Nghe thấy thanh âm lạ lẫm, Vân Thiên Mộng lập tức phòng bị, hai tay chống lên mặt bàn và đứng lên, rất nhanh lui về phía sau, kéo ra khoảng cách, gắng gượng thân thể không khỏe , hai mắt nhíu lại nhìn người phía trước mặt!
Chỉ thấy người này môi hồng răng trắng, toàn thân mặc hoa phục, lại cũng không đánh mất đi vẻ đẹp của làn da, chỉ là trong đôi mắt kia lại nổi lên vẻ hèn hạ nhìn về phía bản thân lại làm cho người ta làm ác cảm, khiến Vân Thiên Mộng sinh lòng chán ghét!
Mà càng làm cho Vân Thiên Mộng trong lòng kinh ngạc không nhỏ chính là, đây là cung điện của Thái hậu, tại sao lại có nam tử trẻ tuổi lạ lẫm lui tới?
Nhìn tư thế nam tử kia vươn tay muốn ôm mình, trong mắt Vân Thiên Mộng xẹt qua một tia lạnh lẽo, bản thân bởi vì toàn thân khó chịu, bởi vậy mới không có phòng bị như trước, nếu là phản ứng lại chậm một chút, sợ sớm đã bị loại sắc quỷ này khinh bạc!
Mà hai mắt của nam tử kia lại không kiêng dè đem Vân Thiên Mộng quan sát từ đầu đến chân, cuối cùng trong mắt hiện ra vẻ vừa lòng, liền khẽ cười nói: "Quả thật là một mỹ nhân! Chỉ là, nếu những điểm đỏ kia trên mặt ngươi có thể lau đi, nhất định sẽ càng thêm hấp dẫn!"
Vân Thiên Mộng nghe người này đánh giá những điểm đỏ trên mặt mình, thấy hắn liếc mắt một chút liền nhận biết được, lại nhìn người này một bộ dáng công tử phong lưu, lập tức biết hắn nhất định là thường xuyên đắm chìm trong nữ sắc, liền thấp giọng nói:
"Công tử muốn gặp mỹ nhân, sao không đi ngự hoa viên? Hôm nay tiệc rượu trong ngự hoa viên cung, có rất nhiều mỹ nhân như hoa như ngọc, nghiêng nước nghiêng thành cho công tử thưởng thức!"
Mà nam tử kia sau khi nghe Vân Thiên Mộng nói xong, trong mắt chớp qua vẻ ghen ghét, sau đó thất vọng mở miệng: "Những mỹ nhân kia lại không phải bản thiếu gia có thể chạm vào!"
Tuy nói như thế, trong mắt hắn lại nổi lên một tia dâm ô hèn mọn, le cái lưỡi đỏ tươi ra, từ từ trên bờ môi đỏ mộng đảo một vòng. Vân Thiên Mộng nhin thấy trong lòng không ngừng ác cảm, trong đầu lại rất nhanh đảo qua trí nhớ về công tử của các gia tộc, muốn tìm xem người này là ai!
Bản thân nàng đã biết đến Nguyên Khánh Châu , mà người cùng Nguyên Khánh Châu có cùng ham mê này, chỉ sợ cũng chỉ có đệ đệ của hoàng hậu, vị công tử Nguyễn Ngọc Tiêu của Nguyễn gia kia!
Vân Thiên Mộng cẩn thận quan sát cử chỉ thần thái của hắn, người này mặc dù môi hồng răng trắng, nhưng sắc mặt lại là cực kỳ tái nhợt, hai cái hốc mắt sâu, xương gò má lồi lên, thân hình gầy ốm, một bộ cẩm y kia mặc ở trên người hắn, thật đúng là không có nửa điểm phong độ khí khái công tử thế gia, lại càng hiện ra hắn là một kẻ tửu sắc quá độ!
Cho dù thân thể người này đã là không chịu nổi chuyện phòng the, giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ linh lung của Vân Thiên Mộng, hắn lại làm ra một bộ dáng cực kỳ thô tục, đôi con ngươi kia mang theo vẻ hèn hạ nhìn chăm chú Vân Thiên Mộng, hận không thể lập tức nhào tới ăn tươi nuốt sống mỹ nhân trước mặt!
Vân Thiên Mộng nhịn xuống ác cảm trong ngực, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói trấn định:
"Nguyễn công tử chính là đệ đệ hoàng hậu nương nương, công tử nếu là coi trọng ai, còn không phải chỉ một câu là giải quyết xong sự tình, hà tất tự coi nhẹ mình?"
Trong lòng tuy có chút ít xác định người trước mặt là Nguyễn Ngọc Tiêu, vì để phòng ngừa vạn nhất vẫn là nên xác định thân phận của hắn!
Ai ngờ người này lại là theo trong mũi hừ lạnh một tiếng, sau đó khinh thường mở miệng:
"Đệ đệ của Hoàng hậu nương nương thì sao? So sánh với Sở Phi Dương thì vẫn kém xa! Bằng không cũng không tới phiên hắn lấy ngươi!"
Nói xong hắn dùng lại, đôi con ngươi kia không có hảo ý gắt gao nhìn chăm chú Vân Thiên Mộng, nhìn khuôn mặt ửng hồng kiều mỵ của Vân Thiên Mộng trước mặt, đột nhiên lời nói trở nên hưng phấn kích động không thôi:
"Chẳng qua, mặc kệ Sở Phi Dương hắn có lợi hại cỡ nào, giờ phút này chỉ sợ hắn nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, nam nhân đầu tiên của vị hôn thê của hắn chính là ta!"
Nói xong, Nguyễn Ngọc Tiêu lại cho người ta cảm thấy bộ dáng không giống suy nhược, tức thì trở thành một đầu mãnh thú, thẳng tắp bổ nhào về phía Vân Thiên Mộng!
Mà Vân Thiên Mộng thì sớm đã có phòng bị, một cái xoay người nhẹ nhàng, Nguyễn Ngọc Tiêu kia bổ nhào vào khoảng không, bản thân thì là sớm di chuyển tới sau người hắn, tay phải giơ lên con dao, dùng hết toàn lực hướng vai hắn, chỉ thấy Nguyễn Ngọc Tiêu kia nửa điểm cũng không ngọ ngoạy liền ngã xuống đất không dậy nổi!
Nhìn thấy Nguyễn Ngọc Tiêu ngã xuống, toàn thân Vân Thiên Mộng không còn chút sức lực nào ngồi ở trên ghế, nhìn nam tử trên mặt đất, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, nếu là tình huống bình thường bản thân sợ cũng không có thể dưới sự không có người giúp đỡ đem một nam nhân to lớn như vậy xuất cung. Huống chi, lúc này toàn thân nàng vô lực, ngoài cửa lại có cung nữ trông coi, nếu đi ra ngoài, sợ là danh dự đời này của bản thân đều bị hủy hết !
Mà trong cung Thái hậu được phòng bị nghiêm ngặt lại chứa đệ đệ hoàng hậu, sợ rằng việc này không phải một vị công tử không có thực quyền trong tay như Nguyễn Ngọc Tiêu có thể làm được!
Chỉ sợ, bàn tay đứng phía sau màn này lúc này đang tại cửa ôm cây đợi thỏ, chờ mình đưa tới cửa, chỉ cần bản thân mở ra cửa chính Thiên điện này, liền đem mình cùng Nguyễn Ngọc Tiêu bắt ngay tại chỗ đi!
Trong hoàng cung này, sương mù trùng điệp, người muốn hãm hại mình không ít, mỗi người đều dang nghi ngờ, chỉ là có một chút có thể khẳng định, việc này không phải do Thái hậu làm!
Dùng sự khôn khéo cùng thông tuệ của thái hậu, bà sẽ là không để trong cung điện của mình phát sinh chuyện như vậy, cho dù chuyện này mặc dù nguy hiểm, nhưng một khi thành công, bản thân cũng lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục, kì thực là một việc rất nguy hiểm! Đối với Thái hậu luôn cẩn thận từng li từng tí mà nói, bà chắc chắn sẽ không vì bản thân sa sút, mà hủy đi tiền đồ cùng vận mệnh toàn bộ gia tộc Khúc gia!
Chỉ sợ việc này, ngay cả Thái hậu cũng không biết, hoặc là Thái hậu cũng coi như là bị tính kế bên trong!
Như thế, đối với Nguyên Đức Thái Phi, Hoàng hậu, Hải vương, Dung Hiền Thái Phi... cùng hết thảy người bên trong hoàng cung có ngàn vạn quan hệ, đến cùng ai mới là kẻ đứng sau màn này?
"Hí..." trên cổ chân lập tức truyền đến một tia đau đớn, liền sau đó toàn thân Vân Thiên Mộng có cảm giác như mất hết sức lực, cúi người tại trên bàn, liền ngay cả sức lực giơ lên cánh cũng không có !
"Tiện nhân, dám động thủ đối với bản thiếu gia, không muốn sống?" Lúc này, Nguyễn Ngọc Tiêu vốn đã té xỉu từ trên mặt đất bò dậy, trong tay lại còn cầm một cây ngân châm!
Nếu là Vân Thiên Mộng không có đoán sai, Nguyễn Ngọc Tiêu mới vừa rồi nhất định là lấy ngân châm này đâm vào trên cổ chân mình!
Có thể trong nháy mắt làm cho thân thể con người tê liệt, chỉ sợ Nguyễn Ngọc Tiêu này dùng đồ vật không người nhận ra!
"Hừ, ngay tại hoàng cung dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này, nếu truyền ra ngoài, Nguyễn công tử không sợ Hoàng hậu bị Hoàng thượng trách phạt sao?"
Lúc này toàn thân đã không còn lấy một chút sức lực , Vân Thiên Mộng lại trở nên mạnh mẽ, trong nháy mắt từ trên người phát ra trận trận hàn khí, khiến Nguyễn Ngọc Tiêu vốn tưởng rằng trong lòng nàng sẽ bị nỗi sợ hãi chiếm cứ trong thời gian ngắn cũng ngẩn người!
Nhưng nhìn Vân Thiên Mộng đang gục xuống bàn ngay cả một ngón tay đều không thể động đậy, Nguyễn Ngọc Tiêu vừa cười , ánh mắt dâm ô quét nhìn một vòng quanh thân thể Vân Thiên Mộng, liền vươn tay về phía Vân Thiên Mộng, chạm đến da thịt mềm mại sáng bóng kia, trong miệng không nhịn được 'Tấm tắc' khen, liền nhanh chóng cởi ra áo choàng của Vân Thiên Mộng, trong mắt ửng đỏ:
"Không hổ là tiểu thư khuê các, bảo dưỡng da thịt so với những hoa khôi thanh lâu kia còn tốt hơn! Bản thiếu gia hôm nay cho dù là chết dưới hoa mẫu đơn, cũng làm quỷ phong lưu ! Không chừng Thái hậu vì che dấu việc này, còn có thể đem ngươi ban thưởng cho bản thiếu gia! Tiểu mỹ nhân liền nên thuận theo, bằng không đừng trách bản thiếu gia không thương hoa tiếc ngọc..."
Chữ 'ngọc' còn chưa nói ra miệng, Nguyễn Ngọc Tiêu đột nhiên hai mắt trợn lên, cả người thẳng tắp ngã về phía sau...
Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy trên vai ấm áp, áo choàng mới rơi xuống đất lại lần nữa phủ lên vai nàng, sau đó một đôi bàn tay to ấm áp mạnh mẽ nâng thân thể nàng dậy, làm ngực nàng phập phồng bất định...
"Tập Lẫm!" Thanh âm lạnh lùng của Sở Phi Dương vang lên trên đầu, ngay sau đó một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, một nam tử mặc y phục màu đen quỳ một gối trước mặt hai người, nghe theo Sở Phi Dương chỉ huy!
"Lột sạch y phục hắn, ném đến cửa thành, khiến hắn từ nay về sau không thể nói thêm gì!" thanh âm Sở Phi Dương lạnh buốt vô tình, nhưng lọt vào trong tai Vân Thiên Mộng lại cảm thấy như là đang đè nén cơn giận đang mãnh liệt trào dâng!
Chỉ thấy Tập Lẫm thấp giọng trả lời một tiếng, liền lập tức xách áo Nguyễn Ngọc Tiêu lên, nhanh chóng biến mất trước mặt hai người!
"Ngươi..." Giờ phút này chẳng những toàn thân vô lực, liền ngay cả tinh thần cũng dần dần không chịu bản thân khống chế, hai mắt Vân Thiên Mộng đã khép lại một nửa cố gượng ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương, đã thấy hắn lúc này gương mặt căng thẳng, trong mắt bắn ra ánh sáng khát máu, bộ dáng kia nửa điểm cũng không giống vẻ nho nhã ngày thường, lại khiến Vân Thiên Mộng đột nhiên có cảm giác an tâm!
Sở Phi Dương cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy mặt nàng ửng đỏ, trên mặt còn cố ý điểm rất nhiều chấm đỏ nhỏ, giống như toàn thân bị bệnh sởi, chẳng những làm hỏng đi gương mặt đẹp, càng làm cho người rất sợ bị lây bệnh mà không dám đến gần. Nhìn vào như vậy cũng hiểu được nàng là muốn bảo vệ bản thân, thần sắc trong con ngươi Sở Phi Dương dần dần hoà dịu xuống, gương mặt căng thẳng chậm rãi nhu hòa hoãn, lại thấy đôi mắt kia của nàng khép hờ mang theo bộ dáng hờn dỗi, trong lòng run lên bần bật, không nói lời gì liền hơi cúi xuống, đem Vân Thiên Mộng ngồi phía dưới ôm lên người!
"Buông ta xuống!" Mặc dù tinh thần càng lúc càng không chịu để bản thân khống chế, nhưng Vân Thiên Mộng lại vẫn có thể cảm nhận được Sở Phi Dương giờ phút này làm cái gì, liền lập tức thấp giọng ngăn cản, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng chớp lên, lại làm nàng càng thêm vẻ phong tình, khiến cho nàng ngày thường trên mặt chỉ có nụ cưới yếu ớt lễ phép nhiều thêm một phần sức sống!
Sở Phi Dương đem biểu cảm trên mặt nàng đều thu vào trong tầm mắt, đôi môi lại không thể mở miệng, chỉ là thân thể căng thẳng kia cùng với cánh tay ôm chặt nàng lại nhắc nhở Vân Thiên Mộng nam nhân này đang tức giận, mà cơn giận này sợ là muốn tìm người phát tiết mới có thể lắng lại!
"Vân Tiểu thư đang nghỉ ngơi bên trong sao?" Lúc này, bên ngoài lại truyền đến thanh âm Khúc Phi Khanh!
Chỉ nghe được hai cung nữ giữ ở ngoài điện cúi đầu đáp một tiếng, liền truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng!
Trong lòng Vân Thiên Mộng kinh hãi, trong mắt hiện vẻ lo lắng nhìn vào Sở Phi Dương, nhưng toàn thân nàng lại không nhấc ra nổi nửa điểm sức lực, chỉ có thể dùng ý nghĩ trợn to hai mắt nhắc nhở hắn sớm ly khai, lại không nghĩ biểu cảm đáng yêu kia của nàng lại khiến cho Sở Phi Dương mỉm môi cười, lại hào phóng ôm nàng lắc mình đến phía sau bình phong, không cho người trong cung Thái hậu nhìn thấy bộ dáng hai người lúc này!
"Mộng nhi!" như là sợ quấy rầy Vân Thiên Mộng nghỉ ngơi, Khúc Phi Khanh cũng không mang nha đầu đi vào, chẳng qua là khi nàng bước vào phòng ngủ, lại phát hiện bên trong không có một bóng người, liền có chút lo lắng kêu lên!
"Biểu tỷ!" Vân Thiên Mộng cắn răng hồi đáp một câu, thanh âm tuy nhỏ, nhưng ở trong cung điện yên tĩnh này lại rất rõ ràng!
"Nha đầu này, thân thể không tốt còn không ở trên giường nằm nghỉ!" hai mắt Khúc Phi Khanh quét qua mọi nơi vài lần, nhìn thấy sau tấm bình phong bóng người lay động, liền cười cười đi qua!
"A!" Một tiếng khẽ kinh hô, Khúc Phi Khanh lập tức che lại đôi môi, mắt kinh hoảng nhìn vào Sở Phi Dương cùng Vân Thiên Mộng!
Mà càng làm cho trong lòng Khúc Phi Khanh hoảng hốt, Sở Phi Dương này sao cũng không biết phải quấy? Xâm nhập trong cung Thái hậu không nói, giờ phút này lại còn ôm Vân Thiên Mộng, chuyện này nếu là truyền ra ngoài, cuộc đời này của Vân Thiên Mộng đều bị thế nhân xem thường!
"Nàng bị thương !" Sở Phi Dương rất khôn khéo, liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng Khúc Phi Khanh, liền lập tức mở miệng!
"Bị thương ? Bị thương ở đâu?" Quả thật, sự chú ý của Khúc Phi Khanh trong nháy mắt bị dời đi, bước nhanh về phía trước kéo Vân Thiên Mộng kiểm tra một phen, sau khi kiểm tra một lúc, Khúc Phi Khanh mới phát giác vấn đề, vì sao Mộng nhi toàn thân vô lực, ngay cả hai tay của bản thân mình cũng không cầm được!
"Bản tướng đưa Thiên Mộng trở về trước! Chuyện tiếp theo, còn phải mời Khúc tiểu thư phối hợp!" Sở Phi Dương bình thản mở miệng, không chút mảy may làm cho người ta phát hiện ra hắn là đang giận tím mặt, lạnh lùng vô tình như thế nào!
Khúc Phi Khanh tất nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của Sở Phi Dương, lập tức tháo mũ sa cùng áo choàng trên thân Vân Thiên Mộng xuống, gật đầu nói:
"Yên tâm đi, đưa Mộng nhi trở về trước mới là trọng yếu nhất! Việc hôm nay, còn mời Sở Tương chớ nhắc đến với bất kỳ người nào!"
Nói xong, còn không quên nhắc nhở Sở Phi Dương chú ý bảo hộ danh tiết Vân Thiên Mộng!
Mà Sở Phi Dương lại là cúi đầu mắt nhìn tiểu nha đầu đã có chút buồn ngủ lại cố kiềm nén đang ở trong lòng hắn, liền rất nhanh tháo xuống áo choàng màu đen trên thân mình trùm lên người Vân Thiên Mộng, lại cẩn thận che đi gương mặt nàng, mới rất nhanh ôm Vân Thiên Mộng rời khỏi nơi thị phi này!
"Ảnh nhi, Mộ Xuân, Nhạc Dao, đi vào hầu hạ!" Khúc Phi Khanh đi đến bên giường, buông màn che, lúc này mới gọi nha đầu của mình cùng Vân Thiên Mộng ở bên ngoài đi vào hầu hạ...
Vân Thiên Mộng nằm trong lòng Sở Phi Dương chỉ cảm thấy chợt cao chợt thấp, chỉ chốc lát hai người đã tiến vào trong một chiếc xe ngựa, ngay sau đó xe ngựa chạy băng băng, một trận nghiêng ngả, khiến cho đầu óc Vân Thiên Mộng thanh tỉnh chút ít, tinh thần cũng uể oải mới tốt lên chút ít, nơi cổ có một chút khó chịu, chiếc áo choàng mới vừa nãy còn che trên khuôn mặt nàng giờ phút này đã bị Sở Phi Dương tháo xuống!
Dưới ánh sáng yếu ớt, Vân Thiên Mộng nhìn thấy đôi con ngươi đen láy của Sở Phi Dương giống như ngôi sao sáng, lại có vẻ thâm sâu tựa như biển đang nhìn chằm chằm bản thân, làm cho hai má nàng không nhịn được càng thêm đỏ ửng!
Lại thấy cho dù đã vào trong xe ngựa, Sở Phi Dương cũng không có ý định buông mình ra, trong lòng có một chút không vui, liền vùng mạnh một cái muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người!
Nhưng Sở Phi Dương lại cứ không cho nàng đạt được ý nguyện, cánh tay xiết chặt một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thiên Mộng lại một lần nữa ghé sát vào hắn ngực, nghe nhịp tim đạp mạnh mẽ của hắn. Vân Thiên Mộng cố nén suy nghĩ miên man của bản thân, nỗ lực tĩnh lặng nói: "Vì sao Tướng gia lại xuất hiện ở trong cung Thái hậu?"
Cung Phượng Tường của Thái hậu là một trong những cung điện phòng bị nghiêm nghị nhất trong cung, xung quanh đều có cao thủ bảo vệ, làm sao có khả năng để một vài người nhàn rỗi dễ dàng đi vào!
"Nếu ta không xuất hiện, nàng dự định như thế nào?" Mà Sở Phi Dương lại không trốn tránh câu hỏi của Vân Thiên Mộng, nhẹ nhàng hỏi lại nàng!
Nếu phải quanh co lòng vòng tìm hiểu, chẳng bằng trực tiếp hỏi nàng càng thêm nhanh chóng, cũng miễn cho nha đầu Vân Thiên Mộng giảo hoạt này nhân cơ hội nói sang chuyện khác!
Mà biểu cảm trên mặt Vân Thiên Mộng lại là ngạc nhiên, không nghĩ tới Sở Phi Dương hôm nay nói chuyên lại không giống lúc trước, vào lúc này hắn càng xụ mặt, trong mắt lại là trách cứ bản thân sơ xuất, khiến cho trong lòng Vân Thiên Mộng khẽ run, có một chút lúng túng tránh đi mắt kia đang nhìn chằm chằm nàng, có một chút mệt mỏi muốn nhắm hai mắt lại, dự định dùng sự im lặng để trả lời!
"Ngươi cho rằng trên mặt vẽ đầy điểm đỏ liền có thể khiến cho những công tử háo sắc kia lùi bước?" Nhìn thấy Vân Thiên Mộng không có ý định để ý tới mình, Sở Phi Dương hơi giận nói, ngay sau đó lại từ trong tay áo trong lấy ra một chiếc khăn gấm, thay Vân Thiên Mộng lau đi điểm đỏ trên mặt, miêng cũng không chịu nhàn rỗi: "Xấu như vậy, hắn làm sao hạ thủ được!"
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng bỗng nhiên mở hai mắt, đã thấy trong mắt Sở Phi Dương tràn đầy mỉm cười, liền biết bản thân nhất định là đã trúng kế của hắn, đôi con ngươi như thu thủy tức giận trừng nhìn Sở Phi Dương, không cam lòng yếu thế nói: "Đúng vậy, xấu như vậy, thế mà Sở Tương còn ôm đấy!"
Mà Sở Phi Dương lại không sao cả nhún nhún vai, chớp mi mắt một cái thấp giọng nói:
"Không có biện pháp, Hoàng thượng ban hôn!”
Vân Thiên Mộng chán nản, nghe lời nói của Sở Phi Dương, giống như là hắn bất đắc dĩ mới phải vậy, nhưng rõ ràng chính là bản thân hắn tự xin ban hôn, ngược lại bây giờ lại chối đẩy đi không còn một mảnh!
Mà toàn bộ tinh thần của Sở Phi Dương lại là chăm chú lau đi điểm đỏ trên mặt nàng, mỗi lau một điểm, liền thấy hắn chau mày một phần, có vẻ như dung mạo chân chính của Vân Thiên Mộng so với thời điểm có điểm đỏ còn làm cho người khác không dám khen tặng!
"Làm khó Sở Tướng , khó xử như vậy lại cứ muốn đích thân động thủ!" Nhìn vào khuôn mặt của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng thoáng mở miệng hờn giận!
Bên tai lại là truyền đến một trận tiếng cười nhẹ, Vân Thiên Mộng nâng con ngươi nhìn lại, đã thấy Sở Phi Dương giống như vô cùng vui vẻ cười cười, không giống nụ cười giả tạo trên mặt như lúc trước. Lúc này, một bên tai Vân Thiên Mộng đang dán chặt vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập của hắn, liền biết Sở Phi Dương lúc này nhất định là vô cùng sung sướng, mà nguyên nhân làm hắn cười đùa, chỉ sợ là ở bản thân mình!
Nghĩ tới bản thân lại trở thành nguyên nhân cho người khác cười nhạo, gương mặt Vân Thiên Mộng có một chút ngượng ngùng, ngay sau đó liền không tiếp tục nhìn vẻ mặt thần thái sáng láng kia của Sở Phi Dương nữa, ngược lại nhìn về bầu trời bên ngoài xe ngựa...
"Về sau xuất môn, tận lực mang theo nha đầu! Ta cũng sẽ phái vài tên thị vệ đưa vào tướng phủ bảo vệ xung quanh viện phủ của nàng!" Mặc dù đã có ám vệ, nhưng Sở Phi Dương lại không có nói ra, miễn cho Vân Thiên Mộng giống như con mèo hoang nhỏ này lại trợn mắt nhìn mình!
"Có phải hay không có một chút khoa trương, cũng quá làm cho người để ý?" Vân Thiên Mộng cũng không muốn đem bản thân đặt nơi đầu sóng ngọn gió, hành động này của Sở Phi Dương còn không biết sẽ khiến bao nhiêu người đỏ mắt ghen ghét, chỉ sợ đến lúc đó bọn họ ở bên ngoài chỗ sáng thì yên tĩnh , bên trong chỗ tối lại rục rịch !
"Đây là để cho ta yên tâm, cũng là cho người khác một cái cảnh cáo!" Mà Sở Phi Dương lại là nhàn nhạt mở miệng, chỉ thấy hai tay của hắn vững chắc xiết chặt thân thể vô lực của nàng, không cho nàng bị thương, lại cũng giúp nàng không nghiêng ngả đung đưa trong xe ngựa!
Mà Vân Thiên Mộng nghe hắn nói đến như thế, hai mắt lập tức chuyển hướng Sở Phi Dương, gắt gao nhìn chăm chú vào đôi con ngươi của hắn mở miệng: "Ngươi biết việc hôm nay là do ai làm ?"
Mà Sở Phi Dương lại là đối với nàng cười nhu hòa, liền nói: "Nàng cứ tĩnh dưỡng cho tốt, chuyện của hắn do ta giải quyết!"
Nhưng Vân Thiên Mộng cho tới bây giờ cũng không phải là quả hồng mềm, muốn nàng buông tha cho người ở sau lưng hãm hại mình là tuyệt đối không có khả năng , chỉ thấy giờ phút này sắc mặt Vân Thiên Mộng đột nhiên trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
"Sở Phi Dương, chuyện này cùng ta có liên quan, ta là người bị hại trực tiếp nhất, ta có quyền biết chân tướng!"
Bất tri bất giác, Vân Thiên Mộng lại đem giọng nói cùng ngữ điệu kiếp trước nói ra, chỉ là lúc này trong đầu nàng đang đầy suy nghị muốn bắt hung thủ, lại không có phát giác được điều này!
Nhưng Sở Phi Dương sau khi nghe nàng nói xong mi mắt hơi hơi nheo lại, dùng một loại ánh mắt mừng rỡ nhìn chăm chú Vân Thiên Mộng trước mặt, ánh mắt hơi cuồng nhiệt kia khiến cho tinh thần của Vân Thiên Mộng thanh tỉnh lại, trong lòng đang nghĩ ngợi nên giải thích như thế nào, bên tai đã vang lên thanh âm của Sở Phi Dương:
"Rốt cục không phải Sở Tướng !"
Nghe vậy, thần sắc Vân Thiên Mộng hơi hơi ngơ ngác, không nén nổi có một chút may mắn Sở Phi Dương cũng không phát giác trong lời nói của nàng có chỗ không ổn, còn không vui vẻ được nửa khắc, lại thấy Sở Phi Dương mở miệng:
"Mộng nhi, lí do thoái thác của ngươi lúc nãy, rất là mới mẻ độc đáo!"
Nghe đối phương lại xưng hô than mật như thế với mình, hai cái lỗ tai trắng như tuyết của Vân Thiên Mộng không nhịn được dâng lên một rặng mây đỏ, nàng cố gắng ra vẻ trấn định ho nhẹ một tiếng, lạnh mặt nói: "Ta cũng không phải người cố hữu, không cần cả ngày chi hồ giả dã! Ai cho phép ngươi gọi ta là Mộng nhi ?"
----
“Chi hồ giả dã”: ý ở đây chế nhạo SPD mở mồm ra là nói chữ nghĩa khiến người xung quanh không hiểu nổi.
Danh Sách Chương: