Giang Nhuy sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, lúc em vừa mới tới trời rất lạnh, lạnh đến mức khiến em run rẩy cả người.”
Giang Tầm nhịn cười không nói.
Đồ vật cầm theo trên tay khẽ run rẩy, chạm vào ống quần bên phải, lúc này Giang Nhuy mới nhớ tới chính sự.
“Đúng rồi, anh rể, sinh nhật vui vẻ.” Cậu vội vàng đưa cho anh món quà trên tay, căng thẳng nói, “Đây là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh.”
“Cảm ơn.” Phó Dĩ Hành tự nhiên nhận lấy nó.
“Lần trước anh rể tặng cho em máy chơi game, em rất thích.” Giang Nhuy kiên định nói tiếp: “Mãi vẫn chưa tìm được cơ hội nói lời cảm ơn với anh. Còn nữa, ngày đó em nhất thời xúc động mới bốc đồng đi đăng chuyện kia lên Weibo, em thật sự không có ý gì cả.”
Phó Dĩ Hành nở nụ cười: “Đều là người một nhà cả, không cần khách khí, sau này nếu rảnh em có thể đến công ty của anh chơi.”
Trong nháy mắt, Giang Nhuy hồi tưởng lại lịch sử đen tối của bản thân, cả người cậu bất chợt cứng đờ.
Giang Tầm nhịn cười đi tới bên Phó Dĩ Hành: “Được rồi, anh đừng dọa Tiểu Nhuy nữa.”
Nói xong cô lại nói với Giang Nhuy.
“Đến đây nào, cứ tự nhiên ngồi xuống, cứ xem đây như nhà em là được.” Cô đặt đĩa trái cây lên trên bàn trà: “Em muốn ăn trái cây không?”
“Cảm ơn chị.”
Giang Nhuy rụt rè ngồi xuống ghế sofa, tiện tay cầm một quả chuối lên, bóc vỏ rồi cắn một miếng.
Nhưng cậu cứ đứng ngồi không yên, cắn mấy miếng ăn hết quả chuối tiêu xong lại đứng lên.
“Sao em không ngồi?” Giang Tầm nghi hoặc.
Giang Nhuy chống đỡ lại hai ánh mắt nhìn mình chằm chằm, miễn cưỡng nở nụ cười: “Em muốn đi thăm quan nhà của anh chị. Chị, chị không phiền chứ?”
Giang Tầm gật đầu: “Không đâu, em cứ tự nhiên.”
Giang Nhuy như trút được gánh nặng, vội vàng chạy trốn khỏi ánh mắt của Phó Dĩ Hành.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Lúc đi ngang qua sân sau, cậu ấy bị cảnh sắc trong sân thu hút, chợt dừng bước rồi ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài.
“Wow, chị, chỗ này của hai người còn có thể đắp người tuyết sao? Tuyệt vời quá!”
Giang Nhuy mở cửa sổ sát đất ra, hướng mặt ra ngoài.
Cửa sổ kính sát đất vừa được mở ra, gió lạnh bên ngoài gió lập tức lùa vào trong.
Giang Tầm đi theo sau: “Đây đâu phải lần đầu em thấy người tuyết, có gì mà phải kinh ngạc?”
Trong giọng nói của Giang Nhuy tràn đầy sự ngưỡng mộ: “Em cũng muốn có một cái sân nhỏ để có thể đắp người tuyết bất cứ lúc nào.”
Giang Tầm nói: “Vậy em có thể thường xuyên tới đây chơi.”
Giang Nhuy trông thấy ánh mắt của Phó Dĩ Hành thì vội vàng nói: “Cái này… bình thường em cũng rất bận, hay là thôi đi, em không muốn làm phiền chị và anh rể đâu.”
Phó Dĩ Hành đi sau lưng Giang Tầm, anh khoác áo khoác lông lên người cô: “Bên ngoài lạnh lắm, mặc vào đi.”
“Vâng, em biết rồi.”
Giang Nhuy có cảm giác mình bị nhét thức ăn cho chó đầy miệng, cậu nhìn về phía người tuyết trên mặt đất.
“Người tuyết này trông giống hai con mèo con, có phải là ảnh đại diện Weibo của chị không…” Cậu đột nhiên phát hiện ra điều gì: “Ơ? Nhưng mà sao trông chúng không giống nhau cho lắm? Chị, đây là chị và anh rể cùng nhau đắp sao?”
Giang Tầm quay đầu lại, nói: “Đúng rồi, mấy hôm trước anh chị đắp đấy.”
“Cái nào là anh rể đắp thế?” Giang Nhuy đột nhiên có chút tò mò.
Giang Tầm cười cười: “Hay là em đoán thử xem?”
Giang Nhuy cẩn thận đánh giá hai con mèo con, sau đó chỉ vào con mèo tuyết mà Giang Tầm đắp, vô cùng kiên định nói: “Nhất định là cái này rồi.”
“Vì sao thế?” Giang Tầm sững sờ.
Giang Nhuy khen ngợi nói: “Nhìn đi, con mèo con này được đắp hoàn mỹ như vậy, hình dáng rõ ràng, đường cong ưu mỹ, kích cỡ vừa phải, thần thái tự nhiên, trông rất xinh đẹp, nhìn gần như hàng thật, cái này vừa nhìn đã biết là phong cách của anh rể.”
Giang Tầm liếc nhìn Phó Dĩ Hành, cô đưa tay lên che miệng, cố hết sức nhịn cười.
Giang Nhuy nhìn về phía mèo con khác, tiếp tục nói: “Chị, chị cũng đừng nản chí, tuy rằng con mèo chị đắp hình dạng chưa đủ rõ ràng, bộ dạng cũng hơi xấu xí một tí, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhìn ra đâu là đầu. ”
Phó Dĩ Hành im lặng xoay người, quay lại trong phòng.
Giang Nhuy có chút sững sờ, vô thức nhìn về phía Giang Tầm: “Làm sao vậy? Em nói sai gì hả?”
Giang Tầm không nhịn được phải cười thành tiếng, có lòng tốt nhắc nhở: “Cái mà em vừa bảo xấu mới là của anh rể em đắp đấy.”
Thôi tàn đời rồi, đi nịnh bợ lại vỗ nhầm móng ngựa.
Giang Nhuy bày ra bộ dạng tai họa giáng xuống đầu: “Thôi xong thôi xong, anh rể sẽ không tức giận chứ?”
Giang Tầm ném cho cậu một ánh mắt lực bất tòng tâm, lại có chút buồn cười: “Yên tâm đi, anh rể em sẽ không vì chút chuyện này mà so đo với em đâu.”
“Nhưng mà vừa rồi em thấy anh ấy…”
Cũng may là lúc này đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, cứu Giang Nhuy thoát khỏi sự lúng túng và xấu hổ.
“A, nhất định là chị Giang Lăng đến rồi, em đi mở cửa!”
Giang Nhuy chạy ra mở cửa nhanh như một cơn gió.
Những người đứng ngoài cửa đúng là Giang Lăng và Chu Dư Ngôn.
“Chị Giang Lăng, anh rể.” Giang Nhuy vô cùng ngoan ngoãn chào hai người.
Giang Tầm đóng cửa sổ kính sát đất lại rồi cùng ra chào hỏi.
“Chị, chị tới rồi.”
Cô lại chào Chu Dư Ngôn: “Anh rể.”
Chu Dư Ngôn nhìn cô, gật đầu.
Giang Lăng nói: “Thật ngại quá, Tầm Tầm, vừa nãy trên đường bị kẹt xe nên chị tới muộn.”
“Không sao.”
Giang Tầm mời bọn họ vào nhà: “Hai người ngồi đi, em đi làm chút chuyện, cơm trưa sẽ xong ngay thôi.”
Giang Lăng đề nghị: “Để chị và Dư Ngôn giúp em.”
Giang Nhuy vừa ngồi xuống ghế sofa thì lại thấy mọi người kéo nhau vào trong phòng bếp đi, cậu ngẩn người ra.
Mọi người đều đang bận rộn, nếu một mình ngồi đây thì không hay cho lắm, cậu vội vàng đứng lên: “Em cũng muốn góp sức.”
Hai chị em Giang Tầm và Giang Lăng vừa gặp nhau liền tụ tập lại một chỗ để nói chuyện riêng.
Giang Lăng hỏi: “Tầm Tầm, lần trước nghe nói ba đến công ty của em tìm em à?”
Giang Tầm khẽ gật đầu: “Ngày đó em từ chối ba, có vẻ ba rất tức giận. Chị, chị có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ba và đứa con riêng kia gần đây đang bận ra mắt công chúng.” Sắc mặt của Giang Lăng có chút nghiêm túc: “Công ty của anh ta có một khoảng thời gian bị chúng ta làm cho sứt đầu mẻ trán. Bởi vì thiếu nguồn tài chính nên suýt chút nữa thì bị phá sản, nhưng gần đây hình như đã tìm được nguồn tài chính mới rồi.”
“Nhưng mà, tuyệt đối không thể để cho công ty của bọn họ thành công đưa ra thị trường.”
“Chị có cách nào hay không?” Giang Tầm hỏi.
Giang Lăng khẽ gật đầu: “Kêu mẹ khởi tố ly hôn, sau đó nộp đơn yêu cầu đóng băng tài sản để đóng băng cổ phần của ba. Như vậy công ty của bọn họ cũng không thể khai trương được nữa.”
“Nhưng mà, liệu mẹ có đồng ý không?” Giang Tầm có chút lo lắng.
Giang Lăng nở nụ cười, nói một cách chắc chắn: “Tuy rằng mẹ không có tình cảm với ba, nhưng nếu liên quan đến vấn đề lợi ích thì nhất định bà ấy sẽ đồng ý.”
Chị ấy hơi dừng lại: “Hơn nữa, thời gian khởi tố ly hôn lâu như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể rút đơn kiện.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hai chị em vừa nói chuyện vừa bận rộn trước bàn làm bếp.
Ở phía bàn làm bếp bên kia.
Phó Dĩ Hành nhìn về phía Giang Tầm, ánh mắt anh dịu dàng, khóe miệng cũng nở nụ cười.
Chu Dư Ngôn liếc nhìn anh một cái, lạnh lùng mở miệng: “Xem ra tôi xem thường Phó tổng rồi. Vì đạt được mục đích mà có thể không từ thủ đoạn nào.”
Phó Dĩ Hành thu hồi ánh mắt: “Chu tổng nói đùa, về vấn đề tình cảm tôi lúc nào cũng rất nghiêm túc.”
“Ha.” Một tiếng cười khẩy vang lên.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Phó Dĩ Hành không ngẩng đầu, giọng nói cũng rất lạnh lùng: “Nhưng mà, ngược lại là Chu tổng, hơn một tháng không gặp, hình như anh cũng không tiến bộ gì mấy.”
Anh dừng lại, lời nói đầy hàm ý: “Đính hôn lâu rồi mà cũng không tiến triển thêm được gì sao?”
Chu Dư Ngôn cười “xùy” một tiếng: “Cậu đến cả một buổi lễ cũng chẳng có thì lấy tư cách gì để nói chuyện tiến độ với tôi?”
Vẻ mặt Phó Dĩ Hành vô cùng bình tĩnh, đáp lại: “Thời gian này tôi và Tầm Tầm đều rất bận, tạm thời chưa có lúc nào rảnh để giải quyết chuyện này. Nhưng tôi và cô ấy đã bàn bạc qua về chuyện đám cưới rồi, muộn nhất là năm sau.”
Chu Dư Ngôn liếc anh một cái, giọng điệu tràn ngập trào phúng: “Tôi đây xin chúc mừng Phó tổng đạt được ước muốn trước nhé?”
“Cảm ơn.” Phó Dĩ Hành bình thản đáp lời.
Giang Nhuy đứng ở một bên nhìn Phó Dĩ Hành rồi lại nhìn sang Chu Dư Ngôn, nhất thời không biết làm thế nào.
Chu Dư Ngôn mặt không đổi sắc nói với cậu: “Tiểu Nhuy, em tới đây cắt củ cải trắng này đi.”
Sống lưng Giang Nhuy cứng đờ, vội vàng đi tới chỗ anh ta: “À, vâng.”
Cậu ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp, cầm lấy một củ cải trắng.
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Tiểu Nhuy biết làm cơm sao?”
“Biết một chút ạ.” Giang Nhuy nói: “Hiện giờ em sống một mình ở bên ngoài, nên lúc rảnh rỗi cũng tự mình nấu cơm.”
Nói vấn đề này đột nhiên cậu có chút tò mò: “Đúng rồi, anh rể. Hai người biết nấu cơm từ khi nào vậy?”
Phó Dĩ Hành nói: “Lúc đi du học ở nước ngoài mỗi ngày đều phải tự mình nấu cơm, tự nhiên biết làm thôi.”
Anh vừa nói vừa nhìn về phía Chu Dư Ngôn, nói đầy hàm ý: “Chu tổng hình như không đi du học nước ngoài nhỉ? Thế anh học nấu cơm khi nào vậy?”
Chu Dư Ngôn không lên tiếng, sắc mặt lạnh như băng.
Giang Nhuy thấy tình hình không ổn, lập tức ngừng nói chuyện phiếm, thay đổi chủ đề: “Đúng rồi anh rể, củ cải trắng này thái hạt lựu hay là cắt lát?”
“Thái hạt lựu.”
“Cắt lát.”
Hai câu nói bất đồng quan điểm.
Ánh mắt của Phó Dĩ Hành và Chu Dư Ngôn lại nhắm vào nhau.
“Củ cải trắng đương nhiên là phải thái hạt lựu, tiện cho việc nấu nướng.”
“Ai nói thái lát không thể nấu nướng được.”
Giang Nhuy sửng sốt, vội vàng ngăn lại: “Chờ đã, khoan nào, hay là như vậy, một nửa thái hạt lựu, một nửa thái lát có được không?”
Cậu đưa ra một giải pháp thông minh.
“Tùy em.”
Lần này lại trăm miệng một lời.
Giang Nhuy: “…”
Cậu thật sự rất khó xử.
Hai ông anh rể, một người tâm cơ thâm sâu, một người lạnh lùng nham hiểm, thật sự là ai cũng quá đáng sợ.
Giang Nhuy đột nhiên rất hâm mộ hai cô chị, sao họ có thể vừa làm việc vừa tán gẫu thoải mái như vậy nhỉ.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Nghe thấy tiếng tranh cãi phía bên kia, Giang Tầm vội vàng đặt đồ trên tay xuống, bước nhanh tới bên cạnh Phó Dĩ Hành.
“Phó Dĩ Hành, anh ra đây giúp em một việc.”
Kéo anh sang một bên, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh mời chị và anh rể sang đây không phải là để khoe khoang với anh rể đấy chứ?”
Phó Dĩ Hành nhíu mày, không nói.
Đoán ra được ý đồ của anh, Giang Tầm không nhịn được nói: “Phó tổng, anh vẫn là trẻ con à? Sao lại ấu trĩ như vậy hả?”
Vẻ mặt Phó Dĩ Hành điềm nhiên như không có chuyện gì, anh phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó?”
Nhưng trên mặt anh rõ ràng viết: Phải.
Giang Tầm bất lực.
Cô nhìn về phía Chu Dư Ngôn, hạ giọng xuống: “Em rất muốn biết rốt cuộc trước kia anh và anh rể đụng chạm nhau chỗ nào.”
Phó Dĩ Hành vươn tay bưng một đĩa sườn xào chua ngọt đến trước mặt cô, nói sang chuyện khác: “Sườn xào chua ngọt chín tới rồi, em nếm thử xem?”
Giang Tầm liếc anh một cái, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng đưa vào miệng. Vừa mới nuốt xong thì đột nhiên cảm giác buồn nôn kéo tới, cô vội vàng đặt đũa xuống, lui sang một bên nôn ra.
Phó Dĩ Hành hoảng sợ, vội vàng hỏi cô: “Không sao chứ?”
Giang Lăng cũng nhanh chóng bước tới chỗ cô: “Tầm Tầm, làm sao vậy?”
Giang Nhuy nhìn sang bên này, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cậu liền thốt lên: “Chị, không phải chị đã có thai rồi chứ?”
Lời vừa nói ra, cả căn phòng lập tức yên tĩnh.
Giang Nhuy phải chống đỡ bốn cặp mắt, cậu có cảm giác bị áp bức, không biết phải làm sao: “Em, em nói gì sai sao?”