Thấy Trần Tử Lâm không nói tiếp, Hạ Hạ khó hiểu nhướng mày nhìn gã một cái. Cô thấy được trong mắt của Trần Tử Lâm hiện lên một cảm xúc vô cùng xúc động, gã cúi đầu giọng nói như nghẹn ở trong cổ họng khó lắm mới mở miệng ra nói chuyện được.
"Tôi xin cô lần này gặp lại em ấy thì đừng bao giờ rời bỏ em ấy nữa, không phải lúc nào ông trời cũng cho một người chờ một người mười năm mãi đâu."
Thấy bộ dáng này của gã Hạ Hạ cùng Đông Nhi đều giật mình. Hạ Hạ giật mình vì cô sẽ không nghĩ rằng người đường đường cũng là một đại tướng của tu tiên hiện đại như Trần Tử Lâm lại vì em trai mà cầu xin một người như cô. Còn về Đông Nhi giật mình bởi vì nàng cứ tưởng Trần Tử Lâm cũng chỉ là một tên cà lơ cà phắc cả người không có chỗ nào được xem là nghiêm túc đúng đắn, ai mà ngờ được gã có thể vì em trai mình mà có bộ dáng này.
Đông Nhi ở trong lòng hừ một tiếng, xem như anh ta cũng không phải là một tên hề chết bầm.
"Được, tôi đồng ý với anh." Cô đương nhiên sẽ không buông tay Trần Tử Hàn một lần nào nữa, tuyệt đối sẽ không buông.
.
.
"Anh, xem đứa em trai này của anh đưa người nào về nè." Trần Tử Lâm mặt như nở hoa bước vào đại sảnh Trần gia tựa như người vừa nãy trên xe gần khóc đến nơi không phải là gã vậy.
Trần Tử Lam đang uống trà trên bàn, có vẻ không ngạc nhiên lắm khi Trần Tử Lâm có thể đưa Hạ Hạ vào Trần gia. Mặc dù không thừa nhận như anh biết Hạ Hạ ít nhiều gì cũng có tình cảm với Tử Hàn.
Hạ Hạ và Đông Nhi ngồi đối diện với Trần Tử Lam và Trần Tử Lâm, Trần Tử Lam cũng không nhiều lời vào vấn đề chính luôn.
"Chắc hẳn trên đường về đây Từ Lâm cũng kể cho cô nghe tóm gọn về chuyện của Tử Hàn rồi."
Hạ Hạ gật đầu.
Trần Tử Lam nói tiếp: "Vì cũng là một đại tướng của tu tiên hiện đại có không ít kẻ thù nên việc Tử Hàn hôn mê không được truyền ra ngoài bởi vậy nên không ai biết về việc này. Chúng tôi cũng chỉ có thể duy trì cho em ấy ở tình trạng thực vật nhưng mà việc tỉnh dậy được hay không thì cũng không thể xác định được. Tôi nghĩ rằng bản thân cô có thể giúp cho Tử Hàn tỉnh dậy, nên mới nhờ đến cô."
"Trước tiên thì tôi phải gặp được anh ấy thì mới biết được tình trạng anh ấy ra sao."
Trần Tử Lam gật đầu: "Tử Lâm sẽ dân cô đi xem, vì tình trạng an toàn của Tử Hàn nên chúng tôi không để em ấy tại phòng riêng của em ấy mà ở một nơi khác." Anh nhìn vào Đông Nhi sau đó nói tiếp: "Chỉ có một mình cô đi, còn yêu tinh này thì ở bên ngoài sẽ có người sắp xếp phòng cho cô ta. Yên tâm đi, yêu tinh đã kí hiệp định hòa bình thì chúng tôi cũng sẽ không làm gì được đâu."
Trần Tử Lâm đứng dậy nói: "Được rồi, Cố Lam Hạ Hạ cô đi theo tôi, tôi dẫn cô đến chỗ của Tử Hàn."
Khi mà đại sảnh chỉ còn lại một mình Trần Tử Lam thì anh mới từ từ đứng dậy, bước chân cũng có hơi đổ vỡ, cả cơ thể lung lay như sắp ngã từ từ bước về phòng mình.
Phòng của đại thiếu Trần gia ít ai ra vào, ngay cả việc dọn vệ sinh cũng là do bản thân anh làm tuyệt đối không có người ngoài bước vào ngay cả Trần Tử Lâm cũng không vào đây được mấy lần.
Anh từ từ đi đến bên tủ nhỏ cạnh giường, từ trong một học tủ nhỏ lấy ra một tấm ảnh treo tường cỡ vừa. Bên trong tấm ảnh là một cô gái mặc một bộ váy trắng thanh thuần, dung mạo cô gái thuộc dạng thanh tú dễ nhìn, cô nở một nụ cười dịu dàng tay tém ngọn tóc đang bay tránh để nó bay doanh lên mặt mình nhìn về ống kính. Cô cười lên phá lệ xinh đẹp như một nàng tiên vậy. Nếu như nhìn kỹ lại một chút thì cô gái trong bức ánh này có vài nét giống Hạ Hạ mà nơi giống nhất chính là đôi mắt nhìn như ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời lại vô cùng xa xăm.
Lúc nãy chỉ nhìn sơ qua ánh mắt của Hạ Hạ thì anh đã sắp không cầm lòng được mà bật khóc, đâu ai biết ngoài trừ Trần Tử Hàn đau khổ vì một người con gái trong mười năm thì còn có Trần Tử Lam cũng vì một người con gái mà đau khổ không nguôi.
"Tiểu Túc, em gái em vẫn còn sống rất tốt đấy." Vừa nói nước mắt của Trần Tử Lam vừa rơi xuống. Anh ôm chặt bức ảnh đó vào lòng, tựa như trân bảo mà bảo vệ cẩn thận.