài để đầy điểm tâm và những món ăn nhẹ tinh xảo, còn cung cấp cả có nước trái cây, đồ uống và rượu.



Người tới tham gia bữa tiệc phần lớn đều là du học sinh.



Đi vào câu lạc bộ, Tần Dĩnh Xuyên nói: “Hai em ở đây đợi anh hoặc ăn chút gì trước đi nhé, anh đi chào hỏi bạn bè.”



“Dạ.”



Sau khi Tần Dĩnh Xuyên đi rồi, Từ Phi Phi lập tức kéo Giang Tầm đi tới chỗ bàn dài.



Từ Phi Phi đột nhiên ôm bụng.



Giang Tầm nhận ra sự bất thường, quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Phi Phi, sao vậy?”



Từ Phi Phi khẽ cau mày, nhỏ giọng nói: “Bụng hơi khó chịu, có thể là cái đó, mình đi đến nhà vệ sinh một chuyến.”



Giang Tầm hiểu ý lập tức gật đầu: “Vậy cậu mau đi đi.”



Từ Phi Phi bỏ cái đĩa mới vừa cầm lên xuống, hỏi thăm một người phục vụ gần đó: “Chào cô, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”



Giang Tầm đưa mắt nhìn Từ Phi Phi đi xa.



Cô lấy một ly nước trái cây, mới vừa quay đầu đã nghe thấy một tiếng cười vang lên từ sau lưng.



“Lần đầu tiên tham gia loại tiệc như vậy à?”



Giang Tầm nhìn về nơi vang lên giọng nói, bên cạnh cô không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông mặc âu phục đứng đó.



Anh ta đeo một cái mắt kính gọng vàng mỏng, tướng mạo trắng trẻo lịch sự, đang cầm một ly rượu chát trong tay.



“Vâng.” Giang Tầm gật đầu một cái theo bản năng.



“Cô là du học sinh? Năm nay vừa qua bên này?” Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, lại mỉm cười: “Học trường nào? Kết bạn được không?”



Nói xong tay anh ta lập tức chạm vào eo Giang Tầm.



Giang Tầm sợ hết hồn, cô vô thức lùi ra sau, tránh được bàn tay anh ta lại sắp dời lên.



Tay người đàn ông rơi vào khoảng không.



Nhận ra cô kháng cự, người đàn ông dừng lại, lắc lư ly rượu trong tay rồi khẽ cười: “Không cần căng thẳng vậy đâu. Tôi chỉ muốn kết bạn với cô.” Anh ta lại sáp tới gần cô, giọng điệu mập mờ như có như không: “Tôi tên Vương Tử Phong, Đại học J. Có hứng thú đi uống một ly với tôi không?”



Người này cho cô cảm giác rất nguy hiểm.



Giang Tầm lại lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nói: “Thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi.”



Vương Tử Phong nhướn mày đảo mắt nhìn ra sau lưng cô, lại cười.



“À? Vậy bạn trai cô đâu? Tại sao không đi với cô?”



Giang Tầm cố ra vẻ bình tĩnh: “Anh ấy có chút việc mới vừa đi ra ngoài.”



Vương Tử Phong cong môi cười nói: “Tôi chỉ muốn mời một mình cô đi uống một ly kết thành bạn bè mà thôi, không cần phải lấy vỏ bọc có bạn trai làm mất hứng như vậy chứ?”



“Tiểu Tầm.” Giọng Tần Dĩnh Xuyên đột nhiên vang lên từ phía sau.



Giang Tầm trút được gánh nặng ngay lập tức, rũ mắt nói: “Không thể tiếp chuyện được.”



Vương Tử Phong nhìn ra sau lưng cô thì hơi nhướn mày: “Anh ta là bạn trai cô?”



Giang Tầm không quan tâm, nhanh chóng chạy vòng qua bên người anh ta bước nhanh về phía Tần Dĩnh Xuyên.



Vương Tử Phong cũng không tiếp tục ngăn cản, rất hứng thú nhìn bóng dáng của cô.



Đi tới bên cạnh Tần Dĩnh Xuyên, Giang Tầm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.



Tần Dĩnh Xuyên nhìn ra cô đang khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Giang Tầm nói: “Không có gì.”



Tần Dĩnh Xuyên nhìn theo phương hướng cô vừa chạy tới.



Vương Tử Phong đã không còn ở đó.



Nửa sau bữa tiệc Giang Tầm đều theo sát Tần Dĩnh Xuyên và Từ Phi Phi, không tách ra một mình nữa.



Truyện [Ngọt Ngào Em Trao được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Buổi tiệc này kéo dài ba tiếng cuối cùng cũng kết thúc.



Tần Dĩnh Xuyên lái xe tới nên đương nhiên cũng có trách nhiệm đưa Giang Tầm và Từ Phi Phi trở về.



Sau khi xuống xe, Giang Tầm lễ phép nói lời tạm biệt với Tần Dĩnh Xuyên: “Đàn anh Tần, hôm nay cảm ơn anh.”



Tần Dĩnh Xuyên cười nói: “Đừng khách sáo.”



“Vậy em đi về trước, tạm biệt.”



“Được, tạm biệt.”



Phó Dĩ Hành đứng trước cửa sổ nhìn cảnh tượng ở bên ngoài, sắc mặt khó đoán. Một lát sau, anh kéo rèm cửa sổ xuống xoay người trở về phòng.



Cho đến trở lại căn hộ, tim Giang Tầm vẫn đập bịch bịch.



Nhưng hình như cũng chỉ là ảo giác của cô. Mấy ngày sau cũng không gặp lại cái người tên Vương Tử Phong đã gặp ở bữa tiệc.



Cô cũng nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau gáy.



***



Tháng Mười Một.



Một luồng gió lạnh xâm nhập làm cho nhiệt độ rất mát mẻ.



Áo lông và áo len trong vali cuối cùng đã có đất dụng võ.



Tối hôm nay có giờ học, lúc trở về nhà trọ thì đã hơn chín giờ tối.



Giang Tầm cất xe đạp xong, thì dùng áo khoác bọc kín người đi nhanh vào nhà trọ.



Bên trong không có mở đèn.



Phòng khách tối đen.



Cô đoán Phó Dĩ Hành vẫn chưa về, lại mò mẫm công tắt điện trên tường để mở đèn.



Nhưng trong khoảnh khắc phòng khách sáng lên cô lại nhìn thấy Phó Dĩ Hành đang nằm trên ghế sa lon.



“Đàn anh Phó?”



Giang Tầm hơi sửng sốt, bước nhanh về phía anh.



Phó Dĩ Hành nghiêng người nằm trên ghế sa lon, hai mắt nhắm nghiền, chân mày cũng nhíu chặt lại, hơi thở có chút nặng nề, trên trán còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng, môi cũng tái nhợt bất thường.



“Đàn anh, anh sao vậy?”



Giang Tầm lấy tay chạm vào trán anh thì lập tức sợ hết hồn.



Nóng quá!



Anh đang sốt!



Nhưng mà sao đột nhiên anh lại sốt?



“Đàn anh, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Anh có khỏe không?”



Giang Tầm gọi anh hai tiếng nhưng không được đáp lại, cô nhất thời luống cuống: “Bây, bây giờ em sẽ đưa anh đến bệnh viện.”



Phó Dĩ Hành lại đẩy tay cô ra, giọng nói có mấy phần kiềm chế: “Không đi.”



Giang Tầm nhìn người trên ghế salon, có chút luống cuống: “Nhưng mà anh đang sốt.”



Nhưng chỉ qua mấy giây sửng sốt thì cô đã bình tĩnh lại.



Cô đột nhiên nghĩ đến, lúc tới đây có nghe đàn chị phàn nàn rằng phòng khám bệnh ở nước M bên này nếu không có bảo hiểm thương mại thì các đơn thuốc đều sẽ được kê với giá cao ngất trời.



Một lần khám gấp cũng phải tốn ít nhất 1000 đô, đây là còn không bao gồm bảo hiểm sinh viên.



Những căn bệnh thông thường như vậy đều cần có hẹn trước, chờ tới lịch hẹn thì cũng đã hết bệnh rồi.



Giang Tầm không nghĩ nữa, lại bước đến hỏi: “Đàn anh Phó, chỗ anh có thuốc dự phòng không?”



Phó Dĩ Hành hé mắt nhìn cô một cái rồi lại nhắm mắt, không để ý tới cô.



Giang Tầm hoàn toàn không biết phải làm sao.



Cô cố gắng nhớ lại lúc mình phát sốt xem chị đã chăm sóc mình như thế nào.



Giang Tầm cũng không thể đi lục lọi đồ của Phó Dĩ Hành nên cô trở về phòng của mình lấy một cái khăn lông sạch sẽ, nhúng vào nước lạnh rồi đắp lên trán giúp anh hạ nhiệt.



Nhưng cô lại nhanh chóng cảm thấy đau đầu.



Anh vẫn sốt, vậy phải làm sao bây giờ?



Thuốc cô mang theo từ trong nước hình như cũng không có dùng để giảm sốt.



Giang Tầm suy nghĩ một chút lại lấy điện thoại di động ra tìm kiếm cửa hàng tiện lợi gần đây trên bản đồ.



Gần đó vừa hay lại có một cửa hàng tiện lợi hoạt động 24 giờ.



Giang Tầm vội vàng khoác thêm áo lông, đội mũ và choàng khăn quàng lên, cô mạo hiểm gió rét đạp xe đạp đến nơi đó mua máy đo nhiệt độ cơ thể và một hộp thuốc giảm đau hạ sốt.



Trở lại căn hộ, cô còn chưa kịp đổi giày đã vội vàng chạy vào trong.



“Đàn anh, em đã mua thuốc hạ sốt về rồi đây.”



Cô để thuốc xuống bàn trà nhỏ, lại mở bao đựng lấy máy đo nhiệt độ cơ thể ra đo cho anh.



38.5 độ C.



Quả nhiên là bị sốt.



Giang Tầm cất máy đo nhiệt độ cơ thể rồi đi nhanh vào phòng bếp rót cho anh một ly nước nóng.



Đi tới trước ghế sa lon, cô ngồi xổm xuống nhỏ giọng hỏi.



“Đàn anh, anh ăn gì chưa?”



Phó Dĩ Hành không trả lời, chỉ là chân mày lại nhíu chặt hơn.



Giang Tầm nhìn dáng vẻ anh khó chịu thì lòng cũng cuống lên: “Hay là anh uống thuốc trước đi.”



Không trả lời.



“Không uống thuốc thì uống chút nước nóng nhé?”



Lần này Phó Dĩ Hành cuối cùng cũng đáp lại. Anh hé đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, giọng khàn khàn khác thường: “Nếu đã có bạn trai thì sao còn quan tâm tôi như vậy?”



Giang Tầm chẳng hiểu gì: “Đàn anh, anh đang nói gì vậy? Em có bạn trai khi nào?”



Cô nói tiếp: “Huống hồ chúng ta không phải là bạn cùng nhà sao?”



Phó Dĩ Hành nhìn cô hồi lâu rồi cười khẽ, sau đó lại nhắm mắt.



Giang Tầm không biết phải làm sao, chỉ có thể nhỏ giọng dỗ anh: “Vậy anh vào phòng nghỉ ngơi một chút có được không?”



Phó Dĩ Hành không để ý đến cô.



Giang Tầm cũng không quan tâm anh có đồng ý hay không, cô giơ tay nắm lấy tay anh khoác lên bả vai mình, gắng sức đỡ anh dậy từ trên ghế sa lon.



Lần này anh lại không phản kháng, rất phối hợp với hành động của cô.



Chỉ là anh cũng dồn hết sức nặng toàn thân xuống người cô.



Giang Tầm chỉ cảm thấy cơ thể như bị một ngọn núi lớn đè lên.



“Đàn anh, anh nặng thật đấy.” Cô miễn cưỡng chống đỡ sức nặng của anh, lại không nhịn được phàn nàn một câu.



Phó Dĩ Hành ngước mắt nhìn cô một cái, lại cười khẽ rồi nhắm hai mắt lại.



Giang Tầm sửng sốt.



Đây là ý gì?



Thôi đi, cô không so đo với người bệnh.



Truyện [Ngọt Ngào Em Trao được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Hao tổn một phen cuối cùng Giang Tầm cũng đỡ được Phó Dĩ Hành về phòng anh.



Cô đi tới mép giường cẩn thật thả Phó Dĩ Hành lên giường.



Không ngờ hai chân lại đột nhiên như bị nhũn ra, cô nhất thời mất sức cũng ngã xuống giường với anh.



“A… xin lỗi.”



Giang Tầm vội vàng xin lỗi, đang lúc định lấy tay anh ra thì Phó Dĩ Hành đột nhiên nghiêng người bao lấy cơ thể cô bên dưới.



Giang Tầm choáng váng.



Đến khi cô phản ứng lại thì cả người đã bị anh ôm vào trong ngực.



Dường như anh đã cho rằng cô là gối ôm, ôm chặt lấy không buông.



Bọn họ cách nhau rất rất gần.



Khuôn mặt Giang Tầm hoàn toàn dán vào ngực anh, cô còn có thể nghe được tiếng tim anh đập rõ ràng. Chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể đụng vào cằm anh.



Lúc hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, tim Giang Tầm đập như đánh trống.



“Đàn, đàn anh, anh có thể buông tay ra không? Em muốn đứng dậy.”



Phó Dĩ Hành ôm cô thật chặt, anh vùi đầu vào gáy cô nhắm chặt hai mắt, nói rất khẽ: “Lạnh quá, cho anh ôm một lát.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK