Khúc Phi Khanh nhận ra người này thì trong mắt hiện ra vẻ chán ghét, nhưng vì thân phận nên chỉ có thể cùng Vân Thiên Mộng tiến lên hành lễ:
“Phi Khanh gặp qua chú Ba, thím Ba”
“Thiên Mộng gặp qua cậu Ba, mợ Ba.”
Người mở miệng kia chính là một mỹ phụ trung niên, chính là vợ của tam thúc của Khúc Phi Khanh, vốn xuất thân là tiểu thư con vợ cả của Đàm gia Hộ Bộ Lang Trung, sau gả cho con trai thứ hai của Khúc gia là Khúc Viêm làm chính thê.
Hiện tại Khúc Viêm là Hộ Bộ Thị Lang, tiểu thư nhà họ Đàm cũng theo nước dâng mà thuyền lên, trở thành phu nhân của Thị Lang. Hôm nay gặp Đại tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công là Khúc Phi Khanh cũng không hề khách khí chút nào, cặp mắt khôn khéo lộ ra vẻ khinh thường rõ rệt.
“Cảnh Thanh, còn chưa bái kiến tỷ tỷ Phi Khanh sao?”
Thân thể nàng ta hơi nghiêng sang bên, hướng về thiếu nữ mặc quần áo màu hồng phía sau, thanh âm kiêu ngạo như đang nói ở nhà mình vậy.
Vân Thiên Mộng nghe thấy tên của cô gái kia thì nhíu mày.
Theo lý thuyết, tên của con gái của con thứ không thể cùng với con gái của con cả trùng được.
Nhưng Khúc Viêm xưa này là người có dã tâm, lấy tên nữ nhi của mình có chữ “Thanh”, để cho cùng âm với biểu tỷ “Khanh”, nếu không phải người quen biết chắc chắn sẽ tưởng Khúc Cảnh Thanh là con của con trai cả Khúc gia chủ.
Nhưng cái tên này cũng khiễn đám người lão thái quân không bắt bẻ được gì, chỉ là trùng âm, chữ hoàn toàn khác nhau. Nếu bắt Khúc Cảnh Thanh đổi tên, đến lúc đó Khúc Viêm sẽ loan tin trong cả kinh thành là mẹ cả Cốc lão thái quân ép con vợ kế, thế nên lão thái quân và Khúc Lăng Ngạo chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, coi như không có gì xảy ra.
Nghĩ như thế, Vân Thiên Mộng liếc xéo về phía Khúc Phi Khanh, lại thấy nàng cũng đang nhìn mình, đôi mắt sáng ngời xẹt qua tia bất đắc dĩ, nhưng khóe môi cũng đã nhếch lên.
“Cảnh Thanh gặp qua Phi Khanh tỷ tỷ, gặp qua Thiên Mộng muội muội!”
Lúc này, Khúc Cảnh Thanh bước tới trước mặt hai người, chậm rãi hướng tới hai người hành lễ, nhưng đầu gối chỉ hơi khụy xuống, cũng không có bao nhiêu độ cong. Dường như việc thỉnh an với hai người khiến cho vị tiểu thư này vô cùng không vui.
“Mộng Nhi gặp qua Cảnh Thanh tỷ tỷ!”
Vân Thiên Mộng thấy sắc mặt Khúc Phi Khanh không vui liền cười nhạt đáp lễ, nhưng sau đó lại đứng thẳng người, cẩn thận dò xét Khúc Cảnh Thanh.
Chỉ thấy Khúc Cảnh Thanh hôm nay mặc váy màu hồng, bên ngoài bao phủ bằng bạch sa mỏng, vạt áo, ống tay áo, làn váy đều thêu hoa đào bằng chỉ vàng, nhìn vô cùng mê người.
Vân Thiên Mộng mấy tháng nay ở thời cổ đại này học được không ít, mà bản lĩnh lớn nhất của nàng là đã đọc là không quên nên vừa nhìn đã biết sợi tuyến vàng dùng để thêu hoa đào này chính là tơ thượng đẳng hiếm có.
Lấy bổng lộc của một Hộ Bộ Thị Lang như Khúc Viêm thì một năm cũng chưa mua nổi hai sợi tơ này, mà nhìn số lượng hoa đào trên váy của Khúc Cảnh Thanh thì có thể thấy là tốn không ít tiền.
Không nghĩ tới Bộ Hộ lại là địa phương tốt như thế, một thiên kim của Thị Lang thôi mà ăn mặc so với Hoàng Hậu nương nương còn muốn xa hoa hơn nhiều, không biết nếu để những phu nhân, thiên kim khác thấy thì sẽ làm ra chuyện gì.
“Cảnh Thanh tỷ tỷ thật là một người đẹp như hoa, nếu đứng trong hoa viên thật sự làm cho người ta nhận không ra đâu là người, đâu là hoa nữa.”
Vân Thiên Mộng mở miêng khen Khúc cảnh Thanh khiến cho Khúc Phi Khanh đưa mắt nhìn nàng đầy khó hiểu.
Mà Điềm thị thấy Vân Thiên Mộng thức thời như thế thì khuôn mặt tràn đầy phấn cũng cười rất tươi, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý, không nhịn được mở miệng nói:
“Tất nhiên rồi! Không biết tơ vàng trên người Cảnh Thanh này chúng ta đã phải bỏ ra bao nhiêu bạc đâu, chúng ta...”
“Im miệng!”
Lúc này, Khúc Viêm đứng ở một bên quát lên một tiếng khiến cho Điềm thị đang nói phải ngậm ngay miệng lại, cẩn thận nhìn Khúc Viêm sau đó biết điều lùi về phía sau lưng hắn.
Mà Khúc Viêm là một kẻ tính khí con buôn, cơ trí và rất giảo hoạt, khác hoàn toàn với Khúc Lăng Ngạo cương trực.
Hắn vừa lên tiếng quát thì Điềm thị lập tức ngưng ngày. Vì đã phát hiện ra động cơ của Vân Thiên Mộng nên Khúc Viêm không khỏi đưa mắt nhìn Vân Thiên Mộng, đôi mắt bình tĩnh và lạnh lùng đánh giá nàng vài lần, phát hiện không ngờ mình nhìn không thấu đứa cháu gái họ được đồn đại là hèn yếu này.
Điều này làm lòng Khúc Viêm trầm xuống, nếu lời đồn đại kia là giả thì phủ Phụ Quốc Công lại có thêm một trở thủ, như thế đúng là không hề có lợi cho hắn chút nào.
Vân Thiên Mộng cũng mặc cho Khúc Viêm đánh giá, nụ cười nhẹ nhàng vẫn ngự trên môi. Giờ phút này Khúc Phi Khanh thấy thái độ kỳ quặc của Khúc Viêm thì đôi mắt cũng nhìn thẳng tới Khúc cảnh Thanh, khóe miệng từ từ nhếch lên thành một nụ cười.
“Ồ, đây không phải là Mộng Nhi sao?”
Lại có thêm người đi tới, chính là Tứ lão gia của phủ Phụ Quốc Công. Tứ lão gia này say mê thi từ ca phú, không có lòng dạ quan tâm chuyện triều chính nên dựa vào quyền thế của phủ Phụ Quốc Công xin được một chức vị nhàn nhã, ngày ngày tiêu dao khoái hoạt.
Vì Tứ lão gia này là một người không có tham vọng, cộng thêm bản thân là tứ xuất nên năm đó những tiểu thư con quan đều không muốn gả cho hắn. Phủ Phụ Quốc Công đành chọn cho hắn con gái của mottj phú thương làm vợ.
Vì vậy, so với Điềm thị vênh váo tự đắc, vợ của Tứ lão gia là Bạch thị biết điều hơn rất nhiều. Bởi vì nhà mẹ đẻ giàu có nên đồ trên người Bạch thị cũng vô cùng quý giá.
Bạch thị là con gái của thương gia nên bản thân cũng khôn khéo, giống với Điềm thị là vợ của Hộ Bộ Thị Lang nên hai người biết tính toán ở chung một chỗ không thể không dẫn tới ganh đua.
“Dạ, Mộng Nhi gặp qua cậu Tư, mợ Tư!”
Vân Thiên Mộng thấy Khúc Phú một thân đầy khí chất văn nhân, đôi tròng mắt đầy vằn máu như thức đêm nhiều, sắc mặt vàng vọt thiếu sức sống. Còn Bạch thị giờ phút này dù đứng cạnh Khúc Phú nhưng hắn cũng không quan tâm tới phu nhân chút nào. Có thể thấy Khúc Phú này dính chút tật xấu của văn nhân, tự nhận là người có chữ nên đi khắp nơi tìm hồng nhan tri kỉ cho mình.
Xem ra, so với Khúc Viêm bừng bừng dã tâm thì Khúc Phú này lại rất có đầu óc, không muốn đụng đầu vào tường làm gì.
“Văn nhi, còn không mau tới chào Đại tỷ tỷ và Biểu tỷ! Cả ngày sợ sệt, còn giống tiểu thư Hầu phủ hay không?”
Bạch thị lạnh lùng hướng tới một thiếu nữ nhỏ gầy nói, thanh âm lạnh lùng vô tình, vừa nhìn đã biết không phải con gái ruột của bạch thị rồi.
Cô gái kia đột nhiên bị gọi tên thì thân thể run lên, trên mặt hiên ra vẻ sợ hãi, lại không thể làm trái lời chủ mẫu trong nhà nên chỉ có thể từ từ đi lên, cúi đầu hướng tới hai người Khúc Phi Khanh hành lễ:
“Thỉnh an Đại tỷ tỷ, Đại biểu tỷ!”
Thanh âm nhỏ như muỗi vo ve, thân hình đơn bạc gầy còm khiến cho Khúc Phi Khanh vốn là người thiện tâm cảm thấy đau lòng không dứt. Nhưng dù sao đây cũng là việc nhà của Tư thúc, huống chi Khúc Niệm Văn thân phận cũng là thứ xuất nên nàng cũng không cần thiết phải lên tiếng. tránh để Tam thúc và Tứ thúc xung đột với nhau, tới lúc đó lão thái quân và phụ thân lại khó xử.
Khúc Phi Khanh dặn lòng như thế, nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ không đành lòng. Vân Thiên Mộng biết nàng có lòng tốt, nhẹ nhàng siết nhẹ lấy tay nàng, sau đó hướng mấy người đối diện hành lễ nói:
“Biểu tỷ và ta còn phải đi chuẩn bị lễ mừng thọ cho lão thái quân, xin thứ lỗi không thể tiếp được!”
Vừa nói, Vân Thiên Mộng kéo Khúc Phi Khanh trong lòng đang đầy khó chịu rời đi.
“Phi! Tiện nhân! Còn làm như mình là tiểu thư Hầu phủ nữa! tôn quý lắm sao? Khắc chết
mẹ ruột của mình, còn bị Thần Vương từ hôn. Còn không trách mình bạc mệnh đi!”
Thân ảnh của hai người còn chưa đi xa mà Điềm thị đã nhìn theo bóng lưng của Vân Thiên Mộng nguyền rủa. Hạnh vi chống nạnh nhổ nước bọt không khác gì mấy ả đàn bà chanh chua, làm cho Khúc Cảnh Thanh ở một bên cũng không khỏi nhăn mặt kéo lấy ống tay áo mẹ mình.
Khúc Viêm càng tắt tiếng với Điềm thị này, rõ ràng là thiên kim tiểu thư, vậy mà cử chỉ lời nói lại khác người như thế!
Hôm nay đang ở địa bàn phủ Phụ Quốc Công, lại đúng là ngày sinh nhật của lão thái quân, trong phủ người đi lại rất nhiều, nếu như bị người khác nghe thấy thì ghế Hộ Bộ Thị Lang của hắn còn giữ được hay sao?
Nghĩ như thế, Khúc Viêm sa sầm nét mặt, gầm nhẹ với Điềm thị:
“Chú ý hành vi, ngôn ngữ, cử chỉ một chút cho ta, chớ để người khác chê cười!”
Trước mặt thân đệ đệ của mình nên Khúc Viêm không muốn chuyện nhà của mình bị đem ra nói, liền khiển trách Điềm thị một câu.
Điềm thị huênh hoang như kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, vừa mới diễu võ dương oai lập tức bị phu quân gầm lên mắng mỏ thì yên lặng, nhưng con ngươi vẫn hunh hăng nhìn trừng trừng về phía Vân Thiên Mộng vừa đi khuất. Nhân lúc Khúc Viêm không nhìn thấy còn “phi” một tiếng sau đó mới mang theo tâm tình thoải mái đi theo sau Khúc Viêm, hướng Thụy Lân Viện của lão thái quân đi tới.
Vân Thiên Mộng kéo tay Khúc Phi Khanh tới tận Thính Vũ Hiên mới buông tay ra.
Nhìn Khúc Phi Khanh rõ ràng là bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tâm tình vô cùng không tốt, Vân Thiên Mộng kiên nhẫn nói:
“Biểu tỷ, người nào cũng có số cả! Khúc Niệm Văn là người nhát gan hèn yếu, mặc dù hôm nay tỷ có thay nàng nói chuyện thì cũng không giải quyết được gì cả. Ngược lại sẽ càng làm cho cậu mợ Tư ghi hận trong lòng, sau khi trở về sẽ lại trút lên đầu nàng. Nếu đã như thế, chúng ta chẳng thà mắt nhắm mắt mở cho qua đi, cần gì phải để ở trong lòng, chẳng phải vô duyên vô cớ làm mình thêm phiền não sao?”
Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng vắt óc nghĩ cho mình, lại thấy nàng nói có lý thì tâm tình đang xấu cũng chuyển biến tốt lên, kéo Vân Thiên Mộng tới gần nói:
“Mộng Nhi, nói thật, ta thật sự hâm mộ muội. Mặc dù muội sinh ra ở gia đình như thế, nhưng tính tình lại bền bỉ bất khuất, chuyện gì cũng hiểu thấu đáo, chu toàn. Không như ta, được thân nhân gia tộc bảo vệ quá tốt, thấy thế giới bên ngoài hèn hạ tàn khốc như thế thì cảm thấy sợ tiếp xúc với đám người đó!”
Vân Thiên Mộng nghe nàng nói như thế thì ánh mắt đầy lo lắng, quan tâm hỏi:
“Biểu tỷ sao lại nói như thế? Mộng Nhi hâm mộ tỷ không hết đây này. Mộng Nhi cuộc đời này không dám hi vọng xa vời, chỉ cầu lão thái quân sống lâu trăm tuổi, cậu và mợ thân thể khỏe mạnh, biểu ca, biểu tỷ nhân duyên hạnh phúc, phủ Phụ Quốc Công an bình ổn định, đó là nguyện vọng lúc này của Mộng Nhi!”
Vốn là chuyện đáng cao hứng, vậy mà Khúc Phi Khanh nghe Vân Thiên Mộng nói xong thì thần sắc như mất mát, nàng nhìn đám nha đầu bà tử đứng trong viện liền kéo Vân Thiên Mộng đi vào nội thất, nhỏ giọng nói:
“Mộng Nhi, không dối gạt muội, muội cũng biết năm nay ta đã mười sáu tuổi, mấy bà mai cả ngày không có việc gì suốt ngày chạy tới phủ. Mấy ngày nay, lão thái quân, cha, mẹ đều đang chọn vị hôn phu tương lai cho ta. Nhưng ta ngay cả phu quân tương lai còn không thấy mặt đã bị gả đi, ta không muốn giống như Nhị cô cô đâu...”
Lời chưa nói xong, Khúc Phi Khanh liền biết mình nói sai rồi, lập tức bịt lấy miệng, trong mắt tràn đầy vẻ xin lỗi nhìn Vân Thiên Mộng.
Mà Vân Thiên Mộng chỉ thản nhiên cười một tiếng, cũng không đem lời của Khúc Phi Khanh để ở trong lòng, cao hứng nói:
“Bà ngoại và cậu mợ ánh mắt hẳn là tốt. Huống chi, có vết xe đổ cùa mấu thân trước đây, muội tin tưởng họ sẽ cẩn thận lựa chọn vị hông phu cho biểu tỷ. Biểu tỷ cứ thoải mái đi, buông lỏng tinh thần, đừng tự tìm phiền não nữa.”
Nhưng Khúc Phi Khanh không nói tiếp lời còn dở lúc nãy, chỉ thấy vẻ ảo não trong mắt nàng càng đậm, kề sát vào Vân Thiên Mộng nói tiếp:
“Mộng Nhi, hôn sự của ta sợ là cả bà nội và cha mẹ cũng không làm chủ được đâu. Lần trước mẹ vào cung, Thái Hậu cũng nói tới chuyện này, lại bảo mẹ cầm bức họa của người nào cha mẹ nhìn trúng mang vào hậu cung để Người duyệt. Chỉ sợ, hôn sự của ta cũng không đơn giản như thế, có lẽ...”
Lời còn lại Khúc Phi Khanh cũng bỏ dở, nhưng Vân Thiên Mộng trong lòng lại hiểu rõ.
Hôn nhân của con gái nhà quan làm sao có thể giải quyết dễ dàng như thế?
Huống chi, Khúc gia là mẹ đẻ của Thái Hậu, Khúc Phi Khanh lại là cháu gái trưởng, là người phải gánh vác trọng trách sứ mạng làm gia tộc thịnh vượng.
Vì vậy, Thái Hậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội mượn hơi trọng thần. Ngay chính mình, nếu ngày trước không ở trên đại điện tự vẫn làm cho Thái Hậu mất mặt thì hôn ước giữa mình và Thần Vương cũng không dễ dàng bị giải trừ như thế.
Nghĩ đến đây, Vân Thiên Mộng vô cùng cảm tạ Vân Thiên Mộng trước kia, mặc kệ giờ phút này người ngoài bình luận mình thế nào, ít nhất nàng cũng đã là người tự do, mà vì thanh danh đã không còn như trước nên Thái Hậu cũng phải buông lỏng tâm tư.
Nhưng Khúc Phi Khanh lại không giống mình.
Nàng là Đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của phủ Phụ Quốc Công, từ khi nàng ra đời đã được người khác lo lắng cho rồi. Có thể ở trong phủ Phụ Quốc Công tới mười sáu tuổi thì công lao của lão thái quân và cậu mợ cả đúng là không nhỏ, nếu không chỉ sợ nàng đã sớm trở thành con tốt thí trên bàn cờ chính trị của Thái Hậu từ lâu rồi.
Ở thời cổ đại này, Hoàng quyền là tối thượng, Vân Thiên Mộng phát hiện điều này cũng cảm thấy vô lực, cái loại tuyệt vọng càng lúc càng lún sâu vào vũng bùn này làm cho người ta hít thở không thông, nhưng nếu giãy dụa, chỉ sợ sẽ càng chết sớm mà thôi.
Vì vậy, lúc này Vân Thiên Mộng cũng chỉ có thể tận lực khuyên Khúc Phi Khanh nên thoải mái tinh thần mà thôi.
“Biểu tỷ, mặc dù tỷ gả cho ai thì vẫn là còn cháu của phủ Phụ Quốc Công, là cháu gái mà bà ngoại vô cùng yêu mến, là ái nữ của cậu mợ cả, là thân muội muội của đại biểu ca. Nếu như ngoại nhân dám khi dễ biểu tỷ thì muội tin cả nhà sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Mà Mộng Nhi cũng sẽ luôn ở sát bên cạnh tỷ, tuyệt đối không để cho tỷ phải chịu ủy khuất.”
Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng nghiêm túc mà thật tình như thế thì nhoẻn miệng cười, vươn hai tay ôm lấy Vân Thiên Mộng, thấp giọng nói vào tai nàng:
“Cảm ơn!”
Với một câu “cảm ơn” nhẹ nhàng ngọt ngào này, Vân Thiên Mộng tỏ ra hiểu ý cười nhẹ một tiếng, sau đó kéo giãn khoảng cách giữa hai người rồi nói:
“Mặc kệ tương lai thế nào, Mộng Nhi vẫn là muội muội của biểu tỷ. Hôm nay là ngày mừng thọ của lão thái quân, chúng ta cần phải chúc mừng bà thật tốt!”
Bị Vân Thiên Mộng nhắc nhở, Khúc Phi Khanh nhớ tới những thứ lúc trước được nàng chuẩn bị trong bếp, lúc này tự nhiên lại ngửi thấy mùi thơm.
Nhất thời, Khúc Phi Khanh tạm quên đi phiền não trong lòng, kéo Vân Thiên Mộng đi thẳng tới phòng bếp.
Lúc này trong phòng bếp, các bà vú cẩn thận nhìn bếp lò đang cháy, chỉ thấy trên bếp lò từng đợt khí nóng xông thẳng lên, mùi thơm ngát bay vào mũi mọi người ta không khỏi muốn ăn ngay. Khúc Phi Khanh không nhịn được chạy tới bếp lò, đưa tay muốn lấy lên thứ ở bên trong, may mà một nha đầu ở bên nhanh tay lẹ mắt ngăn nàng lại, nếu không thì da thịt nõn nà của nàng chắn chắn đã bị hỏng rồi.
Vân Thiên Mộng cũng vì hành động của Khúc Phi Khanh mà sợ toát mồ hôi, nàng vội vàng kéo Khúc Phi Khanh tới kiểm tra hai tay, trong miệng khẩn trương nói:
“Không sao chứ? Có thấy nóng hay không?”
Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng thật lòng quan tâm mình như thế thì khóe miệng cười nhẹ nhàng, kéo ống tay áo xuống, đảm bảo nói:
“Không sao đâu, nhưng muội đang làm cái gì mà sao thơm thế, còn hơn so với đầu bếp của Hầu phủ làm nha!”
Vân Thiên Mộng cười thần bí, nhìn đám đầu bếp hỏi:
“Đều làm theo lời dặn của ta mà điều chỉnh lửa đấy chứ? Không có ai động vào món ta đang nấu đấy chứ?”
Đầu bếp kia thấy Vân Thiên Mộng cẩn thận như thế thì trong lòng càng cẩn trọng, thành thật trả lời:
“Bẩm tiểu thư, hết thảy đều dựa theo phân phó của tiểu thư mà chuẩn bị, chưa hề có ai động tới!”
Khúc Phi Khanh nghe đầu bếp nữ trả lời như thế thì trên mặt tràn đầy nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi Vân Thiên Mộng:
“Chúng ta đã đi tới nửa canh giờ, đây là món gì mà lại hầm lâu như thế?”
Vân Thiên Mộng sớm đã để bọn nha dầu giúp nàng vén tay áo, cầm tới những nguyên liệu nấu ăn khác, bắt đầu bắt tay vào làm, đối với câu hỏi của Khúc Phi Khanh cũng kiên nhẫn đáp:
“Lão thái quân lớn tuổi, không nên ăn thức ăn quá cứng rắn. Vì vậy khi nấu phải nấu thật mềm. Người già dạ dày rất kém, chịu không nổi những chất quá rắn!”
Khúc Phi Khanh nghe như vịt nghe sấm, nhưng thấy Vân Thiên Mộng nói cái gì thì cũng gật gật, sau đó đi theo nàng mở to mắt mà nhìn, ngón tay tò mò sờ vào các loại nguyên liệu đủ màu sắc.
“Biểu tỷ nếu không có chuyện gì làm thì giúp Mộng Nhi đem chút trà xanh tới đây?”
Vân Thiên Mộng thấy Khúc Phi Khanh chỉ thiếu nước chưa dán lên lưng của mình, lại thấy trong bếp này chật chội, thân thể chuyển động cũng khó khăn, giờ phút này lại thêm một người vô sự thì chỉ có thể nghĩ cách để nàng đi ra.
Khúc Phi Khanh thấy mình rốt cuộc cũng có việc để làm thì vô cùng cao hứng chạy ra ngoài. Vân Thiên Mộng còn đang cao hứng vì không gian rộng rãi hơn thì Khúc Phi Khanh lại nhanh như gió trở lại, hỏi Vân Thiên Mộng:
“Mộng Nhi, đây là Vũ Tiền Trà Long Tỉnh, đây là Bích Loa Xuân, đây là Phổ Nhị trà, đây là Thiết Quan Âm, nhiều trà như thế, chúng ta dùng loại nào?”
Vân Thiên Mộng lúc này người nóng bừng đã toát mồ hôi, tay vẫn làm thoăn thoắt, mắt liếc nhìn bao trà trong tay Khúc Phi Khanh sau đó mở miệng:
“Lấy Bích Loa Xuân đi! Lấy lá trà ra để bọn nha đầu mài vụn ra!”
Khúc Phu Khanh là Đại tiểu thư của một phủ, đã bao giờ bước chân vào phòng bếp. Lúc này nghe Vân Thiên Mộng nói tới những chuyện đó thì cũng không hiểu gì, may mà một nha đầu gần đó lanh lợi, vừa nghe Vân Thiên Mộng phân phó liền cầm lấy bao trà trong tay Khúc Phi Khanh ra ngoài làm việc.
Khúc Phi Khanh thấy bao trà bị lấy đi thì trở nên luống cuống, liền lại kéo Vân Thiên Mộng để xin một công việc khác, không ngờ đúng lúc Vân Thiên Mộng đang thái thức ăn, bị nàng kéo như thế, con dao trên tay nguệch đi, cắt ngay vào ngón trỏ, máu tươi chảy ra ròng ròng, làm cho Khúc Phi Khanh sợ hãi, vội vàng rút khăn lụa ra bịt lấy, trong miệng thì không ngừng xin lỗi:
“Mộng Nhi... ta... là ta không tốt... Mau đi ra để đại phu xem.”
Vân Thiên Mộng thấy bộ dạng hoảng hốt của nàng giống như mình khi dễ nàng vậy, giơ tay lên nhìn một chút, chỉ thấy lưỡi dao có cắt sâu nhưng không ảnh hưởng gì tới gân cốt nên dùng khăn lụa chùm lấy ngón tay, sau đó tiếp tục thái thức ăn:
“Biểu tỷ, ta không sao. Hay là tỷ ra ngoài trước đi. Phòng bếp thật sự rất nhỏ và nóng, tỷ nên ra ngoài hóng mát một chút. Đợi chuẩn bị xong rồi muội sẽ đi gặp đại phu.”
Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng kiên trì như thế, lại nghĩ mình làm ngón tay nàng bị thương nên cũng không dám nấn ná, cẩn thận rời khỏi phòng bếp, sai một nha đầu đi mời đại phu, còn chính mình thì đứng ngoài căn bếp đợi.
Không có Khúc Phi Khanh, Vân Thiên Mộng làm việc càng nhanh hơn, chỉ ba khắc sau đã chuẩn bị hết thức ăn, lúc này mới để cho nha đầu mang trà vụn đã chuẩn bị vào.
Khúc Phi Khanh thấy trong bếp một trận tiếng vang, một khắc đồng hồ sau thì thấy Vân Thiên Mộng dẫn theo một nhóm nha đầu mang thức ăn đi ra.
''Mộng Nhi, đại phu đã tới!''
Khúc Phi Khanh tiến lên, kéo tay Vân Thiên Mộng nhìn kỹ, chỉ thấy trên khăn lụa đã dính đầy vết máu thì vô cùng đau lòng.
Vân Thiên Mộng sợ thức ăn nguội mùi vị sẽ giảm đi nên cùng Khúc Phi Khanh nhanh chóng đi tới nội thất để đại phu xem tay, đồng thời để nha đầu giúp nàng lau mồ hôi trên mặt, đánh lên một lớp phấn nhạt, sau đó hai người liền chạy tới Thụy Lân Viện.
Nhưng còn chưa tới Thụy Lân Viện liền thấy hai cậu đứng ở ngoài cửa viện.
Mấy người lại gặp nhau một lần nữa, mà lần này Khúc Viêm khuôn mặt giận tái đi, đối với Khúc Phi Khanh, Vân Thiên Mộng coi như không thấy. Điềm thị thấy phu quân như thế thì hai mắt nheo lại, thấp giọng chê cười:
''Mộng Nhi thật có hiếu tâm, vội vã chạy tới phủ Phụ Quốc Công lấy lòng thế này, chắc là muốn lão thái quân tìm cho ngươi một hôn sự tốt sao?''
Vân Thiên Mộng liếc mắt, chỉ thấy mấy người vừa rồi còn đắc ý giờ phút này lại đầy ủ rũ, liền cười với Điềm thị, thấp giọng đáp:
“Thật khiến cậu mợ ba thất vọng, ít ra ta nịnh bợ vẫn còn có tác dụng!”
Vừa nói xong đã thấy Cù công công bước ra đưa các nàng vào khiến cho mấy kẻ ở lại đều nghiến răng nghiến lợi.
Vân Thiên Mộng tưởng rằng đợi lâu như thế thì chỉ còn đám người Thái Hậu và phủ Phụ Quốc Công, không nghĩ khi bước vào vẫn thấy mọi người ngồi ngay ngắn ở đó như lúc đầu, ai nấy đều nhìn nàng đầy tò mò.
''Nha đầu này để chúng ta đợi rồi. Chúng ta đói bụng lắm rồi đó!'' Thái Hậu thấy Vân Thiên Mộng đi tới thì liền giải thích cho nghi hoặc của nàng.
Vân Thiên Mộng cười một tiếng cùng Khúc Phi Khanh tiến lên hành lễ, sau đó đứng thẳng lên, dựa theo thứ tự thức ăn đã chuẩn bị mà dâng lên.
Tầm mắt mọi người đều nhìn tới món ăn thứ nhất, chỉ thấy trong cái đĩa sứ tròn màu trắng trên bàn, thức ăn được sắp xếp hình một cây tùng và hai con tiên hạc thì không khỏi bị đồ án tuyệt mỹ này hấp dẫn.
''Ngoại tổ mẫu, món thứ nhất này là đò ăn nguội. Tên của món ăn là Tùng Hạc Duyên Niên! Thực phẩm dùng là nấm hương, thịt gà, thịt khô, dưa leo, lòng trắng trứng, trứng tráng mỏng và anh đào. Món ăn này thanh đạm thích hợp làm món khia vị! Quanh đĩa này là Ngũ Tử Hiến Thọ, Tứ Hải Đồng Khánh, Ngọc Lữ Tiên Ban, Tam Tinh Hầu Đầu. Ngũ Tử Hiến Thọ là năm loại quả hạch, Tứ Hải Đồng Khánh là bốn loại hải sản, Ngọc Lữ Tiên Ban là canh khoai sọ nấu nấm, Tam Tinh Hầu Đầu là rau trộn nấm dầu khỉ.''
Mọi người còn chưa ăn đã bị món thịt nguội này hấp dẫn rồi, hoàn toàn không tin Vân Thiên Mộng lại có thể dùng những nguyên liệu nấu ăn đơn giản như thế hợp thành một món ăn sống động như vậy. Ai nấy đều nâng đĩa thức ăn của mình lên nhìn kĩ, giật mình thấy y như lời Vân Thiên Mộng nói bèn thử gắp đưa thức ăn vào miệng.
''Quả thật là vị tiên, thanh tân tự nhiên lại không làm mất đi vị giác khi ăn những món sau. Hơn nữa cánh gà này nhai được như thế, ta cũng có thể nhai được ngon lành.''
Lão thái quân mở miệng tán dương đầu tiên, lúc này Khúc Phi Khanh mới nhìn Vân Thiên Mộng đầy bội phục.
Những người khác đều có biểu lộ tương tự, dường như vô cùng hài lòng với món ăn này.
Hơn nữa đám người Hoàng đế ngày thường đã quen với những món ăn ngon, tinh xảo nhưng vô vị trong cung, lúc này còn ăn nhiều hơn vài miếng.
Vân Thiên Mộng không vì được lão thái quân khen mà đắc chí, xoay người tự mình đặt những món ăn tiếp theo lên bàn.
''Lão thái quân, món ăn nóng thứ nhất này là Nhi Tôn Mãn Đường (con cháu đầy nhà) làm từ trứng bồ câu và sừng hươu. Món thứ hai là Thiên Luân chi Nhạc (Phúc của con cháu) làm từ thịt gà và trứng cút. Món thứ ba là Trường Sinh Bất Lão, dùng hải sâm nấu mù tạt. Món thứ tư là Hồng Phúc Tề Thiên, làm từ gạch cua và đậu hũ. Món thứ năm làm từ la hán quả gọi là Tố Hoàn Gia Phúc. Món thứ sáu là Ngũ Thế Kỳ Xương, là canh cá. Món thứ bảy là Bành Tổ Hiến Thọ là canh gà rừng phục linh. Món cuối cùng là Cải Lão Hoàn Đồng, là giò gà hầm kim quy. Món súp này gọi là Cam tuyền Ngọc Dịch, là thịt chim bồ câu hầm với nhũ sâm.''
Đợi các món ăn toàn bộ được đưa ra, Vân Thiên Mộng mới lui sang một bên, chờ đợi mọi người thưởng thức.
Nhưng lúc này mọi người làm gì còn tâm tư thưởng thức, những cái tên mà Vân Thiên Mộng vừa nói làm tất cả vô cùng rung động.
''Đúng là một nha đầu thông minh! Lão thái quân, người thật có phúc đó, nha đầu này vì chúc thọ cho người mà lại có thể nghĩ ra được những cái tên hay như thế cho các món ăn, đúng là làm cho ta được mở rộng tầm mắt. Ngày trước trinh chiến sa trường, chủ tướng mừng thọ, nhiều lắm cũng chỉ được một bát mỳ trường thọ. Hôm nay may mà lão đầu tử ta tới đây, nếu không đã bỏ qua nhiều thứ tốt rồi!''
Sở Vương từ trước tới giờ là người sảng khoái, lúc này lại thấy nhiều món ăn ngon như thế thì bệnh tật trong người lẫn ho khan như bay biến cả, một tràng dài khen ngợi Vân Thiên Mộng.
''Vương gia quá khen! Thiên Mộng chẳng qua là mượn tinh hoa của người xưa, cũng không phải có tài cán gì!”
Vân Thiên Mộng hướng Sở Nam Sơn cúi đầu hành lễ, thanh âm nhẹ nhàng ngoan dịu, không hề có chút được cưng chiều mà kiêu ngạo.
Sở Vương thấy nàng như thế lại muốn mở miệng khen tiếp, nhưng bên tai bỗng vang lên giọng nói lãnh đạm của Trần lão thái quân:
“Vương gia dường như đã hết ho rồi, giọng nói bây giờ cũng vang lắm!”
Trước mặt mọi người lại bị vạch trần như thế, Sở Vương không thèm để ý chút nào, lại bắt đầu ho khan, kéo ống tay áo Sở Phi Dương, để hắn lấy ra mấy viên thuốc mình để ở thắt lưng.
Sở Phi Dương cười nhạt nhìn gia gia mình, từ từ lấy chai thuốc kia ra, sau đó đổ ra một viên thuốc từ bên trong, Sở Vương nhanh chóng ném viên thuốc vào miệng.
Vân Thiên Mộng đứng ở gần nhất, phát hiện ra viên thuốc mà Sở Vương vừa nuốt vào chỉ là một hạt hạnh nhân thì cảm thấy vô cùng buồn cười, lại cảm thấy tò mò với vị Vương gia người người kính ngưỡng này.
Vân Thiên Mộng còn đang chú ý tới Sở Vương thì mấy người ở bên kia đã bắt đầu ăn. Bốn vị lão thái quân đều đã có tuổi, đối với những thức ăn cứng và nặng mùi thì không thích thú gì, mà hôm nay Vân Thiên Mộng lại dùng những nguyên liệu bình thường để nấu nướng thì vô cùng vui mừng.
Hoàng đế và Hoàng hậu mắc dù tuổi không lớn, đối với những lợi thức ăn quá mềm thì lại không thích, nhưng hôm nay Vân Thiên Mộng lại nấu ăn bằng những nguyên liệu bình thường, gia vị cũng chỉ là một ít dầu, muối, tương, dấm, không hề cho vào những hương vị khác nên khiến Hoàng đế và Hoàng hậu vô cùng thích thú.
Nhất là Ngọc Càn đế, đối mới món hải sâm nấu mù tạt thì chưa ăn bao giờ nên yêu thích không thôi, vẫn muốn ăn thêm nữa.
Thọ yến dùng xong, mọi người ai nấy đều vô cùng hài lòng.
Giang Mộc Thần đặt đũa và bát xuống, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng đầy tò mò, lại thấy nàng cũng đặt bát đũa xuống, xoay người đi ra ngoài.
Khi Vân Thiên Mộng đi nàng qua Sở Phi Dương, hắn lại ngửi thấy một mùi gì đó, nheo mắt lại nhìn Vân Thiên Mộng một vòng.
Vân Thiên Mộng đi ra rồi quay lại ngay, trong khay bưng thêm một khay điểm tâm, chỉ thấy trên cái khay màu xanh là những khối bánh tròn tròn xanh biếc, trên mặt bánh còn rắc hạt vừng nhìn vô cùng đẹp mắt.
Vân Thiên Mộng thấy mọi người nhìn mình đầy mong đợi thì không vòng vo nữa, cười giải thích:
“Lão thái quân, đây là thọ điểm tên là Phật Thủ Ma Đỉnh, là một loại bánh trà xanh, chẳng qua là mượn hương dâng Phật, kính xin Hoàng thượng, Thái Hậu, Hoàng hậu và Lão thái quân không chê!”
Lão thái quân vô cùng hài lòng với các món ăn ngày hôm nay, sao lại có thể không hài lòng đây?
Mà đám người Ngọc Càn Đế sau khi gắp bánh trà xanh lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, chỉ thấy một mùi trà xanh thơm ngát, mà bánh trà xanh này nhìn đúng là bánh ngọt, vậy mà chỉ có một chút vị ngọt mà thôi.
Liền nghĩ Mộng nha đầu này đúng là hiểu biết, biết người già không thể ăn nhiều đồ ngọt nên chỉ cho rất ít đường vào trong bánh.
Mọi người không nghĩ bánh trà xanh nhỏ nhắn, xinh xắn này lại có mùi vị thanh tân đến thế, vừa vặn giúp mọi người bỏ đi mùi dầu mỡ trong miệng.
Chỉ trong chốc lát, một mâm đầy bánh trà xanh đã không còn cái nào, mọi người đều cảm thấy no bụng, đều nhìn về phía Vân Thiên Mộng với vẻ không tin nổi.
Mà Sở Phi Dương lại chú ý thấy ống tay áo của nàng hơi dính một chút điểm màu đỏ thì con ngươi đang cười cũng khẽ trầm xuống.
Hải Điềm cũng chú ý vẻ mặt mọi người, thấy ai nấy đều tán thưởng Vân Thiên Mộng thì trong lòng vô cùng không phục, sau khi uống một ngụm trà liền mở miệng cười nhẹ nhàng:
“Hoàng thượng, Thái Hậu, Vân tiểu thư đúng là khéo tay. Thần nữ nghĩ chắc hẳn Vân tiểu thư chắc hẳn tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, không biết Vân tiểu thư có thể biểu diễn một chút cho mọi người thưởng thức hay không?”
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn về phía Hải Điềm, chỉ thấy trng cặp mắt đang cười của nàng ta hiện lên vẻ lạnh lẽo, khóe moi thì nhếch lên mang một vẻ kiêu ngạo tất thắng.
Nhưng Vân Thiên Mộng có lòng dạ nào cùng nàng ta so bì, hôm nay ở trước mặt mọi người mình đã nổi trội như thế, nếu bộc lộ hết tài năng, chỉ sợ cuộc sống tự do sẽ bị buộc lại ngay, vạn vạn lần không thể làm thế nên mới khéo léo từ chối:
“Quận chú thật sự đã coi trọng Thiên Mộng quá rồi. Nếu nói tài nữ ở Tây Sở thì Quận chua chính là số một. Huống chi, con người tinh lực vốn có hạn, Thiên Mộng dốc sức nấu nướng nên chưa từng có thời gian nghiên cứu thi thư, kính xin Quận chua bao dung mà bỏ qua!”
Nhưng Hải Điềm không hề có ý định bỏ qua cho nàng, thấy nàng cự tuyệt thì trong lòng giận dữ, nghĩ là Vân Thiên Mộng đích thị là được khen một lần mà đã không để mình vào trong mắt. Chỉ thấy nụ cười trong mắt nàng ta nhạt dần đi, khóe miệng hiện ra vẻ cười lạnh, giọng nói đầy lãnh ý tiếp tục tấn công:
“Vân tiểu thư chướng mắt với Quận chúa ta sao?”
Khúc Phi Khanh ở một bên thấy Hải Điềm gây sự như thế thì trong lòng vô cùng oán giận. Mới vừa rồi Mộng Nhi đã hầu hạ mọi người dùng bữa, vậy mà Hải Điềm còn ép Mộng Nhi biểu diễn trước mặt mọi người, nàng ta xem Mộng Nhi là cái gì? Mộng Nhi là thiên kim của Tướng phủ, mặc dù không được Tướng gia thương yêu nhưng vẫn là danh môn khê tú, há lại để Hải Điềm coi như hạ nhân?
Vân Thiên Mộng trong lòng thở dài một hơi, mặc dù biết Hải Điềm đang hiểu lầm mình chuyện gì đó nhưng không thể ở trước mặt mọi người nói ra, chỉ có thể phí chút trí lực nghĩ cách.
Mọi người cũng nghe ra Hải Điềm đang khiêu chiến Vân Thiên Mộng, biết rõ lòng dạ của Quận chúa Hải Vương phủ xưa nay cao ngạo, hôm nay Mộng Nhi ở trước mặt mọi người thể hiện tài nấu nướng nên vị Quận chúa này trong lòng khó chịu, không bêu xấu Vân Thiên Mộng thì không chịu được.
Mọi người còn đang nghĩ Vân Thiên Mộng sẽ bị những lời ấy khiêu khích thì Vân Thiên Mộng lại mang theo bộ mặt không giận không vui, khẩu khí lạnh nhạt, trên mặt cười nhẹ nhàng:
“Lwoif của Quận chúa như thế là sai rồi! Có thể ddwwocj Quận chúa coi trọng chính là vinh hạnh của Thiên Mộng. Chẳng qua hôm nay là thọ yến của bà ngoại, Thiên Mộng đến mừng thọ, làm sao dám chiếm thời gian mừng thọ của người khác được. Thiên Mộng thấy cậu ba, cậu tư chờ ở ngoài viện đã lâu, cho dù Thiên Mộng tài hoa hơn người nhưng vẫn hiểu được hôm nay là ngày chúc thọ của bà ngoại, sao có hể làm lãng phí thời gian của bà ngoại được.”
Một phen lấy lui làm tiến, lấy thủ làm công khiến cho Hải Diềm trong bụng có lửa mà không phát được, cặp mắt đầy lo lắng vì những lời Vân Thiên Mộng vừa nói mà nhìn về phía chủ tọa, chỉ thấy thần sắc của Thái hậu đã mất đi vẻ ôn hòa thì Hải Điềm vội nuốt vào những lời định nói ra, cười nói với Vân Thiên Mộng:
“Đã như thế, đúng là Hải Điềm quá lời! Nếu cs cơ hội, mong sẽ được cùng Vân tiểu thư cùng thể hiện.”
Lão thái quân vốn là người bao che khuyết điểm, thấy Hải Điềm ở ngay nhà mình lại kiêu ngạo như thế thì trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, lại thấy Vân Thiên Mộng vừa rồi bận rộn chuẩn bị bữa ăn cho mình, liền nói:
“Mộng Nhi, cùng Phi Nhi đi dùng bữa đi!”
Vân Thiên Mộng biết lão thái quân suy nghĩ cho mình nên cùng Khúc Phi Khanh hành lễ và đi ra ngoài.
“Vừa rồi thấy, Hải Điềm kia đúng là kẻ xấu bụng!”
Đi ra xa rồi, Khúc Phi Khanh bắt đầu bất bình nói. Mới vừa rồi nếu không phải Vân Thiên Mộng cơ trí thì nàng đã xông ra nói lý với Hải Điềm rồi.
Vân Thiên Mộng lúc này cũng không hề tức giận, ngược lại thư thái hít sâu một hơi, phe phẩy cánh tay của Khúc Phi Khanh, nói:
“Mộng Nhi biết, biểu tỷ là người hiểu Mộng Nhi nhất! Nhưng biểu tỷ tức giận như thế chẳng phải là trúng gian kế của người ta sao? Người ta càng đối đãi với ta như thế, chúng ta càng phải vui vẻ. Nếu tự mình bị đau chính là làm kẻ thù sung sướng. Nếu như biểu tỷ tức giận như thế thì người ta dù đang ngủ cũng sẽ cười mà tỉnh.”
Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng ngụy biện như thế, lại lấy chính mình giễu cợt thì xấu hỏ đỏ cả mặt.
Lúc này, Quý Thư Vũ cùng đi tới bảo Khúc Phi Khanh cùng mình tới Tiền viện chiêu đãi các nữ quyến. Vân Thiên Mộng thấy mợ cả mượn cơ hội này để Khúc Phi Khanh học tập việc trông coi việc trong phủ thì cười khuyên Khúc Phi Khanh còn đang nằng nặc không chịu rời đi.
Khi trong hoa viên còn lại mình nàng, nụ cười trên mặt Vân Thiên Mộng cũng dần tản đi. Nhớ tới những hành động của Hải Điềm, thầm nghĩ tốt nhất nên xa cách Sở Vương một chút.
Nhưng đúng là tránh cái gì thì trúng ngay cái đó.
Vừa mới quay người lại thì liền thấy Sở Phi Dương đứng ngay đằng sau, một đôi mắt đen sáng đang cười cười nhìn nàng làm cho tim Vân Thiên Mộng lạc mất một nhịp. Sau đó nàng lập tức điều chỉnh lại trạng thái, lùi về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với Sở Phi Dương rồi thi lễ nói:
“Gặp qua Sở Tướng!”
Sở Phi Dương thấy Vân Thiên Mộng nhìn thấy hắn thì chỉ kinh hoàng một chút, sau đó lập tức trấn định lại thì cảm thấy nàng đúng là khác xa so với những người khác.
Đổi lại, nếu là một cô gái khác, bị một nam tử xa lạ tới gần, chỉ sợ đã sớm thất kinh, nhưng Vân Thiên Mộng trong nháy mắt đã có phản ứng, thái độ tỉnh táo, ứng đối tự nhiên.
Cô gái này rốt cuộc là người như thế nào? Nàng đã phải trải qua những gì, tại sao lại có thể trấn định như đã sống qua mấy đời người như thế?
Nhưng lúc này Sở Phi Dương tới vườn hoa tìm nàng cũng không phải để tìm hiểu về nàng. Hắn móc từ trong tay áo ra một bình sứ màu trắng nhỏ, sau đó đưa tới trước mặt Vân Thiên Mộng, chân thành nói:
“Tay bị thương không nên đụng vào nước. Mỗi ngày bôi cao này lên, không quá mười ngày da thịt sẽ lành lại như cũ!”
Vân Thiên Mộng nhìn bình sứ trước mặt, không đưa tay ra đón, ngược lại còn suy đoán ý của Sở Phi Dương.
Huống chi, phong tục của Tây Sở đối với các cô gái vô cùng khắt khe, tuyệt đối không cho nam nữ gần gũi.
Sở Phi Dương không chịu được việc nàng nghiền ngẫm lâu như thế, cộng thêm hắn không phải người quen theo lề lỗi, phép tắc, thấy Vân Thiên Mộng còn đang cân nhắc thì lập tức cầm lấy bình thuốc trong tay nhét vào tay của nàng rồi không một tiếng động biến mất trong ngự hoa viên.
Vân Thiên Mộng nhìn chai thuốc trong tay mình, trong lòng ảo não một trận, rồi không còn cách nào khác là bỏ nó vào trong tay áo, trong lòng định trở về Thính Vũ Hiên của Khúc Phi Khanh nghỉ ngơi một lát.
Nhưng đi thêm không quá trăm mét lại thấy Dung Vân Hạc đi tới. Vân Thiên Mộng vốn định tránh đi, nhưng Dung Vân Hạc vừa nhìn thấy nàng đã tăng cước lực, nhanh chóng tiêu sái đi tới trước mặt nàng, trong tay cầm một bình sứ màu lam đưa ra trước mặt nàng, hắng giọng một cái rồi lúng túng nói:
“Bà nội nói ta đưa cho nàng!”
Vân Thiên Mộng nhìn bình sứ màu lam dưới chân, lại nghĩ tới bình sứ màu trắng trong tay áo, chỉ cảm thấy một trận nhức đầu.
Danh Sách Chương: