• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Ngay sau khi đăng bài lên mạng xã hội, Giang Tầm đã nhận được một số bình luận.



Giang Nhuy là người đầu tiên bình luận: 【Nhìn ngon thật đó, muốn chảy nước miếng luôn rồi, có phần của em không?】



Giang Tầm đáp lại Giang Nhuy: 【Không.】



Giang Nhuy trả lời Giang Tầm: 【QAQ】



Giang Tầm trả lời Giang Nhuy: 【Tuy nhiên, chị định sau khi trở về sẽ mời em tham dự bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch.】



Giang Nhuy trả lời Giang Tầm: 【Moa moa moa chị yêu, em yêu chị.】



Sau khi làm mới trang, cô nhìn thấy dòng trạng thái mới mà cậu ấy vừa đăng lên.



Giang Nhuy: 【Chị của em thật đúng là thiên thần nhỏヽ(●ω`●)】



Phía sau còn kèm theo biểu cảm ba chú gà con đang nhảy múa vui vẻ trên quảng trường.



Giang Tầm cúi đầu cười, lại tiếp tục phản hồi bình luận của người khác.



Trương Viên Viên: “Ể? Giang tổng, không phải cô đang đi công tác sao?”



Giang Tầm trả lời Trương Viên Viên: 【Đúng vậy, tiện thể đón giáng sinh tại nước M luôn.】



Giang Lăng: 【Trời lạnh, nhớ mặc thêm áo khoác.】



Giang Tầm trả lời: 【Chị gái yêu dấu, em biết rồi ạ ~ bắn tim ~ 】



Lương Hiểu Hàm: 【Cá muối và con mèo đi cùng nhau sao?】



Giang Tầm đáp lại Lương Tiểu Hàm: 【Hì hì:smile:







Đặt điện thoại xuống, Giang Tầm đi đến bên cạnh Phó Dĩ Hành, từ phía sau ôm lấy anh.



Người trước mặt rõ ràng có chút cứng đờ.



Giang Tầm ôm lấy eo của anh, thảnh thơi thò đầu tới ngắm nhìn bàn sơ chế: “Bên chỗ em xong rồi, có cần hỗ trợ gì không?”



Phó Dĩ Hành chỉ sững người trong chốc lát, vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu nói: “Không cần đâu, bên chỗ anh cũng sắp xong rồi.”



“Em đi dọn dẹp bàn ăn đi.” Anh phân việc cho cô, giọng điệu nhẹ nhàng.



“Được.”



Giang Tầm đáp lại, thả tay xuống. Lúc quay đầu rời đi, cô còn ý vị thâm trường liếc nhìn anh một cái.



Nhưng Phó Dĩ Hành cũng không có phản ứng gì.



Đi được một bước, Giang Tầm dừng lại. Cô đột nhiên quay đầu kiễng chân hôn lên má anh một cái, rồi thì thầm vào tai anh một câu: “Merry Christmas.”



Phó Dĩ Hành bỗng nhiên khựng lại, lúc quay đầu thì thấy Giang Tầm đã chạy đi mất.



Phó Dĩ Hành đưa tay vuốt nhẹ má, khóe môi chợt mỉm cười, sau đó hạ tay xuống cúi đầu xếp miếng bít tết đã áp chảo vào trong đĩa.



Đã lâu rồi anh không nghe cô nói tiếng Anh.



Anh nhớ rõ lúc mới đến đây phát âm của cô vẫn còn sứt sẹo.



Là anh từng chút từng chút sửa lại cho cô.



Khi đó thái độ của anh đối với cô quả thật có hơi nghiêm khắc.



Nhưng anh chưa hề nghĩ đến, cuối cùng chính mình lại hoàn toàn ngã xuống.



Chỉ có điều, anh cũng cam chịu như thế.



Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!



***



Giang Tầm bày bữa trưa lên bàn ăn, cẩn thận sắp xếp đồ ăn.



Những nguyên liệu nấu ăn đơn giản này đều có thể mua tại siêu thị.



Bữa trưa tương đối đơn giản, bít tết rán và cánh gà, rau xanh thì có rau diếp và cà chua bi, món chính là bánh mì.



Một bữa ăn đặc trưng phong cách nước ngoài, nhưng hương vị đã được chế biến lại.



Món tráng miệng sau bữa ăn chính là bánh gừng và bánh pudding mà cô tự làm.



Nhìn người bị vây quanh bởi con mèo và cá muối trên chiếc bánh gừng, Giang Tầm cầm con mèo lên, có chút không nỡ nói: “Em tự nhiên lại không nỡ ăn, phải làm sao đây?”



Phó Dĩ Hành nói: “Tại sao lại không nỡ ăn? Đồ ăn nếu để lâu không ăn thì chỉ có thể bỏ đi.”



Giang Tầm thở dài nói: “Nói thì nói như vậy…”



Phó Dĩ Hành bất ngờ rướn người qua cắn đứt một bên tai của con mèo.



Một bên tai bị mất, đầu con mèo trở nên trơ trọi.



Giang Tầm kêu lên: “A, sao anh lại cắn đứt tai của em?”



“Hửm?”



Phó Dĩnh Hành ra vẻ khó hiểu, anh cúi đầu cắn nhẹ lên tai cô.



Giang Tầm bất ngờ không cảnh giác, đến khi phản ứng lại thì anh đã lùi ra xa.



“Đây mới gọi là cắn lỗ tai nè.” Anh khẽ cười.



Giang Tầm đỏ mặt lấy tay che lỗ tai, trừng mắt nhìn anh.



Cô đặt con mèo xuống, cầm con cá muối lên, tức giận cắn đứt đầu con cá muối.



Nhưng….



Con mèo không có tai, cá muối mất cái đầu, làm cho lễ Giáng Sinh của người bánh gừng dường như đã trở thành một đêm Giáng Sinh kinh dị.



Giang Tầm: ==



Cô liếc mắt nhìn con cá muối trên tay, sau đó ăn chiếc khăn quàng cổ của con cá muối, tiếp theo là đến cơ thể… cuối cùng cô nuốt trọn con cá muối vào bụng.



Phó Dĩ Hành bước lại gần, cười nhẹ hỏi cô: “Cá muối ăn có ngon không?”



Giang Tầm cũng không bị lừa, quay đầu lại nói: “Không phải anh đã nếm thử rồi sao? Nguyên liệu giống nhau, đương nhiên hương vị cũng giống như cái tai mèo rồi.”



“Oh, vậy sao?” Phó Dĩ Hành nhướng mày nói.



Giang Tầm liếc nhìn người bánh gừng và con mèo kia, sau đó kéo góc áo anh, ý bảo anh: “Nếu anh đã cắn một cái tai thì anh mau ăn hết phần còn lại đi.”



Phó Dĩ Hành ánh mắt thâm tình nhìn cô.



“Anh… anh muốn làm gì?”



Phó Dĩ Hành nghiêng người, áp sát vào tai cô thì thầm nói: “Con mèo phải giữ lại đến tối mới ăn.”



Giang Tầm sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, sắc mặt đỏ bừng.



“Anh…cái con cá muối này, anh là muốn tạo phản sao?”



Cô nhào tới người anh, ra vẻ bình tĩnh ngửa đầu nhìn anh.



Phó Thận Hành cúi đầu, đặt xuống môi cô một nụ hôn: “Không, thứ ngon nhất đều phải giữ lại đến cuối cùng mới ăn.”



Giang Tầm: “…╭(╯^╰)╮”



Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!



***



Buổi chiều, hành trình theo kế hoạch chính là đi tham quan chi nhánh công ty của tập đoàn Quân Trạch tại nước M.



Phó Dĩ Hành cũng có một số việc cần đến chi nhánh công ty để giải quyết.



Dự tính tầm hai giờ rưỡi chiều, Từ Minh Ngạn lái xe đến đón bọn họ.



Nhưng hai người họ đến trưa mới dậy, bữa trưa cũng ăn muộn. Đến khi cơm nước xong xuôi cũng đã gần hai giờ.



Vừa thu dọn sắp xếp đồ đạc xong thì Từ Minh Ngạn đã lái xe đến đợi ở ngoài.



Trời hôm nay không có tuyết, đường cũng thông thoáng dễ đi hơn.



Cả nhóm người thuận lợi đến chi nhánh công ty của tập đoàn Quân Trạch.



Các giám đốc điều hành của công ty đã đứng đợi sẵn ở sảnh chính để chào đón bọn họ.



Giang Tầm vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngay từ đầu, nhưng khi đến đây cô vẫn còn bàng hoàng khi nhìn thấy họ tiếp đón long trọng như thế.



“Mỗi lần anh đi công tác tại chi nhánh công ty, mọi người ở chi nhánh đều tiếp đón long trọng như vậy sao?” Cô lặng lẽ nắm tay Phó Dĩ Hành, nghi ngờ hỏi.



“Cũng không hẳn thế.” Phó Dĩ Hành nhìn cô: “Hôm nay tiếp đón long trọng như vậy chắc là vì phu nhân cũng đến đấy.”



Giang Tầm hơi bối rối, sau đó mới phản ứng lại, sắc mặt đỏ bừng.



Sau một lúc thất thần, cô đã tụt lại ở phía sau người của Phó Dĩ Hành.



Cô vội vàng đuổi theo.



Nhưng cô cũng rất nhanh phát hiện bản thân mình bị lừa.



Lúc đi đến hướng thang máy, cô nghe thấy tiếng giám đốc của chi nhánh công ty hỏi Từ Minh Ngạn: “Trợ lý Từ, cô gái đó có phải là trợ lý mới của Phó tổng không?”



“Không phải, cô ấy là vợ của Phó tổng.” Từ Minh Ngạn kính trọng trả lời.



Có vô số ánh nhìn tò mò hướng về phía cô.



Lần đầu tiên Giang Tầm xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận này, cô ít nhiều cũng có chút không quen.



Cô chỉ có thể duy trì một nụ cười thật tươi, theo sát Phó Dĩ Hành.



Nhưng sau khi bước vào thang máy, Phó Dĩ Hành quay lại nói với Giang Tầm: “Anh đã bảo trợ lý Từ dẫn em đến phòng chờ đợi một lát, anh có việc cần giải quyết.”



Giang Tầm chỉ có thể gật đầu, bước ra khỏi thang máy, đi theo Từ Minh Ngạn đến phòng chờ.



Cũng may là nửa tiếng sau Phó Dĩ Hành đã quay trở lại.



Giang Tầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng lên hỏi: “Xong chưa anh?”



Phó Dĩ Hành nói: “Ừm, có thể đi rồi.”



Anh hơi dừng lại rồi hỏi cô: “Em có muốn đi tham quan công ty không?”



Giang Tầm nhìn anh: “Anh dẫn đường?”



“Vậy chúng ta đi thôi.”



Phó Dĩ Hành nở nụ cười, dẫn cô ra khỏi phòng chờ.



Anh thực sự dẫn cô đi tham quan từng tầng một của công ty.



Đang đi thang máy xuống lầu, Giang Tầm đột nhiên nhớ ra việc gì đó, tiến lại gần nhỏ giọng hỏi anh: “Phó tổng, ngày nghỉ lễ thì anh qua đây công tác, còn nhân viên lại phải tăng ca, anh có biết ngại không thế?”



“Người ở đây không đón lễ Giáng Sinh.” Phó Dĩ Hành thản nhiên trả lời.



Giang Tầm sửng sốt: “Thế hôm qua chúng ta vừa trải qua cái gì vậy?”



Phó Dĩ Hành suy nghĩ nói: “Tuần trăng mật?”



Giang Tầm: “…”



Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!



***



Trở về căn hộ, Giang Tầm đá giày sang một bên, lười biếng ngồi lên ghế sô pha, ôm gối vào trong lòng, sau đó nhìn Phó Dĩ Hành hỏi:



“Tối nay chúng ta tự nấu cơm hay là ra ngoài ăn đây?”



Phó Dĩ Hành bước tới, nói: “Tối nay anh đã có sắp xếp khác.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Em nhớ là sửa soạn trang điểm thật đẹp, tối nay chúng ta đi gặp người khác.”



“Gặp người khác?”



Giang Tầm ngồi thẳng lưng lại, nghi ngờ nói: “Muốn em ăn mặc thật đẹp, có phải là đi gặp khách hàng quan trọng không?”



“Đúng là rất quan trọng.” Phó Dĩ Hành quay lưng lại, giọng điệu vẫn rất thản nhiên.



Giang Tầm hỏi: “Ai vậy?”



Phó Dĩ Hành nói: “Đi gặp ba mẹ anh.”



Giang Tầm:???



Cô nhanh chóng ném cái gối đi, đứng dậy đi tới trước mặt anh, không thể tin được nói: “Lúc trước anh không nói với em là trong lịch trình của chúng ta sẽ có việc này.”



“Hôm nay anh mới tạm thời thêm vào.” Phó Dĩ Hành bình tĩnh trả lời, nhưng giọng điệu mang theo chút ý cười.



Giang Tầm: Đột nhiên không muốn nói chuyện
Xem ảnh 1
1f642.svg




Người đàn ông chó má này lại bắt đầu dở chứng rồi, cô phải làm sao bây giờ? Khẩn cấp, chờ online!



Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!



“Tại sao ba mẹ anh lại ở nước M?”



Trên đường lái xe đến nơi ở của bố mẹ Phó Dĩ Hành, Giang Tầm không khỏi thắc mắc hỏi.



Phó Dĩ Hành nói: “Ba mẹ cùng anh về nước M để thăm ông ngoại, đúng lúc cùng nhau đón Giáng Sinh luôn.”



Ba mẹ của Phó Dĩ Hành là một cặp vợ chồng rất hiền lành, trước đây cô đã từng gặp họ rồi.



Sau khi quen biết Phó Dĩ Hành, cô tình cờ biết được mẹ Phó Dĩ Hành – bà Lâm là một người phụ nữ nổi tiếng, có gia thế hiển hách trong xã hội Trung Quốc ở thế kỷ trước.



Bà Lâm thường xuyên về nước M để nghỉ mát.



Trong thời gian Giang Tầm du học ở trường Stanford, Phó Dĩ Hành đã từng đưa cô đến gặp Bà Lâm.



Bà Lâm rất thích Giang Tầm, thường hay tặng cho cô nhiều quần áo và đồ trang sức đẹp. Theo quan điểm của Bà Lâm thì, “Con gái phải ăn mặc thật xinh đẹp mới đúng.”



Giang Tầm phát hiện mỗi lần gặp mặt, bà Lâm đều rất nhiệt tình sửa sang lại trang phục lại cho cô.



Ban đầu cô có hơi lo lắng, nhưng sau này cô đã biết được lý do.



Nghe Phó Dĩ Hành nói, trước đây bà Lâm muốn có một đứa con gái, nhưng không ngờ sau này lại sinh ra thắng nhóc thối này.



Hơn nữa tính cách của anh cũng giống với ba, không dễ thương chút nào.



Còn về ba của anh là Phó Minh Kiến, từ sau khi đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, ông ấy đã giao lại toàn bộ quyền hành của tập đoàn cho Phó Dĩ Hành.



Sau khi nhượng quyền tập đoàn Quân Trạch lại cho Phó Dĩ Hành, ông ấy cũng phất tay mặc kệ, chỉ biết đưa vợ mình đi du lịch khắp thế giới.



Bình thường rất khó mới có thể gặp mặt hai người họ.



Đối với cuộc hôn nhân của cô và Phó Dĩ Hành…



Họ dường như cũng đã biết.



Sau khi gặp mặt cũng không nói gì.



Vừa gặp mặt, bà Lâm đã vui vẻ nắm tay cô kéo vào trong phòng thử quần áo mới, để lại hai bố con họ ngồi trong phòng khách nói chuyện.



Mãi cho đến lúc ra về, Giang Tầm mới nghe Phó Minh Kiến hỏi.



“Hai con định khi nào tổ chức hôn lễ?”



Vấn đề thẳng thắn như vậy, Giang Tầm suýt nữa thì bị nghẹn.



Cô không biết phải trả lời thế nào, cũng may là có Phó Dĩ Hành ở đây.



Phó Dĩ Hành thuần thục trả lời ông ấy, sau đó nhanh chóng dẫn theo cô tạm biệt mọi người.



Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!



***



Trở về căn hộ, trước khi bước vào, Giang Tầm ngẩng đầu nhìn căn hộ tối đen như mực, không nhịn được than thở.



“Chúng ta rất ít khi đến đây, ngôi nhà này thường không có người ở, cứ như vậy bị bỏ không thì thật đáng tiếc.”



“Không có gì phải đáng tiếc, có thể để dành lại cho con cái ở mà.” Phó Dĩ Hành đứng bên cạnh cô thản nhiên nói: “Sau này con cái đến đây du học, bọn nhỏ có thể sống ở đây.”



Giang Tầm nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn anh hỏi: “Làm sao anh biết mấy đứa nhỏ nhất định sẽ qua đây du học chứ?”



Cô đột nhiên phản ứng lại, mặt đỏ bừng nói: “Không phải, không đúng không đúng, tại sao anh tự nhiên lại nói đến mấy đứa nhỏ…”



Vấn đề này bất ngờ không có chuẩn bị, làm cho Giang Tầm nhất thời không biết phải làm sao.



“Phu nhân.” Phó Dĩ Hành đột nhiên gọi cô.



Giang Tầm ngẩng đầu, anh ghé sát vào tai cô, giọng trầm thấp nói: “Chúng ta sinh một đứa đi, em thấy thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK