Chu Dư Ngôn giương mắt nhìn về phía Phó Dĩ Hành, cố ý dừng lại.
“Thế thì thôi.”
Phó Dĩ Hành quét mắt nhìn, sau đó mỉm cười rồi thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nâng ly trà lên uống một hớp.
“Vâng, vâng, anh rể, em hiểu rồi.”
Giang Nhuy ngượng ngùng cười, thuận miệng đáp lại một tiếng, thấp thỏm không yên gắp cánh gà lên cắn một miếng.
Cậu ấy vừa bỏ cánh gà vào miệng thì khẽ giật mình.
“Ôi! Cái cánh gà này thật sự rất ngon! Là quá ngon mới đúng!” Giang Nhuy chân thành khen ngợi.
Phó Dĩ Hành cười nhạt một tiếng: “Nếu thích thì ăn nhiều một chút, chị của em ở nhà cũng rất thích ăn.”
Anh vừa nói vừa gắp cho Giang Tầm một cái cánh gà.
Giang Tầm ở dưới gầm bàn đá cho anh một cái, ánh mắt hơi rũ xuống: “Không cần gắp cho em, em vẫn chưa ăn xong.”
Sắc mặt Phó Dĩ Hành vẫn không thay đổi: “Được, vậy lúc nào em muốn ăn thì bảo anh.”
Giang Lăng có chút bất ngờ: “Hóa ra món này là do Phó tổng làm sao? Khó trách tôi thấy khác với hương vị thường ngày, quả thực là ăn rất ngon.”
Lời này vừa nói ra, không khí đột nhiên yên tĩnh.
Bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên khác thường, áp suất không khí dường như giảm đi vài pascal.
Trực giác Giang Tầm cảm thấy không đúng, vội vàng liếc mắt nhìn một vòng, cất giọng giảng hòa: “Thịt bò hầm này là do anh rể làm sao? Hương vị rất ngon, em rất thích.”
“Thích thịt bò hầm sao?” Phó Dĩ Hành nói tiếp: “Vậy khi trở về anh sẽ làm cho em.”
Giang Tầm quắc mắt lườm anh một cái, bóng gió nói: “Anh biết làm sao?”
Phó Dĩ Hành mỉm cười, ý vị sâu xa nói: “Ừm, khi anh rể làm món này anh đã nhớ kỹ công thức, không có vấn đề gì.”
“…”
Giang Tầm và Giang Lăng liếc nhìn nhau, đều rất ăn ý mà ngậm miệng lại.
Giang Nhuy nhìn hai người cũng có chút kinh ngạc: “Chị còn có thể nhận ra món nào là do anh rể làm sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người nhìn về phía cậu ấy.
Phó Dĩ Hành đột nhiên ném ra một vấn đề.
“Tiểu Nhuy, em cảm thấy trong các món ăn ở đây thì món nào ngon nhất?”
Tay đang cầm đũa của Giang Nhuy bỗng nhiên run rẩy.
Cậu ấy dường như ý thức được bản thân đã nói sai, rụt tay về, dè dặt ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dư Ngôn.
Chu Dư Ngôn không nói một lời, chỉ nhìn cậu ấy chăm chú, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
Giang Nhuy: “…”
“Em thấy tất cả đều ngon, đều ngon, em đều rất thích.” Cậu ấy cười khan hai tiếng, giọng nói cũng trở nên khô khốc.
Chu Dư Ngôn thu ánh mắt lại, khẽ nói: “Nếu đã thích vậy thì ăn nhiều một chút.”
Giang Nhuy liên tục gật đầu: “Dạ được.”
Cậu ấy chìa đũa ra, mỗi món gắp một miếng, tùy tiện bới cơm.
Ăn được vài miếng cậu ấy lại liếc mắt về phía Giang Tầm.
Thế nhưng trong nháy mắt, Giang Tầm và Giang Lăng đã nói sang những chuyện khác, hai người cười cười nói nói, dường như chỉ có cậu ấy vẫn bị kẹp lại giữa cơn bão.
Giang Nhuy: Nhỏ bé.jpg
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Cơm nước xong xuôi, Giang Lăng nói có việc muốn trao đổi với Phó Dĩ Hành.
Giang Tầm mang theo Giang Nhuy lên trên tầng hai biệt thự chơi bida.
Trong thư phòng tầng một.
“…Chuyện ở Vịnh Tinh Sa kia cứ quyết định như vậy đi.”
Giang Lăng khoanh tay đứng trước bàn sách, nhìn người trước mặt, nói sang chuyện khác: “Khoảng thời gian trước cậu tìm tôi để đối phó với tập đoàn cổ phần khống chế Vương Sinh là vì Tầm Tầm sao?”
Phó Dĩ Hành nói: “Có thể nói là như vậy.”
Giang Lăng quay đầu liếc nhìn Chu Dư Ngôn cùng theo vào, sau đó lại nhìn anh lần nữa.
“Phó tổng, bây giờ cậu có thể nói cho tôi giữa cậu và Tầm Tầm là chuyện gì không? Lúc còn ở nước M đã có chuyện gì xảy ra?”
Phó Dĩ Hành hời hợt đáp: “Thật ra thì cũng đã qua lâu rồi, cũng không phải là chuyện gì đáng bận tâm.”
Giang Lăng nghe xong câu nói đơn giản của anh thì nhíu mày lại: “Cậu nói là vì Vương Tử Phong nhiều lần bám theo làm phiền Tầm Tầm. Cho nên cậu liền đặt bẫy đưa anh ta vào tù?”
Phó Dĩ Hành sửa lại: “Tôi chỉ phát hiện chứng cứ nên nhân tiện giúp đỡ một chút thôi. Nếu như hành vi của anh ta nghiêm chỉnh thì tôi có thể bắt được thóp của anh ta sao?”
“Không giữ lại hậu họa về sau mới đúng là làm được chuyện tốt.”
Giang Lăng chuyển chủ đề, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh: “Nhưng mà Phó tổng, hình như cậu vẫn chưa nói cho tôi biết lý do tại sao Tầm Tầm lại đồng ý kết hôn với cậu?”
***
Tầng hai của biệt thự có một căn phòng chuyên dùng để giải trí.
Hai người thay phiên nhau đánh bi-a.
Đến lượt Giang Nhuy thì Giang Tầm đi lấy hai chai nước trái cây từ tủ lạnh.
Cô quay lại bàn bi-a, đưa cho Giang Nhuy một chai: “Nước quả mơ cho tiêu hóa thức ăn.”
“Cảm ơn chị.” Giang Nhuy nhận lấy, xé mở vỏ ống hút, đứng bên cạnh bàn uống.
Giang Tầm im lặng mấy giây, sau đó nói: “Tiểu Nhuy, chị xin lỗi vì đã giấu diếm em lâu như vậy.”
Giang Nhuy vừa uống một ngụm nước trái cây, nghe vậy thì buông ống hút ra, khoát tay nói: “Không không không, chị không cần phải nói xin lỗi, em có thể hiểu được chị.”
“Lúc trước nếu để cho bác cả biết chị kết hôn với Phó tổng, em đoán là bọn họ sẽ giống như con muỗi độc bám riết lấy chị không tha, sẽ liên tục hút máu chị. Ngẫm lại thật đáng sợ, bây giờ như vậy cũng rất tốt.”
Cậu ấy nói xong lời cuối cùng còn làm động tác rùng mình.
Giang Nhuy như nghĩ đến điều gì, lại hỏi: “Nhưng mà chuyện hai người kết hôn là do anh rể không đồng ý công khai hay là chị….”
Giang Tầm nói: “Là chị.”
Giọng nói của cô bình tĩnh: “Là do chị yêu cầu anh ấy giấu tất cả mọi người.”
“A, là vậy sao.” Giang Nhuy không hỏi nhiều: “Chị, lần trước…”
Cậu ấy muốn nói lại thôi.
Giang Tầm nhìn về phía cậu ấy: “Sao vậy?”
Giang Nhuy xoắn xuýt một hồi: “Chị, lần trước em nói nhiều lời ngu ngốc như vậy, tại sao chị không cản em lại? Cho dù không thể nói cho em thì ít nhất cũng phải ra hiệu cho em một chút chứ.”
Giang Tầm nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, khéo léo nói: “Chị đã ngăn cản em rồi, nhưng ngày đó em giống như bị nghiện nói vậy….”
Giang Nhuy trầm mặc: “Vậy tin nhắn em gửi cho chị sau đó…”
“Anh ấy cũng nhìn thấy.”
“…”
Giang Nhuy nhớ lại chuyện ngu ngốc mình đã làm, yên lặng đặt chai nước quả mơ trong tay xuống, nói: “Em vào phòng vệ sinh đây.”
Cậu ấy nhanh chóng chuồn đi.
Giang Tầm nhìn bóng lưng cậu ấy mà có chút buồn cười, sau đó thu hồi tầm mắt. Cô tiện tay đặt nước trái cây sang bên cạnh, cầm lấy cây cơ, xoay người nhắm chuẩn bi trắng đánh một cái.
Ba!
Tiếng bi vang lên lanh lảnh.
Bi trắng sượt qua bi mục tiêu đánh ra ngoài, đánh bay bi bên cạnh.
Giang Tầm có chút sửng sốt, vừa đứng thẳng lên liền nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên bên tai.
Rõ ràng không phải Giang Nhuy.
Cô quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Phó Dĩ Hành đang bước tới.
Giang Tầm liếc anh một cái, bất mãn nói: “Anh đang cười nhạo em sao?”
“Tư thế của em không đúng.”
Phó Dĩ Hành đi về phía cô: “Đến đây anh dạy em đánh.”
Anh không chờ cô đồng ý đã cúi người xuống phủ lên tay của cô, chỉnh sửa tư thế lại cho cô.
Giang Tầm có chút cứng đờ, cơ thể hoàn toàn áp sát vào lồng ngực anh.
Phó Dĩ Hành làm như không phát hiện ra điều gì cả, điều khiển tay cô, động tác vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi: “Trước tiên là như vậy, sau đó như vậy.”
Giang Tầm nhanh chóng kéo mạch suy nghĩ trở về, đặt sự chú ý lên trên bàn bi-a.
Anh chăm chú dạy, cô cũng chăm chỉ học.
Trong phòng giải trí có mở điều hòa không khí, nhiệt độ cũng vừa phải, thế nhưng chẳng hiểu sao Giang Tầm lại cảm thấy nhiệt độ có chút cao.
Ba!
Theo lực tác động vào cây cơ, viên bi trắng thuận lợi đánh trúng mục tiêu, viên bi kia lăn vào lỗ bi chính xác.
Một lần đã vào lỗ.
“Bây giờ học được chưa?”
Giọng Phó Dĩ Hành trầm thấp, hơi thở ấm áp phả vào tai khiến mang tai của cô bất giác bị nhuộm đỏ.
Giang Tầm nắm chặt cây cơ, tim đập thình thịch.
Cô hơi nghiêng đầu, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi gật đầu.
Nhưng bầu không khí như vậy cũng không duy trì được bao lâu, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.
Giang Tầm nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành nhướng mày, nhìn về phía cửa.
Chu Dư Ngôn đứng ở cửa: “Hình như làm phiền hai người rồi thì phải?”
Giang Tầm vội vàng nói: “Không có, anh rể cũng tới chơi bi-a sao?”
Chu Dư Ngôn đi tới, cầm lấy một cây cơ khác, ánh mắt lướt qua người Giang Tầm: “Phó tổng muốn đấu một trận không?”
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Được thôi.”
Chu Dư Ngôn hỏi: “Có muốn đặt cược không?”
Phó Dĩ Hành nói: “Vậy thì mảnh đất ở phía Tây thành phố kia, thế nào?”
Chu Dư Ngôn thoải mái đồng ý: “Được thôi.” Anh ta hơi dừng lại, hỏi: “Nhưng nếu cậu thua thì sao?”
Giang Tầm không có hứng thú xem trận đấu nhàm chán của hai vị tổng tài này nên tìm cớ xuống tầng dưới tìm Giang Lăng.
Cô đang nói chuyện cùng Giang Lăng thì Giang Nhuy yên lặng đi tới.
“Chị…”
Giang Tầm hỏi: “Tiểu Nhuy, có chuyện gì sao?”
Giang Nhuy do dự một hồi lâu, chần chừ mở miệng: “Chị, dù sao ở đây cũng không còn chuyện gì nữa, hay là em về trước nhé?”
Giang Lăng dịu dàng cười: “Nhưng buổi tối chị có chuẩn bị đồ nướng, không ăn xong bữa tối rồi hẵng đi?”
Giang Nhuy từ nhỏ đã rất sợ người chị này, đặc biệt là khi chị ấy cười với cậu, cậu lúc nào cũng sợ kinh hồn bạt vía.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Lăng, cái chân đang định cất bước của cậu ấy lập tức thu lại, trên mặt nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Em, em, em đột nhiên lại muốn ăn đồ nướng, vậy em sẽ ở lại đây.”
Giang Tầm và Giang Lăng liếc nhìn nhau, cười thầm.
***
Gần tối, ánh nắng chiều trải rộng khắp chân trời.
Ở sau vườn hoa, dụng cụ tự nướng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Phó Dĩ Hành và Chu Dư Ngôn sau khi ngồi xuống vẫn còn đang tiếp tục chủ đề đánh cược vừa rồi.
Phó Dĩ Hành cười nhạt: “Thật đáng tiếc vừa rồi hòa với Chu tổng.”
Chu Dư Ngôn nhẹ mỉm cười: “Quả thực là đáng tiếc, nhưng vẫn phải chúc mừng Phó tổng bảo vệ được tiền đặt cược.”
Phó Dĩ Hành nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Giống nhau thôi.”
Giang Lăng nhìn xung quanh một vòng, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó: “Em đi lấy nước sốt, mọi người nướng trước đi.”
Chu Dư Ngôn cũng đứng dậy theo: “Anh đi giúp em.”
Giang Tầm nhìn hai người vào trong nhà không nhịn được mà cười “Khì khì” một tiếng.
Phó Dĩ Hành hỏi cô: “Em cười gì vậy?”
Giang Tầm quay đầu nhìn anh, cảm thấy buồn cười: “Phó tổng, hôm nay nhìn anh có ngây thơ không cơ chứ?”
“Anh và anh rể có chuyện gì vậy?” Trong mắt cô mang theo ý cười, hiếu kỳ hỏi: “Anh và anh ấy có xích mích gì sao? Trước kia anh ấy cướp bạn gái của anh hay là cướp hạng mục của anh?”
Phó Dĩ Hành liếc cô một cái, bình tĩnh trả lời: “Có cướp bạn gái hay không chẳng lẽ phu nhân còn không biết?”
Giang Tầm bị nghẹn họng, mặt đỏ bừng nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Ồ, Phó tổng, em suýt nữa thì quên mất lúc còn ở nước M anh không có bạn gái.”
Phó Dĩ Hành không trả lời mà chỉ im lặng cười cười.
Giang Tầm kéo kéo tay áo anh, sai bảo anh: “Nướng cánh gà cho em đi.”
Phó Dĩ Hành nhếch nhẹ khóe miệng, gắp hai cái cánh gà trải lên vỉ nướng theo lời cô.
Buổi tối ánh sáng lờ mờ, ánh đèn ở sau vườn hoa chiếu xuống sườn mặt anh, khắc họa rõ ràng những đường nét cương nghị và lạnh lùng.
Giang Tầm nhìn vẻ mặt nghiêm túc khi làm việc của anh, suy nghĩ vô thức bay xa.
Lúc trước cũng bởi vì khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông này mà cô đã bị lừa, nếu cô biết bên trong con người anh đều toàn là màu đen, thì cô sẽ…
Phó Dĩ Hành phát hiện được ánh mắt của cô, liếc nhìn cô một cái: “Sao vậy?”
“Không sao.”
Giang Tầm thu lại ánh mắt, nghiêm túc ngồi xuống nhìn thẳng phía trước.
Phó Dĩ Hành một tay lật xiên đồ nướng, một tay khác đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Giang Tầm khẽ giật mình, động tác có chút cứng ngắc.
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi vỉ đồ nướng, cất giọng nhẹ nhàng: “Sau này, anh đã tìm lại được cô ấy.”
Giang Tầm không trả lời, cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt không chút thay đổi vì câu nói đó. Cô giống như đang nhìn cảnh sắc ở phía chân trời, nhưng khóe miệng lại lặng lẽ nâng lên.
Giang Nhuy ngồi ở bên cạnh lúng túng kéo mũ trùm xuống, làm bộ như bản thân không tồn tại. Dưới mũ trùm là vẻ mặt khó tả của cậu ấy.
Lạp xưởng đặt trên vỉ nướng đã bị nướng đến cháy đen, nhưng không người nào để ý tới.