Người của hắn ngay cả mắng hắn còn không dám, tên này cư nhiên còn dùng dao kề cổ tất nhiên không được buông tha cho ra pháp trường dễ dàng rồi.
Hữu Phi đứng một bên chờ Lý Tử Dạ ra, khi mà thấy người bạn của mình ra rồi anh vội vàng chạy đến nắm lấy cổ áo hắn hỏi: "Cậu định không làm việc này nữa à?!"
Lý Tử Dạ nhíu mày đẩy tay Hữu Phi ra, hắn nói: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Hữu Phi: "Nếu như thế thì cậu định làm nghề gì? Hơn nữa cậu cùng Mạc Dạ Linh chuẩn bị hai tháng sau thành hôn à?"
Lý Tử Dạ gật đầu nói: "Hai tháng sau chúng tôi cười, còn về tôi làm việc gì thì tôi vẫn còn một bằng bác sĩ kìa."
Hữu Phi: "..."
Được rồi, cậu thông minh cậu giỏi cậu có quyền.
Lý Tử Dạ tạm biệt Hữu Phi, hắn lên xe chạy đến chõ dạy của Hạ Hạ.
Đến nơi hắn cũng không ngạc nhiên lắm khi Hạ Hạ đã xong việc rồi đang đứng đó chờ hắn.
Hạ Hạ mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế phụ, cô hỏi: "Anh thật sự không làm pháp y nữa à?"
Lý Tử Dạ khó khăn lắm mới thấy được nụ cười của hắn, hắn nói: "Anh cũng chẳng thích nghề pháp y, chẳng qua làm nghề này vì anh muốn tìm lại công bằng cho cha mẹ anh thôi." Bỗng nhiên Lý Tử Dạ gọi: "Tiểu Linh."
Hạ Hạ "hửm" một tiếng. Lý Tử Dạ hỏi: "Nếu như con người anh không giống như bây giờ thì sao? Ý anh chính là anh có hai tính cách khác nhau, nếu như em biết thì em..." lời còn chưa nói hết thì bỗng nhiên Hạ Hạ quay người qua nắm lấy cổ áo Lý Tử Dạ trao cho hắn một nụ hôn thật sâu như trao cho nhau niềm tin của cuộc sống vậy.
Cũng may Lý Tử Dạ vẫn chưa chạy xe đi, nếu không thì lại gặp chuyện chẳng may.
Buông tha đôi môi cho nhau, Hạ Hạ nói: "Em không thể nói cho dù tính cách của anh có khác nhau như hai con người thì em vẫn yêu anh nhưng em dám chắc vào đảm bảo người em yêu chỉ duy nhất là anh chỉ cần điều anh không muốn cho em biết thì em cũng sẽ giả vờ không biết."
Không dám chắc nói thích người, chỉ dám đảm bảo mãi mãi bên người chẳng rồi.
Chỉ cần người không muốn ta biết, ta cũng sẽ chẳng biết gì.
Hạ Hạ cười nói: "Nếu như bây giờ anh thật sự bỏ việc thì còn đâu là thành tựu lớn mấy năm qua của anh nữa."
Lý Tử Dạ ôm lấy Hạ Hạ vào lòng, cô cảm nhận rõ trái tim đang đập nhanh đến mức mất nhịp của hắn.
Cô nghe rõ hắn nói: "Tiền đồ lớn nhất của cuộc đời anh chính là có được em. Những thành tựu đó chẳng qua chỉ là phù du."
Người tốt nhất thế gian đã bị hắn đem về thành người của mình rồi.
Anh cũng chẳng cần thành tựu, chỉ duy nhất cần em. Ngoại lệ duy nhất cuộc đời anh.
.
.
[Nhiệm vụ hoàn thành. Đánh giá nhiệm vụ đạt cấp A, đạt 30 tích phân và 2 năm sống tiếp]
Hạ Hạ vừa về không gian Tiểu Hệ Hệ vẫn như cũ nhanh nhẹn báo điểm nhiệm vụ cho cô.
Bảng số liệu: Mau xuyên giả( trung cấp)
Họ tên: Hạ Hạ.
Ngày còn sống: 105 năm.
Tích phân: 240.
Hạ Hạ nói: "Với số liệu cứ như vậy hoài thì chị nghi ngờ làm thêm cả trăm năm nữa cũng chẳng lên được bao nhiêu."
Tiểu Hệ Hệ an ủi nói: [Kí chủ cố gắng lên chúng ta chỉ cần lên mau xuyên giả cao cấp thì chắc chắn sẽ có thời hạn sống càng nhiều thôi]
Hạ Hạ gật đầu, mặc dù lời an ủi của Tiểu Hệ Hệ không có tác dụng lắm cô chỉ gật đầu một cái cho Tiểu Hệ Hệ vui thôi.
[Kí chủ, chúng ta qua nhiệm vụ tiếp theo thôi]
Hạ Hạ lại tiếp tục gật đầu.
[Bắt đầu vào nhiệm vụ]
Chờ thân ảnh Hạ Hạ biến mất Tiểu Hệ Hệ đã gấp không chờ được mà liên hệ với hệ thống nhà bên.
[Thế nào rồi?]
[Có lẽ nhiệm vụ trước kích thích tam thiếu quá nhiều nên thế giới nàng tuyến tình cảm phát triển hơi nhanh]
[Thế đã xóa kí ức chưa?]
[Yên tâm, đã xóa rồi]
Tiểu Hệ Hệ xem như cũng được nhẹ nhõm một chút.
Làm nhiệm vụ này chắc có ngày nó phải về tìm chủ nhân sửa một phen mới được.
Vì tam thiếu và kí chủ nhà nó, nó cũng khổ tâm hết sức.