Liễu Hàm Ngọc thật sự không ngờ Vân Thiên Mộng lại hỏi ngược như thế này, khuôn mặt đang tươi cười nhất thời khựng lại một chút. Nàng lập tức rũ mắt xuống, khoé miệng xẹt qua một tia cười khổ, giọng nói có chút chua xót đáp lại:
"Đời này có thể hầu hạ Tướng gia cùng đại tiểu thư đã là phúc khí của nô tì!"
Vân Thiên Mộng cười nhạt nghe Liễu Hàm Ngọc "nghĩ một đằng, nói một nẻo" trả lời nàng, nhưng không vạch trần nàng ta nói dối!
Thử nghĩ xem, làm gì có nữ tử nào nguyện ý cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu của mình chứ?
Mặc dù ở thời cổ đại này, các nữ nhân đều bị những điều cấm kỵ trói chặt ngôn ngữ, cử chỉ của bản thân, nhưng ở sâu trong lòng mình, đối với việc thay phu quân nạp thiếp cũng sợ là vạn phần không đồng tình đi!
Nhưng mà Liễu di nương một là không có con trai, hai là không có nhà mẹ đẻ cường thế hậu thuẫn. Nếu chỉ dựa vào vài ngày ân sủng để ngăn chặn Tô Thanh e rằng chỉ là suy nghĩ hão huyền mà thôi!
Hơn nữa tuổi của nàng ta cũng không còn trẻ, nếu như sau này phải nhìn thấy Vân Huyền Chi tự nạp thiếp thì chi bằng hiện tại biểu hiện hào phóng khéo léo một chút, thay Vân Huyền Chi tính toán một tí. Ngoài việc có thể lấy lòng Vân Huyền Chi, lại còn có thể làm cho nữ tử kia cảm kích nàng, sau này cũng có thể dùng nữ tử đó áp chế Tô Thanh. Quả thật là "một mũi tên, trúng ba con nhạn", nàng cớ sao lại không làm?
Nghĩ như thế, nét mặt Vân Thiên Mộng cười sâu hơn một chút, xem ra Liễu di nương này cũng là người có tâm kế đi. Nàng ta hiểu rõ sự tình, phòng ngừa chu đáo, so với Tô Thanh lại là người biết rõ đạo lý có được sẽ có mất. Bản thân nàng lúc trước nâng đỡ Liễu di nương lên chức cũng là sự tình đúng đắn!
"Tuy ta là Đại tiểu thư nhưng suy cho cùng vẫn là một cô nương chưa xuất giá, việc nạp thêm thiếp cho phụ thân vẫn là Liễu di nương tự mình làm đi!"
Thấy Liễu Hàm Ngọc làm việc có chừng mực, Vân Thiên Mộng cũng yên tâm giao việc này cho nàng. Nàng cũng tin tưởng dù trong phủ có thêm vài người đi chăng nữa, cũng sẽ không gây ra sóng to gió lớn gì!
Liễu Hàm Ngọc nghe nàng nói như thế, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống!
Suy cho cùng gia đình danh môn cũng có nhiều quy củ, dù sao nàng cũng là một tay Vân Thiên Mộng đề bạt lên. Nếu nàng ấy không đồng ý việc này, nàng cũng nhất định không tiến hành việc này nữa!
Đại tiểu thư rất sáng suốt, vừa nói đã sớm đoán được dụng ý của nàng rồi. Khi nghe thấy nàng ấy gật đầu đáp ứng cũng chính là đồng ý cho mình thực hiện, làm cho bản thân khi thực hiện việc này bớt đi chút cản trở!
Đắn đo suy nghĩ hơn nửa ngày, trên mặt Liễu di nương một lần nữa lộ vẻ tươi cười, theo ống tay áo lấy ra mấy cuốn tranh dự tuyển đã sớm chuẩn bị, từng cái từng cái bày ra trước mắt cùng ngữ khí hoan hỉ nói:
"Nô tì nhìn được bốn nữ nhân này, thỉnh đại tiểu thư xem qua, sau này nô tì sẽ an bài nơi chốn cho các nàng!"
Vân Thiên Mộng đặt chén trà trong tay xuống, quan sát những bức họa trên tay Liễu Hàm Ngọc, gật đầu nhàn nhạt ...
Liễu di nương thấy nàng giống như những lời nói vừa rồi, không quản đến sự tình này, liền cấp tốc thu những bức họa lên rồi hạ giọng nói:
"Đại tiểu thư, những ngày Tô di nương bị giam cầm cũng sẽ mau kết thúc. Người xem, việc quản lý Tướng phủ này ... "
Nghe những lời ấy, gương mặt Vân Thiên Mộng biểu giống như đang cười, dư quang khóe mặt lạnh lùng, liếc mắt lườm Liễu Hàm Ngọc một cái, thản nhiên nói:
"Chẳng lẽ di nương định đem quyền lực trên tay nhường cho người ta sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Liễu Hàm Ngọc bỗng dưng trắng bệch, ý cười trong mắt lập tức ngưng lại, trong miệng vô tình buột ra một chữ "Không" !
Nhưng mà ở giây tiếp theo nhìn thấy nụ cười nhạt đằng sau khuôn mặt của Vân Thiên Mộng, bản thân liền cảm thấy thất thố, lập tức sợ hãi đứng lên, cúi đầu nhỏ giọng giải thích:
"Nô tỳ không phải là người ham muốn quyền lợi không chịu buông tay, chỉ là ..."
Còn chưa nói xong liền nhìn thấy Vân Thiên Mộng khoát tay, cắt ngang lý do thoái thác của nàng.
"Di nương không cần dè dặt cẩn trọng như thế, lúc trước ta đã đề cử di nương vào vị trí này, tất nhiên sẽ không để người dễ dàng đánh mất nó!"
Chỉ vào chiếc ghế Liễu Hàm Ngọc vừa ngồi, ý bảo nàng ta ngồi xuống, Vân Thiên Mộng bình tĩnh mở miệng!
Liễu Hàm Ngọc cúi đầu với nàng, có chút thụ sủng nhược kinh ngồi xuống. Nghe thấy Vân Thiên Mộng điềm tĩnh trả lời, không khỏi ngầng đầu nhìn nàng nhưng lúc này chỉ cảm thấy Vân Thiên Mộng biểu cảm bình tĩnh. Con ngươi đen láy trong suốt nhìn thấy đáy giống như một hòn ngọc cao quý, tản ra quang mang đến mê người, nhất thời làm cho người ta không biết được trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì!
Vân Thiên Mộng thấy ánh mắt nàng ta như dại ra xem xét mình chỉ cảm thấy buồn cười, trên mặt vẫn lạnh nhạt như trước nói:
"Di nương hôm nay làm như vậy, chắc chắn sẽ làm cho phụ thân nhìn người với cặp mắt khác xưa! Huống hồ trong lòng di nương cũng hiểu rõ, trong phủ chúng ta đều là nữ quyến cả. Mặc dù phụ thân không nói ra miệng, nhưng có lẽ trong lòng cũng hi vọng có một đứa con trai thừa kế hương khói! Hơn nữa Tô di nương được phụ thân độc sủng lâu như vậy vẫn không có tin vui gì, vả lại không thấu hiểu sự tình như di nương đây, chỉ riêng chuyện này thôi người cũng đủ nắm giữ vị trí quản lý Tướng phủ này rồi!"
Nói xong, Vân Thiên Mộng không nói gì nữa, trực tiếp mở quyển sách vừa rồi tiếp tục đọc sách.
Lúc này Liễu Hàm Ngọc như được thông suốt, lập tức hiểu rõ chuyện bên trong gia đình. Nét mặt ủ mày chau vừa rồi trong khoảnh khắc tan biến mất, vẻ mặt tươi cười đứng lên xin phép Vân Thiên Mộng cáo lui, sau đó lặng yên rời khỏi gian phòng!
"Tiểu thư hà tất gì phải giúp nàng ấy đến tận bây giờ!"
Thấy trong phòng chỉ còn mình với Mộ Xuân, vú Mễ nhíu mày mở miệng!
Mặc dù bà là do Liễu di nương vất vả tìm về, nhưng vì trong lòng đối với phu nhân quá cố có chút hổ thẹn nên lại càng thêm trung thành đối với nữ nhi của Vân phu nhân chăng!
Vân Thiên Mộng cùng Mộ Xuân nghe lời nói của nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, khóe miệng nhếch lên một tí, ngón tay thon dài lật một trang sách rồi bình lặng nói:
"Vú nói sai rồi, thay vì nói là giúp nàng, cũng không bằng là nói đang giúp bản thân mình!"
Thử nghĩ xem, Tô Thanh vừa mới bị nàng làm cho giam cầm nửa tháng, mà trong nửa tháng này Vân Huyền Chi dường như không tiến đến phòng nàng ta, chỉ sợ lúc này Tô Thanh đã sớm oán hận nàng và chờ gian kết thúc sẽ tìm đến nàng tính sổ mà thôi!
Tuy rằng Vân Thiên Mộng không biết Tô Thanh sẽ dùng biện pháp nào đối phó mình, nhưng lúc này Liễu Hàm Ngọc tự đưa đến cửa, nàng có thể lợi dụng một phen cũng làm cho Tô Thanh di dời sự chú ý một chút!
Dù sao, việc Vân Huyền Chi không thích mình, dù cho nàng là nữ nhi của vợ cả thì chuyện đó vẫn cũng là sự thật. Cho dù bản thân có Thái Hậu làm chỗ dựa vững chắc nhưng nếu vẫn tiếp tục không kiêng nể, đả kích Tô Thanh thì chắc chắn trong lòng Vân Huyền Chi sẽ bất mãn, e rằng đến lúc đó sẽ làm cho hắn phản kích ngược lại!
Chi bằng mượn tay Liễu Hàm Ngọc, vừa không phí một ai, lại còn có thể dần dần giành được hảo cảm của Vân Huyền Chi!
Vú Mễ cũng không phải là người ngớ ngẩn, nhìn thấy Vân Thiên Mộng biểu hiện một bộ bày mưu nghĩ kế cũng làm cho gánh nặng trong lòng từ từ buông xuống. Sau đó đi ra ngoài nhắc nhở các nha hoàn trong viện làm việc cẩn thận một chút, đừng để người khác bắt được nhược điểm!
Nhưng mà, chuyện tốt này vừa mới làm xong thì đến thời điểm nửa đêm, Phong Hà Viên bên kia liền xảy ra sự tình náo loạn.
Danh Sách Chương: