Hạ Hạ từ trong không gian lấy ra Tử Tinh, Tử Tinh phát ra ánh sáng tím làm cho con cương thi tạm thời lấy hai cái tay có móng dài che đi hai mắt.
Mắt của xác chết không tốt nên không nhìn thấy những thứ quá sáng được, Tử Tinh phát ra ánh sáng tuy không làm cho người thường bị ánh sáng làm cho loé mắt nhưng mà vẫn đủ dùng cho con cương thi này.
Tạm thời để cho Tử Tinh tự đấu với con cương thi Hạ Hạ đến xem tình trạng của Phong Vô Từ.
Hai cánh tay đều bị móng của cương thi bấm sâu vào bây giờ đang bị nhiễm thi độc.
Yêu Phó Tử Lan thấy Hạ Hạ rồi nhìn sắc mặt Phong Vô Từ tiền kiếp bây giờ môi càng trắng, mặt giống như không có máu cầu xin: "Cô nương, xin cô giúp y. Y sắp không chịu được rồi."
Hạ Hạ từ trong túi vải của mình lấy ra hai tấm vải và một túi gạo nếp.
Gạo nếp đắp thẳng vào chỗ bị thương, âm khí bị gạo nếp áp nổi lên, Phong Vô Từ tiền kiếp bị đau la lớn một tiếng.
Yêu Phó Tử Lan nghe y kêu đau khổ như thế tiếp tục cầu xin: "Cô nương... mong cô nhẹ tay một chút."
Hạ Hạ nói: "Cho dù ta có nhẹ tay thì vẫn đau như cũ, gạo nếp đắp vào chỗ có thi độc. Tình trạng bây giờ không tốt chỉ có thể đắp giải bên ngoài nhưng bên trong chưa giải được. Khả năng cao y thật sự hóa thành cương thi."
Phong Vô Từ tiền kiếp tuy rằng đau như không ngất nghe vậy nói: "Vậy để ta đồng quy vu tận với nó."
Hạ Hạ nói: "Ngươi chắc chắn?!"
Yêu Phó Tử Lan nghe vậy trầm mặc một lúc nói: "Ta cũng muốn đi."
Phong Vô Từ tiền kiếp nghe vậy ngạc nhiên.
Hạ Hạ lắc đầu nói: "Hai ngươi cứ nói những lời cuối cùng đi, ta sẽ tạm thời giữ chân con cương thi."
Tử Tinh đúng là một mình cũng có thể đối phó với cương thi nhưng mà con cương thi này còn một phần hồn khả năng cao là nó không sợ ánh sáng của
Tử Tinh nữa.
Hạ Hạ tranh thủ thả Tiểu Thảo và Đông Nhi ra: "Hai ngươi nhanh chống dùng cái gì cũng được tạo ra một căn hầm cổ có cái quan tài ở trong đó, ta phong ấn con cương thi này ở đây."
Đồng quy vu tận với con cương thi này thì không có khả năng, nếu nó có chết thì một phần hồn kia của nó có thể hóa quỷ.
Đường nào cũng có đường thoát cho con cương thi này!
Phải nhanh lên mới được! Con cương thi bây giờ bắt đầu không sợ ánh sáng của Tử Tinh, may là bắt ngay lúc này còn sớm nếu như đợi nó giết, hút âm khí thêm vài người nữa thì ngay cả ánh sáng của mặt trời nó cũng chẳng sợ nữa.
Hạ Hạ nhanh chống quyết định, cô cắn lấy đầu ngón tay đem máu chảy ra từ nó vẽ ra một lá bùa.
Cô nhìn sang Trần Tử Hàn tiền kiếp và yêu Phó Tử Lan: "Hai người cầm lấy nó và..." cô lại vẽ lên trên tay trái của hai người: "Kiếp này vô duyên kiếp sau nguyện đền lại."
Yêu Phó Tử Lan nháy mắt lệ rơi đầy mặt, bắt lấy tay Hạ Hạ: "Cảm ơn cô nương! Cảm ơn cô nương!"
Hạ Hạ đứng lên Tử Linh nhanh chống bay đến tay cô, con cương thi trên mặt vốn đã thối rữa nhăn nhún trong rất ghê tợn bây giờ lại thêm những vết thương do Tử Tinh gây ra càng khiến cho nó trở nên gớm hơn.
Cô lao vào tấn công con hung thi, vừa tấn công vừa nói với hai người à không một người một yêu kia: "Ta cầm chân nó một lát hai người nói những lời cuối cùng đi."
Cô là một người rất có tâm trong chuyện tình này đó nha.
Đấu kiếm với con cương thi được một lúc thì Phong Vô Từ tiền kiếp và yêu Phó Tử Lan đều nói xong hai người cũng đã quyết định đồng quy vô tận với con cương thi.
Hạ Hạ thở dài thu hồi hài cốt của hai người, sau đó đem xác con cương thi đã bị phong ấn linh hồn vào trong ngôi mộ mà Tiểu Thảo và Đông Nhi làm, cuối cùng là dùng lực lượng của mình phong ấn thêm vào con cương thi.
Cô thở dài.
Sau này thì cũng sẽ có ngày nó thoát ra được, đến lúc đó thì cũng sẽ có người tiêu diệt nó.
Đúng lúc này dưới chân Hạ Hạ phát ra một vòng tròn sáng.
Hạ Hạ kinh ngạc, đây là vòng yêu ma phong ấn.
Vòng yêu ma phong ấn cũng như tên nó phong ấn yêu ma lại cho nó tiến vào một không gian hắc ám không còn đường ra.
Nhưng con người vào đó chỉ có con đường chết.
Yêu ma trong đó nếu muốn thoát buộc phải là con mạnh nhất, có lực lượng hắc ám, âm khí nặng nhất mới có cơ hội thoát ra.
Boss nhà cô thế giới này là ma vương, chẳng lẽ...
Cô còn chưa kịp nghĩ xong đã bị một lực lượng khác đánh bay qua vòng tròn cũng đúng lúc đó vòng tay của Hạ Hạ run run thật mạnh.
Cô chỉ kịp quay người lại trong lúc ngã nhìn thấy tiểu oán linh: "Quân Lãng!"
Ánh sáng chợt lé mọi thứ biến mất như vừa rồi ở đây hoàn toàn không có trận chiến nào vậy.