Thấy Thần Vương đang đứng ở lối vào hoa viên, trong mắt đầy băng sương quét qua mọi người bên trong, những phu nhân, tiểu thư còn đang xì xào bàn tán thảo luận chuyện Nguyên Khánh Châu và Tô Thiển Nguyệt vội vàng ngậm miệng, cả đám cúi đầu yên lặng nhìn đồ ăn trước mặt.
Chỉ có điều, thân phận, địa vị cùng với vẻ ngoài tuấn lãng của Thần Vương vẫn khiến nhưng vị tiểu thư kia không nhịn được mà vụng trộm ngẩng đầu liếc hắn, một lòng mong ngóng Thần Vương có thể vừa liếc một cái là có thể nhìn thấy mình.
Nhưng thật làm các nàng thất vọng, sau khi Thần Vương quét qua một lượt khắp hoa viên thì ánh mắt lập tức bắn thẳng về phía Vân Thiên Mộng và Tề Linh Nhi.
Thấy hai mắt Thần Vương nhìn chằm chằm về bên này, trong lòng Vân Thiên Mộng có chút không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn đầy ý cười nhìn về phía Tề Linh Nhi, trêu chọc: "Công chúa, vương gia đang nhìn người đấy. Người nhanh đến nói với vương gia mấy câu đi!"
Tề Linh Nhi vốn muốn mở miệng đánh đòn phủ đầu, không ngờ Vân Thiên Mộng có đầu óc nhanh nhạy như vậy, bị nàng đoạt mất tiên cơ, quả thật, Vân Thiên Mộng vừa thốt lên xong thì Tề Linh Nhi liền cảm thấy từ bốn phía bắn tới không ít ánh mắt oán hận.
Lại nhìn về phía Vân Thiên Mộng lần nữa, chỉ thấy nàng vẫn giữ một nụ cười xinh đẹp, vẫn một vẻ không liên quan đến mình, điều này khiến cho trong lòng Tề Linh Nhi giận sôi, nhưng trên mặt lại vẫn hiền hòa đáp lời: "Vân Thiên Mộng nói đùa sao? Vương gia sợ là vì chuyện của Tô tiểu thư mà đến, nếu tiểu thư không tin thì chúng ta thử đánh cược xem nhé!"
"Đánh cược?" Vân Thiên Mộng tinh tế cân nhắc những lời của Tề Linh Nhi, lúm đồng tiền bên má phải như ẩn như hiện làm người ta yêu thích không thôi, mang một vẻ phong tình rất riêng.
"Đúng rồi! Đánh cược xem ai đoán chính xác hơn!" Thấy Vân Thiên Mộng có chút do dự, Tề Linh Nhi cười trấn an: "Vân tiểu thư không cần lo lắng quá mức, đây chỉ là một trò chơi nho nhỏ thôi, không để Vân tiểu thư tổn thất gì cả, lại không làm mất mặt Vân tiểu thư đâu!"
Nghe thấy ý khích tướng hàm ẩn trong lời của Tề Linh Nhi, ánh mắt của Vân Thiên Mộng hơi chuyển hướng về phía Thần Vương, thấy ánh mắt của hắn đầy vẻ tàn nhẫn bắn về phía mình thì lập tức nhanh chóng chuyển mắt nhìn về phía Tề Linh Nhi, cười nói: "Công chúa chính là khách quý của Tây Sở, Thiên Mộng có không hiểu chuyện cũng tuyệt đối không dám đánh cược như thế với công chúa. Huống chi, Thiên Mộng tuy là nữ nhi chốn khuê phòng nhưng cũng biết hai chữ đức hạnh là vô cùng quan trọng, há có thể tự phá đức hạnh để cho thế nhân chê cười? Kính xin công chúa thứ lỗi!"
Ánh mắt Vân Thiên Mộng sáng như sao nhìn chằm chằm vào Tề Linh Nhi, chậm rãi nói những câu này, chẳng những cự tuyệt yêu cầu của Tề Linh Nhi mà còn cho Tề Linh Nhi biết, những tiểu thư khuê các của Tây Sở sẽ tuyệt đối không lấy đức hạnh ra làm trò đùa mà cùng người khác đánh cược một chuyện làm tổn hại tới khuê danh như vậy!
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng vì Thần Vương đến mà lúc này cả hoa viên lặng ngắt như tờ, bởi vậy mà toàn bộ những người có mặt ở đây đều đã nghe được câu trả lời của Vân Thiên Mộng.
Mặc dù có rất nhiều người vì chuyện Vân Thiên Mộng có thể gả cho Sở Phi Dương mà còn giữ địch ý trong lòng với Vân Thiên Mộng, nhưng mà trước mặt đệ nhất mỹ nhân nước Tề, lại còn là công chúa Tề Linh Nhi này thì chút ghen ghét kia với Vân Thiên Mộng thật sự không là gì cả. Huống hồ, ở thời điểm hiện tại thì nam nhất tốt nhất của Tây Sở chỉ còn lại một mình Thần Vương, mà nhìn từ thế cục này mà nói thì cơ hội Tề Linh Nhi được gả cho Thần Vương thực sự là quá lớn, cũng vì thế mà địch ý của mọi người đối với Tề Linh Nhi lại càng lớn. Ngược lại, đối với Vân Thiên Mộng đang bị Tề Linh Nhi làm khó dễ lại có thêm ý bảo vệ.
Bầu không khí trong hoa viên vì mấy câu nói của Vân Thiên Mộng mà lập tức thay đổi, Tề Linh Nhi cảm nhận được biểu lộ chán ghét từ bốn phía đối với mình thì trong lòng tự nhủ, Vân Thiên Mộng này thật sự là người không thể khinh thường, chỉ bằng mấy câu mà có thể làm thay đổi bầu không khí ở đây quả nhiên là mồm miệng lanh lợi!
Chỉ có điều, nhìn Vân Thiên Mộng như vậy, Tề Linh Nhi đột nhiên càng có thêm hứng thú, thấy nàng cự tuyệt mình lần nữa, liền thấy Tề Linh Nhi khẽ cúi đầu, giọng nói mang theo một tia khổ sở: "Vân tiểu thư có phải chán ghét Linh Nhi lắm không? Vì sao lại không thể cho Linh Nhi thổ lộ chút tình cảm vậy? Linh Nhi coi ngươi là khuê trung mật hữu* mà, kinh xin Vân tiểu thư đừng cự tuyệt Linh Nhi nữa!"
*khuê trung mật hữu: bạn thân thiết chốn khuê phòng
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng nhíu mày, chỉ cảm thấy Tề Linh Nhi này trở mặt cực nhanh, quả thực có thể đi đóng phim chuyên nghiệp!
Chỉ có điều, chuyện này cũng làm cho Vân Thiên Mộng nhìn ra, Tề Linh Nhi này quả nhiên là thông minh đến cực điểm, biết rõ không bắt buộc được mình liền hạ thấp tư thái, dùng vẻ đáng thương mà tranh thủ lòng đồng tình của mọi người, lại để mình bị gán cái danh lạnh lùng, quả nhiên là cao thủ cung đấu!
"Vân tiểu thư thật là to gan, ngươi cho là hôm nay đã có chỗ dựa mà ngay cả khách quý của Tây Sở cũng không để vào mắt sao?" Đúng lúc ấy, Thần Vương đã đi tới trước mặt hai người, lạnh lùng mở miệng.
Lời của Thần Vương mặc dù là ủng hộ ý của Tề Linh Nhi, nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh lùng bắn về phía Vân Thiên Mộng, ánh mắt mang sóng ngầm mãnh liệt và cuồng dại như bão tuyết khiến cho Vân Thiên Mộng cảm thấy lời này của hắn không phải là ủng hộ ý của Tề Linh Nhi mà là Thần Vương đang chỉ trích thái độ của nàng đối với hắn.
"Vương gia quá lời rồi, bổn cung chỉ đùa với Vân tiểu thư thôi. Hôm nay Vân tiểu thư không được khỏe lại vẫn tới đây cùng bổn cung, điều này đã đủ để chứng minh Vân tiểu thư vô cùng nhiệt tình với bổn cung rồi! Mong Vương gia đừng hiểu lầm ý của bổn cung vừa nãy!" Đúng lúc này, Tề Linh Nhi lại cười mở miệng, còn kéo hai tay của Vân Thiên Mộng mà cầm vô cùng thân thiết.
Chỉ là, Tề Linh Nhi nói nhưng vẫn chăm chú nhìn Thần Vương, chỉ thấy ánh mắt của Giang Mộc Thần dán chặt lên người Vân Thiên Mộng, chỉ đợi nàng trả lời.
Trong lòng vô cùng phiền chán chuyện kiểu như này lại phát sinh lần nữ, Vân Thiên Mộng cười yếu ớt gỡ hai tay của mình đang bị Tề Linh Nhi nắm chặt ra, lập tức thi lễ với hai vị trước mặt một cái, biểu cảm lạnh nhạt mà rằng: "Thân thể thần nữ không khỏe, xin được cáo lui trước!"
Nói xong, liền định xoay người rời đi, nhưng Thần Vương lại không có ý định buông tha cho nàng, lắc mình một cái liền chặn lấy đường đi của Vân Thiên Mộng, bên tay chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn: "Chuyện hôm nay, kính xin Vân tiểu thư giải thích một phen!"
Ngẩng đầu, Vân Thiên Mộng dùng ánh mắt đầy lãnh ý nhìn về phía Giang Mộc Thần – kẻ đã chặn đường nàng còn mạnh miệng tra hỏi, cười lạnh trả lời: "Thần nữ bất tài, thực sự không biết tới tham gia tiệc cưới còn phải giải thích thế nào. Chẳng lẽ quý phủ mời khách không phải dựa vào thiệp cưới mà là cần khách khứa mở miệng giải thích trực tiếp sao?"
Giang Mộc Thần nhìn vẻ mặt nàng lạnh như băng sương, lại thấy Vân Thiên Mộng dùng ngôn từ sắc bén như thế thì trong lòng đã có chút không đành, thấy mình vừa rồi có lẽ đã quá nghiêm khắc nên định mở miệng giải thích.
Nhưng Tề Linh Nhi lại không cho hắn cơ hội ấy, thấy Vân Thiên Mộng hình như đang tức giận, Tề Linh Nhi liền tiến lên kéo nàng lại, trấn an: "Vân tiểu thư sao phải tức giận? Người tới là khách, há có chuyện để khách nhân giải thích? Chắc hẳn ý vương gia là một chyện khác, kinh xin Vân tiểu thư nghĩ kĩ mà tường thuật lại chuyện mới xảy ra trong phủ Hàn Quốc Công vừa rồi!"
Nghe ý trong lời nói của Tề Linh Nhi liền hiểu rõ nàng ta đã buộc mình vào chuyện của Tô Thiển Nguyệt, Vân Thiên Mộng lạnh lùng thu hồi tay mình lại, giấu vào trong tay áo, vẻ lạnh lùng lúc đối mặt với Thần Vương vừa nãy một lần nữa quay về phía Tề Linh Nhi, trong lời phản bác còn mang ý cười nhạo: "Công chúa cũng biết đây là chuyện xảy ra trong phủ Hàn Quốc Công, thân phận của Thiên Mộng hôm nay lại chỉ là khách của phủ Hàn Quốc Công mà thôi. Thường ngày Thiên Mộng lại ru rú trong nhà không tiếp xúc gì nhiều với người bên ngoài, lấy cái gì ra mà giải thích với vương gia chuyện xảy ra trong phủ chứ? Kính xin công chúa đừng ép buộc thần nữ nữa!"
Nói xong Vân Thiên Mộng liền cất bước đi về phía cửa ra vào, không thèm để ý đến hai người trước mặt nữa.
Thấy Vân Thiên Mộng dùng giọng điệu như thế nói với mình, vẻ tươi cười trên mặt Tề Linh Nhi hơi cứng lại, dưới đáy mắt lập tức hiện lên một tia mờ ám, mím môi, ánh mắt lại nhìn về phía Thần Vương, chờ hắn nói.
Mà Thần Vương lại nhíu mày, cùng Tề Linh Nhi đuổi theo Vân Thiên Mộng, cản lại nàng ở chỗ cửa vòm của hoa viên, thấp giọng nói: "Theo như lời nha hoàn của Tô Thiển Nguyệt thì lúc tiểu thư nhà nàng ta gặp chuyện không may kia chỉ có ngươi cùng với Tô Thiển Nguyệt ở một chỗ. Vân tiểu thư không thấy là cần phải giải thích một phen sao?"
Thần Vương vốn đã hiểu rõ miệng lưỡi Vân Thiên Mộng sắc bén như thế nào, nếu nói chuyện quanh co vòng vèo với nàng thì chỉ sợ Vân Thiên Mộng sẽ đem đề tài kéo đến một chỗ không liên quan đến mình, chẳng bằng dứt khoát nói thẳng xem nàng có thể giải thích ra sao.
Đám phu nhân, tiểu thư ở đây tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, riêng chuyện của Tô Thiển Nguyệt với Nguyên Khánh Chu thôi đã đủ cho các nàng cười nhạo được một đoạn thời gian rồi.
Mà Thần Vương lúc này lại cùng với Tề Linh Nhi nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng không tha, giữa ba người đã xảy ra chuyện gì, điều này khiến cho các nàng rất hiếu kì, chỉ có điều giọng của Thần Vương quá nhỏ, làm cho bọn họ không nghe rõ ba người đang nói về cái gì nữa.
Nhưng Vân Thiên Mộng nghe xong câu hỏi của Thần Vương thì lại hơi nghiêng nghiêng đầu cau mày, làm như đang lâm vào trầm tư, hồi lâu mới bất đắc dĩ lắc đầu, nói bằng một giọng điệu rất có lỗi: "Lúc ấy thần nữ không khỏe, chỉ là được nha hoàn dìu đi nghỉ ngơi, những chuyện còn lại thực sư không biết. Nha hoàn của Tô tiểu thư không bảo vệ được chủ nhân, tất nhiên là muốn đổ trách nhiệm cho người ngoài, kính xin vương gia minh xét, chớ để bất kì ai phải chịu oan uổng!"
Trong lời nói, Vân Thiên Mộng đã coi mình là người bị hại, biểu lộ buồn bã bất lực khiến người ta đau lòng.
Trong mắt Tề Linh Nhi thì đã sớm tràn đầy nước mắt, có chút không đành lòng tới gần Vân Thiên Mộng, ân cần nói: "Vương gia, chuyện nhà như vậy không bằng cứ quay trở về hậu viện trước. Vân tiểu thư nếu sợ oan ức thì bổn cung đi cùng ngươi nhé! Coi như là đáp lễ của bổn cung hồi báo chuyện tiểu thư cùng đến phủ Hàn Quốc Công làm khách với bổn cung!"
Nhìn hai kẻ trước mắt, một thì mặt đỏ lên, một thì mặt tái đi, kẻ xướng người họa như này, Vân Thiên Mộng thực sự cảm thấy bọn họ thật là đôi lứa tốt đôi, xứng không để đâu cho hết.
Nhưng là, nàng không có hứng thú đùa với bọn họ, chỉ cười nói: "Công chúa cũng biết đây là chuyện nhà Vương gia rồi chứ! Nào có chỗ cho những người ngoài chúng ta chen vào? Thiên Mộng chỉ là nữ nhân hiểu biết nông cạn nhưng cũng biết thế nào là đúng mực, vốn là chuyện mình không hay biết, há có thể làm chuyện vượt bổn phận của mình?"
Lời này vừa nói, đã đưa nàng vào danh sách người ngoài, còn Tề Linh Nhi thì quy về danh sách những kẻ không có việc gì làm mà đi xen mũi vào chuyện của người khác!
Sắc mặt của Thần Vương trầm xuống, cặp con ngươi hung ác nham hiểm như chim ưng nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng, dường như muốn moi tim nàng ra xem có phải là màu đỏ hay không.
Còn Tề Linh Nhi thì xấu hổ cười trừ, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, muốn mở miệng giải thích, lại sợ người khác nghĩ mình có tật giật, vì thế mới ngậm miệng đứng an phận hơn một chút.
"Đạo đãi khách của vương gia thật khiến cho bổn tướng mở rộng tầm mắt, lại để cho khách khứa đứng nói chuyện, cũng khó trách ở tiền viện bây giờ đang đàm tiếu chuyện phủ Hàn Quốc Công gần đây liên tục xuất hiện chuyện không may, chắc hản mấy nô tài ở đây không được việc lắm nhỉ, lại cứ đứng đó nhìn chủ tử nói chuyện mà chẳng thèm nhắc nhở tới một tiếng!" Loại lời này, chỉ có Sở Phi Dương mới dám nói ngay trước mặt Thần Vương.
Vừa dứt lời, ba người đã thấy Sở Phi Dương đầy mặt cười yếu ớt đi tới, vẻ mặt ấm áp như thế làm người ta có ảo giác, những lời vừa rồi không phải là hắn nói vậy.
Thần Vương nhìn Sở Phi Dương lúc nào cũng xuất hiện kịp thời, đáy mắt đã kết thành hàn băng, nói với giọng trào phúng: "Sở Tướng đi lại tự do quá, chẳng qua ngươi đừng quá không coi ai ra gì, đừng quên đây là phủ Hàn Quốc Công chứ không phải là Sở Tướng phủ nhà ngươi!"
Đối mặt với vẻ giận dữ của Thần Vương, ý cười trên mặt Sở Phi Dương lại càng rạng rỡ, nói bằng giọng vô tội: "Vương gia nói có lý! Chỉ là bổn tướng thấy sắc trời đã không còn sớm, thân thể của Mộng Nhi không khỏe nên muốn tranh thủ thời gian đưa nàng về Vân Tướng Phủ, miễn cho Vân Thừa Tướng lo lắng!"
Vừa nói, Sở Phi Dương vừa đi đến trước mặt Vân Thiên Mộng, dưới góc độ mà Thần Vương và Tề Linh Nhi không nhìn thấy được mà trừng mắt với Vân Thiên Mộng một cái rất nhanh, còn Vân Thiên Mộng thì nghịch ngợm nhếch nhếch miệng, trong mắt hiện lên vẻ phiền chán với hai người đối diện kia.
Thấy dáng vẻ đó của nàng, khóe miệng Sở Phi Dương hiện lên ý cười thoải mái, lập tức xoay người nói: "Đã như vậy thì bổn tướng cùng Mộng Nhi xin cáo từ trước! Vương gia là quý nhân nhiều việc, không cần tiễn đâu."
Nói xong, Sở Phi Dương liền lấy thân mình ngăn lại Thần Vương, nhường cho Vân Thiên Mộng một con đường.
Lại không nghĩ đến Tề Linh Nhi cũng lập tức lên tiếng theo: "Bổn cung ra ngoài đã lâu, chỉ sợ chỗ Thái Tử cũng bắt đầu lo lắng rồi, vậy ta cũng về cùng Vân Tiểu thư với Sở Tướng thôi! Vương gia, cáo từ!"
Nói xong, Tề Linh Nhi liền gật đầu với Thần Vương, lập tức đuổi theo Vân Thiên Mộng.
Giang Mộc Thần nhìn Sở Phi Dương tự tung tự tác, đang định đuổi theo thì thấy Trữ Phong vội vàng chạy lại, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ vài câu, sắc mặt Giang Mộc Thần lại càng tái đi, hai mắt nhìn bóng người đã đi xa kia, phất mạnh tay áo, xoay người đi về hậu viện.
Hậu viện lúc bấy giờ đã loạn thành một mớ, Tô Thiển Nguyệt vừa mơ màng tỉnh lại đã bị Ngô Thấm Thấm và Ngô phu nhân đánh cho suýt bất tỉnh trên giường, chân tay không có chút sức nào, lại không có người nào đến kéo hai mẹ con dữ như hổ này, Tô Thiển Nguyệt chỉ có thể thều thào kêu loạn lên. Trong sương phòng lúc này thì tiếng bàn tay tát lên da thịt, tiếng ván giường kẽo kẹt, tiếng Ngô Thấm Thấm nguyền rủa chửi bới, tiếng thét chói tai của Tô Thiển Nguyệt như ma chú luẩn quất không ngừng bên tai mọi người ở đây.
Lâm lão thái quân cùng Nguyên Đức Thái Phi trước sau vẫn thờ ơ đứng đó, không cho người đến giải cứu Tô Thiển Nguyệt đã chỉ còn nửa cái mạng, cũng không kéo hai mẹ con Ngô gia đang trong cơn thịnh nộ kia ra.
"Các ngươi đang làm cái gì thế hả? Còn không mau buông ra?" Tô Nguyên được người dẫn đến sương phòng, vừa thấy con gái của mình lập tức hét lớn một tiếng, trên người hắn tản mát ra một thứ hơi thở tàn độc, dọa cho hai mẹ con Ngô gia sợ đến mức lập tức ngừng tay.
Chỉ là Ngô Thấm Thấm đang ngồi trên người Tô Thiển Nguyệt không có bước xuống giường ngay, mà Ngô phu nhân vì sợ Tô Thiển Nguyệt làm con gái mình bị thương thì lại càng túm chặt hai tay và tóc của Tô Thiển Nguyệt. Hai người họ mặc dù vì câu nói của Tô Nguyên không tiếp tục xuống tay với Tô Thiển Nguyệt nữa, nhưng lửa giận trong hai cặp mắt phẫn nộ kia lại đủ để tiêu hủy cả tòa phủ Hàn Quốc Công này.
"Giữa thanh thiên bạch nhật mà các ngươi dám hành hung người trước mặt thiên hạ, chẳng lẽ các ngươi không sợ đại lao Hình Bộ của ta sao?" Thấy hai người này vẫn tiếp tục không chịu thả Tô Thiển Nguyệt ra, Tô Nguyên càng giận dữ, lập tức phất tay cho hai gã gia đinh phía sau lưng tiến lên, định túm hai mẹ con trên giường kia xuống.
"Hừ! Ta biết Tô đại nhân là Hình Bộ Thượng Thư, nhưng ngài cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, hôm nay là ngày gì mà còn dám mạnh miệng như thế? Ngài lại mà nhìn xem chuyện tốt mà con gái của làm ra đi! Chớ có hổ thẹn quá mà hại thân già!" Ngô phu nhân thấy hai tên gia đinh định túm lấy Ngô Thấm Thấm thì lập tức cười lạnh lên tiếng.
Hai tên gia đinh kia thấy Ngô phu nhân ngang ngược như thế, rõ ràng là không sợ Tô Nguyên, lại nghĩ tới tiểu thư Ngô gia này giờ đã là Thiếu phu nhân của phủ Hàn Quốc Công thì vội vã chậm lại bước chân, khó xử quay đầu nhìn về phía Tô Nguyên.
Tô Nguyên đã bị lời nói kia của Ngô phu nhân đả kích nặng nề, thẹn quá hóa giận, hét lên với hai tên gia đinh kia: "Các ngươi là người chết cả rồi à? Bọn họ tự dưng hành hung thiên kim tiểu thư, chẳng lẽ bổn quan không thể lôi bọn họ đi báo quan? Thiên tử phạm pháp còn xử như thứ dân, hành vi của các nàng hôm nay là không thể tha thứ được! ! !"
Nói xong Tô Nguyên liền xông lên trước, đây hai tên gia đinh ra, định tự mình ra tay.
"Tô đại nhân bớt giận! Đây dù sao cũng là phủ Hàn Quốc Công, nếu là ở Tô phủ thì ta cũng đã mặc kệ rồi!" Là Lâm lão thái quân đang ngồi yên lặng ở một góc phòng chậm rãi lên tiếng, chỉ là khẩu khí của bà ta lúc này là vô cùng lãnh đạm, lại để cho Tô Nguyên đang tức giận ngập đầu không khỏi khẽ run lên một cái, lý trí vốn đã bị tức giận vùi lấp lập tức khôi phục tỉnh táo, dừng chân quay người nhìn sang.
Thấy trong phòng bây giờ không chỉ có Lâm lão thái quân mà ngay cả Nguyên Đức Thái Phi cũng đang ngồi ở một bên, lúc này hai người lại đang dùng một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng mà theo dõi hắn, khiến trong lòng Tô Nguyên không khỏi dâng lên một cảm giác bất an. Không dám vội chạy lên kiểm tra tình hình của Tô Thiển Nguyệt lúc này mà vội cười hành lễ với Lâm lão thái quân và Nguyên Đức Thái Phi: "Hạ quan không biết lão thái quân cùng thái phi đang ở chỗ này, nếu có gì mạo phạm, kính xin lão thái quân cùng thái phi thứ tội!"
Nghe vậy, Lâm lão thái quân liền hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Khánh Chu đang quỳ trước mặt, còn Nguyên Đức Thái Phi thì nhàn nhạt mở miệng: "Người đâu, dìu Thiếu phu nhân cùng với Hầu phu nhân ngồi xuống!"
Cũng đã để cho hai mẹ con Ngô gia này phát tiết xong rồi, Tô Nguyên dù gì cũng là kẻ đứng đầu Hình Bộ, chút thể diện này vẫn phải cho bởi vậy Nguyên Đức Thái Phi bấy giờ mới lên tiếng như thế, không cho hai phe tiếp tục tranh cãi nữa, nếu không, sau này nếu xảy ra nội chiến thì bị ảnh hưởng sẽ chính là tiền đồ của Thần Vương!
Ngô Thấm Thấm còn chưa cam lòng, vẫn không chịu leo xuống khỏi người của Tô Thiển Nguyệt, hai tay thì càng túm chặt mái tóc của Tô Thiển Nguyệt làm Tô Thiển Nguyệt lại đau một hồi kêu cha gọi mẹ. Cho đến tận khi nha hoàn bên cạnh Nguyên Đức Thái Phi tới lôi Ngô Thấm Thấm xuống thì tiếng kêu của Tô Thiển Nguyệt mới nhỏ đi một chút, nhưng khi mọi người nhìn đến bàn tay của Ngô Thấm Thấm thì đã thấy trong tay nàng ta là một mớ tóc dài, có thể thấy Ngô Thấm Thấm kia xuống tay hết sức với Tô Thiển Nguyệt rồi. Nếu không, chỉ dựa vào sức lực của một thiên kim tiểu thư thì sao có thể bứt hết nửa đầu tóc dài của Tô Thiển Nguyệt chứ? ? ?
Ngô Thấm Thấm sau khi bị đám nha hoàn kéo xuống không thể tiếp tục đánh chửi người nữa thì liền khóc òa lên, biểu lộ đau khổ chỉ khiến lòng người phiền chán. Thấy nàng bổ nhào tới trước mặt của Lâm lão thái quân và Nguyên Đức Thái Phi, lớn tiếng khóc thét lên: "Lão thái quân, thái phi, hai người phải làm chủ cho con! Hôm nay là ngày đại hôn của con, thế mà con tiện nhân lẳng lơ này không chịu nổi cô đơn đi làm cái trò. . . sau này con biết sống làm sao chứ? Hôm nay còn có nhà mẹ đẻ ở đây, nếu còn có lần sau thì chẳng phải con sẽ hiu quạnh cả đời, bị mấy con tiện nhân này nhảy lên đầu cả đời à! ! !"
Nói xong, Ngô Thấm Thấm liền ghé lên trên gối Lâm lão thái quân dùng sức khóc rống lên, mặc kệ người ta khuyên giải thế nào cũng không chịu.
Ngô phu nhân kia thấy con gái mình ngay ngày đầu tiên vào cửa đã bị người bắt nạt như thế thì cũng rơi lệ mà rằng: "Lão thái quân, thái phi, nếu Hàn Quốc Công phủ thực sự không chào đón Thấm Thấm nhà chúng tôi thì bây giờ tôi dẫn con mình về phủ Ngô Quốc Công ngay, cho dù bị người đời chỉ trỏ cười nhạo thì chúng tôi cũng chịu, chứ tuyệt đối không thể lại để con cháu phủ Ngô Quốc Công chịu sự nhục nhã này!"
Dứt lời, ánh mắt độc ác, cay nghiệt của Ngô phu nhân ngay lập tức bắn về phía Tô Nguyên, cười lạnh: "Tô đại nhân, ngài ỷ vào mình là Thượng Thư Hình Bộ liền muốn áp bách phủ Ngô Quốc Công nhà ta sao? Mà dám dùng biện pháp táng tận lương tâm như vậy làm nhục phủ Ngô Quốc Công nhà ta, ngài cho là phủ Ngô Quốc Công ta dễ bắt nạt, hay là quá mức tự tin vào lệnh thiên kim rồi?"
Tô Nguyên bị Ngô phu nhân oanh tạc một hồi, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt không khỏi chuyển về phía Tô Thiển Nguyệt đang nằm trên giường, chỉ thấy Tô Thiển Nguyệt lúc này đầu tóc rối bù, khuôn mặt vừa sưng vừa tím, khóe miệng còn chảy máu, khiến cho Tô Nguyên càng thêm thịnh nộ, hai tay giấu dưới ống tay áo đã nắm chặt thành đấm, trong lòng hận hai mẹ con Ngô gia thấu xương.
Tô Thiển Nguyệt mặt đầy nước mắt nhìn Tô Nguyên, miệng lẩm bẩm: "Cha. . . cha. . ."
Tô Nguyên bây giờ chỉ có thể nhẫn nại nhìn xuống, thấy trên người con gái mình mặc dù đang đắp áo ngủ bằng gấm, nhưng cặp chân ngọc lộ ra bên ngoài kia lại khiến cho Tô Nguyên như bị sét đánh giữa trời quang, đầu óc trống rỗng, thân thể lui về sau mấy bước, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nhìn về phía Tô Thiển Nguyệt, giận dữ hét lên: "Là kẻ nào hại con ra như vậy?"
Nói xong, cặp mắt hung ác nham hiểm của Tô Nguyên liền sục sạo bóng dáng ả tỳ nữ của Tô Thiển Nguyệt, khi hắn chứng kiến con tỳ nữ đang núp cạnh góc tường không dám lên tiếng thì lao tới, túm lấy con nha hoàn đang run rẩy kia, mắng: "Cho ngươi đi theo tiểu thư, ngươi lại để mặc người ta hại nàng thành như vậy, cái thứ vô dụng ăn cây táo rào cây sung này còn không mau nói rốt cục đã xảy ra chuyện gì? ? ?"
Tiểu nha hoàn vừa rồi mới bị sự hung ác của Nguyên Khánh Chu hù dọa mất mật giờ lại bị Tô Nguyên đe dọa một cách hung thần ác sát như thế, lập tức bị đọa dến ngất xỉu tại chỗ.
Nhìn con nha hoàn bị dọa đến ngất xỉu rồi, Tô Nguyên hất nàng ta ngã xoài trên mặt đấy, sau đó đầy mặt âm trầm đi đến trước mặt Lâm lão thái quân và Nguyên Đức Thái Phi, thái độ rất kiên quyết: "Lão thái quân, thái phi, con gái của hạ quan nhất định là đã bị người khác hãm hại, chỉ là kính xin lão thái quân cùng thái phi thương tình, cho hạ quân đưa nó về nhà trước! Ở chốn đông đúc kẻ đến người đi này, hạ quan thật sự không đành lòng nhìn con gái mình chịu nhục nhã như thế, kinh xin lão thái quân cùng thái phi rủ lòng thương!"
Nói xong, sắc mặt Tô Nguyên đã biến thành vẻ thê lương buồn bã khôn tả, trong mắt lại ẩn chứa vẻ ác độc căm hận nồng đậm.
Ngô Thấm Thấm lúc này lại nhảy dựng lên, chỉ vào Tô Thiển Nguyệt trên giường mà mắng: "Không được, con tiện nhân kia không thể đi, hôm nay ta tuyệt đối không cho con tiện nhân này còn sống mà rời khỏi căn phòng này một bước!"
Mắng xong, Ngô Thấm Thấm lại muốn phóng tới bên giướng, may mà đã có vú Tưởng đứng bên cạnh ôm lấy.
Lâm lão thái quân ném mạnh chén trà trong tay xuống, tiếng chén sứ thanh hoa vỡ choang trên mặt đất khiến cho tất cả những kẻ đang ồn ào tại chỗ này vội vã ngậm miệng.
Cặp mắt sắc bén của Lâm lão thái quân nhìn về phía Ngô Thấm Thấm, lạnh lùng quát: "Còn ra thể thống gì nữa? Ngươi hôm nay đã không phải là loại tiểu thư quý tộc không rành thế sự nữa rồi, trước mặt trưởng bối sao có thể tùy tiện chửi bới, hô to gọi nhỏ như thế, hả? Lễ nghi quy củ ngươi học được đi đâu hết rồi? Đừng quên, hôm nay ngươi đã là Thiếu phu nhân của phủ Hàn Quốc Công, cho dù có gặp phải chuyện khó khăn hơn nữa thì cũng phải nhịn! Nào có thứ như ngươi nhảy nhào lên giường đòi mạng người ta? Ngươi như thế thì đem gia giáo lễ nghi của phủ Hàn Quốc Công để chỗ nào? Đem mặt mũi phủ Hàn Quốc Công quẳng đi đâu? ? Hả?"
Quát Ngô Thấm Thấm xong, cặp mắt sắc như dao của Ngô lão thái quân lại chuyển về phía Ngô phu nhân, giọng nói cũng đã hòa hoãn chút ít: "Ngô phu nhân, ta biết ngươi thương con gái mà sốt ruột! Có điều đây là phủ Hàn Quốc Công, mọi chuyện tự nhiên phải dựa theo quy củ của phủ Hàn Quốc Công mà xử lý. Nào có chuyện như ngươi nói, đưa thiếu phu nhân phủ Hàn Quốc Công nhà ta về nhà? Ngươi làm như vậy, chẳng phải để cho người ngoài chỉ trỏ phủ Hàn Quốc Công với phủ Ngô Quốc Công mà cười nhạo hay sao? Huống hồ, chuyện hôm nay còn chưa biết rõ ràng ngọn ngành đầu đuôi, phu nhân cũng đã giáo huấn Tô tiểu thư này rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ để tiêu hết mối hận trong lòng phu nhân à?"
Được Lâm lão thái quân nói cứng nói mềm một phen, dù cho trong lòng Ngô phu nhân có lửa giận thì thì cũng không có cách nào phát ra nữa.
Dù sao, mới rồi mình cũng đã thất lễ trước mặt người ta, giờ này mà còn thiên vị con gái mà tiếp tục giáo huấn Tô Thiển Nguyệt thì sợ là mặt mũi trong ngoài của của phủ Ngô Quốc Công đều mất hệt, còn nữa, sẽ bị phủ Phụ Quốc Công kia xem nghe, vì thế Ngô phu nhân đứng yên ở một bên đợi xem Tô Thiển Nguyệt giải thích thế nào.
***
Lão thái quân thấy Ngô phu nhân này coi như là thức thời, liền đặt lực chú ý lên người Tô Nguyên: "Người đâu, dìu Tô tiểu thư xuống thay quần áo, sau đó dẫn đến đây!"
"Vâng!" Bà vú bên người Lâm lão thái quân lập tức lên tiếng, chỉ huy mấy tiểu nha hoàn dìu Tô Thiển Nguyệt dậy, che cho nàng đi sang một sương phòng khác.
"Chu nhi, ngươi lại đây kể xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nhân lúc đợi Tô Thiển Nguyệt đi thay quần áo, Lâm lão thái quân chỉ thằng cháu trai không nên thân trước mặt mà hỏi.
Nguyên Khánh Chu quỳ trước mặt Lâm lão thái quân, mặc kệ vừa nãy trong sương phòng xảy ra chuyện như thế nào, hắn đều cúi đầu không nói. Đến lúc này bị Lâm lão thái quân gọi tên, bảo hắn trả lời, hắn lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ mờ mịt, hắn – ngoài khoái cảm lúc hoan lạc với chủ tớ Tô Thiển Nguyệt thì chẳng biết cái gì nữa cả mà!
Chỉ có điều, ánh mắt ác độc của hai mẹ con Ngô gia, cặp mắt sắc bén của Tô Nguyên đều khiến Nguyên Khánh Chu sợ hãi, chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Bà nội, cháu thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, cháu chỉ cảm thấy vừa nãy thân thể không phải là của mình, chỉ là, chỉ là, một lòng muốn tìm nữ nhân. . ."
Những lời còn lại, Nguyên Khánh Chu không dám nói ra miệng, chỉ tiếp tục cúi đầu lền nữa, dù hắn tung hoành chốn bụi hoa đã lâu thì ở trước mặt nhiều người đề cập chuyện này cũng là việc khó nói. . .
Hắn ngậm miệng, lại làm sắc mặt Tô Nguyên lập tức xám ngoét, nghĩ đến bộ dạng chật vật lúc nãy của con gái, Tô Nguyên chỉ cảm thấy mình đã bị người đâm một nhát trí mạng, mà tên đầu sỏ chính là Nguyên Khánh Chu.
Nhưng là, dù trong lòng Tô Nguyên có hận đem Nguyên Khánh Chu bầm thây vạn đoạn thì cũng phải nhịn, vì hắn là biểu đệ của Thần Vương, Tô Nguyên có muốn thay Tô Thiển Nguyệt báo thù thì chỉ e cũng là hữu tâm vô lực.
Tô Nguyên cố gắng khắc chế sự tức giận trong lòng, hai nắm tay run nhè nhẹ, trong lòng không khỏi cả giận thầm nghĩ, vì sao người này không phải là Thần Vương? Nếu là Thần Vương thì hết thảy mọi chuyện liền thuận lý thành chương, dựa vào phẩm quan của mình, mặc dù không phải chính phi thì cũng có thể làm trắc phi. Vậy mà giờ lại là Nguyên Khánh Chu, cái thằng vô dụng không được tích sự gì này, có để Thiển Nguyệt làm chính thất thì cùng lắm cũng chỉ là một phu nhân, so với vị trí trắc phi của Thần Vương được người ta kính trọng thì quả là không thể đánh đồng.
Càng nghĩ càng tức, Tô Nguyên tiến lên một bước, nói cứng: "Lão thái quân, thái phi, việc này thật quá kì quặc, kinh xin hai vị nhất định phải cho con gái thần một cái công đạo! Con gái nhà hạ quan xưa nay có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện làm nhục gia phong như vậy! Nhất định là có người mượn ngày công tử thành hôn mà hãm hại con gái hạ quan, vừa hủy khuê danh của nó, vừa muốn tạo hiềm khích giữa bổn quan và phủ Ngô Quốc Công. Dụng tâm hiểm ác như thế, kính xin lão thái quân cùng thái phi nhất định phải bắt được hung thủ, đem ra công lý!"
Nghe Tô Nguyên phân tích, Lâm lão thái quân cùng Nguyên Đức Thái Phi nhao nhao nhìn về phía hắn, trong lòng đã có đổi mới chút ít trong cách nhìn với hành vi lỗ mãng vô liêm sỉ kia của Tô Thiển Nguyệt. Lại nhìn hành vi thô lỗ kia của hai mẹ con Ngô gia, trong lòng hai người bọn họ ngược lại lại nảy sinh chút thương cảm với Tô Thiển Nguyệt. Dù sao, trong chuyện này Nguyên Khánh Châu kia cũng có trách nhiệm, nếu không phải vì hoa danh của hắn bên ngoài thì há có kẽ hở cho kẻ có dã tâm lợi dụng?"
"Xin lão thái quân cùng thái phi làm chủ cho Thiển Nguyệt!" Đúng lúc này, Tô Thiển Nguyệt đã thay quần áo đi vào, quỳ xuống trước mặt hai người.
Cả đám người nhìn lại, chỉ thấy Tô Thiển Nguyệt mặc dù đã thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, nhưng đôi gò má vừa cao vừa sưng, làn da vốn trắng nõn nà hiện ra những dấu tay đỏ tím, còn ẩn ẩn vết máu, cả một mái tóc đen nhánh mượt mà giờ đã bị mất một nửa, chỉ đơn giản búi một vòng tròn, mà trong giọng nói của nàng ta thê lương buồn bã, lộ ra một cỗ phẫn hận, thật khiến cho lòng người thương cảm. Điều này càm khiến cho Ngô Thấm Thấm lộ ra biểu cảm chán ghét căm thù, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng: “tiện nhân lẳng lơ, đã bị đánh như thế mà vẫn còn tiếp tục lơi lả."
Nhưng Ngô Thấm Thấm lại không biết, so với một Tô Thiển Nguyệt câu dẫn Nguyên Khánh Chu thì hình tượng của nàng trong lòng mọi người vào giờ phút này lại càng kém hơn một chút, dù sao không một hạ nhân nào ưa thích một chủ mẫu xem mạng người như cỏ rác, Tô Thiển Nguyệt tốt xấu gì cũng là con gái của Thượng Thư Hình Bộ mà vẫn bị đánh thành như vậy, nếu đổi lại là người hầu thì chỉ e đã sớm mất mạng rồi!
"Ngươi cứ từ từ kể đi, hôm nay thực ra đã xảy ra chuyện gì!" Nguyên Đức Thái Phi lúc này mới lên tiếng, thấy sắc mặt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn ẩn khí thế cao quý và sắc bén, khiến trong lòng Tô Thiển Nguyệt thấy sợ hãi, cũng không dám giấu diếm nửa phần: "Thần nữ hôm nay thấy thân thể Vân tiểu thư không khỏe liền có lòng tốt dìu nàng ta đến sương phòng nghỉ ngơi, thực không ngờ lại trúng kế, của Vân tiểu thư kia, bị nàng ta hãm hại như thế, thần nữ quả thực là bị oan, kính xin thái phi làm chủ cho thần nữ, nếu không thần nữ có chết cũng không nhắm được mắt!"
Nói xong, Tô Thiển Nguyệt đứng thẳng lên, lao đầu về phía khung cửa. . .
Trong mắt mọi người vội hiện lên vẻ hoảng sợ, ngay cả đám người Lâm lão thái quân cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Thiển Nguyệt lao vào cửa.
Có điều, thân mình Tô Thiển Nguyệt còn chưa kịp chạm vào khung cửa thì đã được Trữ Phong đột ngột tiến vào túm lấy, sau đó, liền thấy Thần Vương một thân hàn ý đi vào sương phòng, ánh mắt lạnh như băng quét qua Tô Thiển Nguyệt đang khóc thê thảm kia một cái, nói: "Tô tiểu thư đây là nghĩ kĩ rồi mới nói đó chứ? Bản vương vừa mới hỏi qua Vân tiểu thư, lúc xảy ra sự việc nàng ấy vốn không có mặt ở hiện trường, bên người cũng có nha hoàn của nàng ta làm chứng, Tô tiểu thư đứng có vu oan cho người ta!"
Thấy Thần Vương lại bao che cho Vân Thiên Mộng, lòng Tô Thiển Nguyệt lập tức giá băng, nước mắt trong khóe mắt cuồn cuộn chạt xuống, vội quỳ xuống trước mặt Thần Vương, cả giận nói: "Vương gia, thần nữ sao có thể lấy sự trong sạch của bản thân ra mà nói giỡn? Kẻ làm chứng cũng là nha hoàn của Vân tiểu thư, loại chứng cứ này sao có thể tin được? Nếu Vương gia không tin, ngài có thể hỏi nha hoàn của thần nữ xem có phải là thần nữ hồ ngôn loạn ngữ hay không?"
Tô Thiển Nguyệt lúc này hẳn là tức quá hóa ngu rồi, ngay cả lời nói trước sau cũng mâu thuẫn, vừa nói nha hoàn của Vân Thiên Mộng không thể làm chứng xong, liền nói câu bảo nha hoàn của mình chứng thực.
Thần Vương thấy bộ dạng điên dại của nàng ta như thế thì mắt cũng chẳng thèm liếc, quay người nhìn về phía Lâm lão thái quân, trầm giọng nói: "Bà ngoại, Tô tiểu thư giờ đang bị kích động, sợ là trong lời nói có chỗ không thỏa đáng, hiện tại chuyện quan trọng nhất là dẹp yên những tin đồn bên ngoài kia như thế nào. Chuyện hôm nay đã trở thành trò cười của cả kinh thành rồi, nếu phủ Hàn Quốc Công không cho Tô tiểu thư một cái công đạo, sợ là khó có thể dẹp yên miệng lưỡi thế gian."
Nói xong, ánh mắt lạnh lẽo của Thần Vương lườm Tô Nguyên, chỉ thấy Tô Nguyên vốn muốn mở miệng đã vội vã ngậm miệng, trong lòng thầm phỏng đoán dụng ý của ánh mắt kia của Thần Vương.
Lâm lão thái quân tất nhiên là không muốn vì một Tô Thiển Nguyệt mà làm hỏng thanh danh của phủ Hàn Quốc Công, lúc này lại có Thần Vương kiềm chế Tô Nguyên, dẹp yên việc này là chuyện không thể tốt hơn.
Huống hồ lại để cho Nguyên Khánh Chu lấy thêm một thiếp thất, chuyện này đối với Lâm lão thái quân mà nói thì cũng chẳng có gì tổn thất, liền trường mắt với Nguyên Khánh Chu: "Chuyện tốt ngươi làm ra giờ còn để cho cả Thần Vương phải để tâm! Ngươi đúng là làm ta không bớt lo! Chỉ là chuyện này phải để Tô tiểu thư chịu oan ức rồi!"
Nói là oan ức cũng chỉ là để cho lòng Tô Nguyên với Tô Thiển Nguyệt dễ chịu thêm một chút, nếu không bằng vào địa vị của phủ Hàn Quốc Công thì Tô Thiển Nguyệt có muốn gả vào cũng không phải là chuyện dễ.
"Ta. . . không. . ." Tô Thiển Nguyệt thấy Thần Vương lại thiên vị tiện nhân Vân Thiên Mộng kia, lại thấy Lâm lão thái quân tự tiện làm chủ gả mình cho Nguyên Khánh Chu, nhất thời lửa giận công tâm, thân mình lại mềm nhũn, ngất đi.
"Nguyệt Nhi. . ." Tô Nguyên thấy con gái như thế, trong lòng đau lắm, lập tức chỉ huy nha hoàn phía sau đỡ Tô Thiển Nguyệt dậy, còn mình thì thở dài: "Vương gia, con gái thần chịu hết nhục nhã với oan ức rồi, kinh xin Vương gia làm chủ cho con gái thần! hạ quan xin đưa con gái về trước. Cáo từ!"
Nói xong, Tô Nguyên mang một thân tức giận bước khỏi phủ Hàn Quốc Công.
Vẫn Thiên Mộng rời đi từ sớm thì đã ngồi vào trong xe ngựa tướng phủ, Sở Phi Dương cưỡi ngựa bảo vệ ở một bên, còn phượng liễn của Tề Linh Nhi lần này lại chậm rãi đi phía trước xe ngựa Tướng phủ, luôn giữ khoảng cách ba bước với xe ngựa của Vân Thiên Mộng.
"Ta nói tướng gia này, ngài vẫn nên tranh thủ thời gian mà rời đi thôi! Ngài ở đây thì sợ là đến tối xe ngựa của thần nữ cũng không về đến Tướng phủ được!" Vân Thiên Mộng ngồi trong xe ngựa, tất nhiên là có thể cảm nhận được xe ngựa phía trước đi chậm thế nào, mà nguyên nhân lớn nhất chính là cái "mầm họa" Sở Phi Dương này, liền đẩy một góc màn xe ra, dùng một thanh âm cực nhỏ mà nói như thế.
(Chị gọi anh là mầm họa. . . )
Sở Phi Dương đang ngồi nhàn nhã trên lưng ngựa thì lập tức cong cong khóe môi, đến lúc bắt được tia trách móc trong mắt Vân Thiên Mộng thì tâm tình càng thêm tốt, điều khiển ngựa đến gần cửa sổ xe, đến khi cúi xuống để sát mặt vào Vân Thiên Mộng rồi mới chớp chớp mắt mà vui vẻ hỏi: "Sao nào, Mộng Nhi đang ghen phải không?"
Ôm lấy cái bụng kẹp kép, Vân Thiên Mộng hừ lạnh một tiếng, phản bác: "Không dám! Chỉ là thần nữ giờ rất đói bụng, kính xin tướng gia đi nhanh!"
Cả ngày ở phủ Hàn Quốc Công, Vân Thiên Mộng tất nhiên không ăn chút đồ ăn nào, mà buổi sáng cũng chỉ ăn ít cháo lại thêm một trận võ mồm vừa rồi nên hẳn là đã đói bụng từ lâu.
Nhưng Tề Linh Nhi kia lại như cố ý, tốc độ di chuyển của phượng liễn có thể nói là nhanh như rùa, làm Vân Thiên Mộng tức giận một hồi, nghĩ đi nghĩ lại liền tìm ra nguyên do, sợ là Tề Linh Nhi giao hảo với mình thứ nhất là làm cho mình buông lỏng cảnh giác với nàng ta, thứ hai là mượn mình làm đá kê chân tiếp cận Sở Phi Dương rồi!"
"Vậy nàng cứ tiếp tục đói đi nhé!" Thật không ngờ, Vân Thiên Mộng không nhận mà chối bỏ lại khiến cho Sở Phi Dương hờn dỗi, liền thấy hắn ngồi thẳng người, kéo dài khoảng cách giữa hai bên, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhìn thẳng về phía trước, làm Vân Thiên Mộng tức đến giậm chân.
Chỉ là không cần đợi quá lâu, Vân Thiên Mộng lại cảm thấy tốc độ xe ngựa đã được cải thiện hẳn, Mộ Xuân nhìn ra bên ngoài, cười nói: "Tiểu thư, Tướng gia đã thay đổi đường đi về phủ, bây giờ xe ngựa của chúng ta đang đi trong ngõ hẻm, chắc phượng liễn của công chúa Linh Nhi không vào được rồi!"
Nói xong, Mộ Xuân liền cúi đầu cười trộm, ngay cả Nghênh Hạ với Nguyên Động cũng che miệng cười, làm Vân Thiên Mộng xấu hổ một trận, không khỏi vén một góc rèm nhỏ, nhìn trộm ra bên ngoài, chỉ thấy Sở Phi Dương vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng cưỡi trên lưng ngựa.
Nhưng hình như hắn tính trước được nàng sẽ nhìn hắn hay sao mà đúng lúc này lại quay đầu, đột ngột nhìn về phía Vân Thiên Mộng, trong cặp mắt đong đầy ý cười kia tràn đầy vẻ đắc ý.
Đợi khi xe ngựa đi đến cửa lớn của Vân tướng phủ thì đã thấy Tề Linh Nhi được các cung nữ dìu đứng bên cạnh phượng liễn nhìn bọn họ.
"Ta còn tưởng rằng Vân tiểu thư đi lạc cơ!" Thấy Vân Thiên Mộng xuống xe ngựa, Tề Linh Nhi quan tâm hỏi thăm.
"Đa tạ công chúa quan tâm! Thật khiến công chúa hao tâm tổn trí, là Thiên Mộng không phải!" Khóe mắt của Vân Thiên Mộng lạnh lùng lườm Sở Phi Dương một cái, lập tức cười đáp lời Tề Linh Nhi!"
"Chỉ là chuyện nhỏ, Vân tiểu thư không cần khách sáo thế! Chuyện Sở tướng bảo vệ Vân tiểu thư như thế mới thực sự khiến cho người ta hâm mộ nha." Mà Tề Linh Nhi lại không muốn tốn thêm nhiều lời trong việc này, ánh mắt lập tức chuyển về phía Sở Phi Dương ở trên lưng ngựa, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc không rõ.
"Công chúa khen nhầm! Bên người Mộng Nhi không có người trông nom, bổn tướng tất nhiên phải để tâm hơn nữa!" Hai mắt Sở Phi Dương vẫn nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng: "Thân thể nàng không khỏe, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt nhé!"
Vân Thiên Mộng nhìn hắn, nhẹ gật đầu, phúc thân với Tề Linh Nhi một cái liền dẫn đám người Mộ Xuân đi vào trong Tướng phủ.
Chỉ là vừa bước vào đại môn của Tướng phủ, còn chưa kịp ngồi vào nhuyễn kiệu thì cả đoàn người đã ngửi thấy mùi khói nhang vô cùng gay mũi, ngẩng lên nhìn thì toàn bộ Tướng phủ đã bị bao trùm trong làn khói bụi, trong bán kính mười trượng không nhìn thấy được đường.
"Đại tiểu thư đã trở về!" Liễu Hàm Ngọc thì nghe được tin Vân Thiên Mộng hồi phủ, lập tức dẫn nha hoàn đên trước đón, chỉ thấy trên tay Liễu Hàm Ngọc còn cầm một chiếc khăn lụa che mặt, trên mặt của nàng cũng che một tấm.
"Xảy ra chuyện gì?" Vân Thiên Mộng nhíu mày, không khỏi lấy khăn ngăn dưới mũi, miễn cho hít phải quá nhiều khí độc.
Mà trong mắt Liễu Hàm Ngọc lại lộ vẻ bất đắc dĩ, cẩn thận lấy khăn lụa trong tay che mũi cho Vân Thiên Mộng, có chút không vui trả lời: "Lão thái thái từ sáng sớm đã sai vú Nhuế mời nữ đạo sĩ đến, nói là cầu phúc cho hai vị công tử, hi vọng năm nay bọn hắn có thể đoạt được danh hiệu thủ khoa kì thi Hương lần này!"
Danh Sách Chương: