Lại Vi Vi đóng cánh cửa phòng sau lưng, tay cài chốt an toàn, từ từ tiến đến gần Bạch Thi Tịnh.
Một tay cầm lấy vạt váy cậu kéo lên, cười đùa cợt.
"Anh còn mặc cả thứ này để vào được đây sao? Cứ bình thường tới là được.
Tôi đã bảo vệ sĩ để mặc cho anh vào tự do rồi mà?"
"Anh?" Bạch Thi Tịnh cảm thấy ái ngại mà lùi bước về phía sau.
Đột nhiên lại gọi cậu là "anh" chứ không phải "thằng nhãi" như mọi khi, Lại Vi Vi, cô ta lại đang tính kế làm gì nữa vậy?
Biết được suy nghĩ của cậu, Lại Vi Vi cũng chẳng nóng nảy mà đi vòng ra sau cậu, dựa tay vào bức tường bằng kính khổng lồ.
"Đã tìm đến đây hẳn anh cũng đã biết tôi là kẻ đứng sau mọi thứ rồi nhỉ?"
"Tôi chưa biết."
"Hử?"
Lại Vi Vi quay đầu nhìn Bạch Thi Tịnh, chỉ thấy cậu nhẹ bẫng trả lời.
"Một người vốn đầu óc đơn giản như cô làm sao mà nghĩ ra mấy thứ này được? Tôi đến đây là để hỏi cô, ai là kẻ đã xúi giục cô làm chuyện này?"
Dường như là bị giật mình, Lại Vi Vi nắm chặt tay lại, môi mím vào với nhau.
"Không có một ai xúi giục tôi cả.
Là tôi tự làm."
"Cô nghĩ tôi tin…"
"Đó là sự thật!!!"
Đột nhiên Lại Vi Vi cáu gắt hét lên, nắm lấy lớp váy trước ngực cậu kéo xuống để cho người cậu vừa tầm với cô ta.
"Anh nói như thể mình biết được tất cả ấy.
Bộ anh có bằng chứng để chứng minh điều đó hay sao?"
"Thái độ của cô chính là bằng chứng."
"Hàm hồ!"
Lại Vi Vi nghiến răng, mép miệng nhếch lên cười giễu cợt.
"Hoá ra đây là đầu óc của một người được Sa Hoàng coi trọng sao? Hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải? Làm sao mà một kẻ được kề vai cạnh Sa Hoàng lại là một kẻ tầm thường như anh cơ chứ? Phải là tôi thì có tốt hơn không? Nếu cứ suy xét vớ vẩn như thế này…"
Đột nhiên cô ta dừng lại, kề vào sát tai cậu mỉa mai.
"Thì làm sao mà có thể bảo vệ được người em gái bé bỏng của anh đây?"
"Đừng quên.
Đó không phải là tài khoản duy nhất đâu."
CHÁT!
Lại Vi Vi im lặng, cô đưa tay ôm lấy bên má đã phủ lên một tầng sắc đỏ bóng âu, bên khoé mắt rơi xuống một hạt lệ trân châu nhấp nhoáng.đọc những chương mới nhất tại noveltoon
"Vòng vo thế đủ rồi.
Lại Vi Vi, tôi đang rất tức giận đấy.
Nếu cô muốn có bằng chứng, tôi sẽ cho cô bằng chứng.
Nhưng bây giờ tôi không có nhiều thời gian đâu nên là ngay bây giờ, nói tên của kẻ đứng sau đi."
"Sai rồi."
Lại Vi Vi gạt một bên tay của cậu đang cầm lấy cổ váy của cô.
"Sai rồi.
Nếu anh đang tức giận, thì mắt của anh sẽ có màu đỏ.
Đó là điều tôi rút ra được sau những lần gặp mặt trước đây."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn cậu bằng ánh mắt đau đớn.
"Nhưng lần này anh lại không phải thế.
Lẽ nào… anh đang cảm thấy thương cảm cho một kẻ cùng chung huyết thống với anh ư?! Tôi không cần nó! Bởi vì tôi đã sống cô đơn quá lâu rồi."1
Còn chưa để Bạch Thi tịnh kịp hiểu ý nghĩa cho câu nói của mình, Lại Vi Vi đã dùng một đôi tay mảnh mai mà đẩy lùi cậu ra đằng sau, xô cửa bỏ chạy ra bên ngoài hành lang.
"Này! Lại Vi Vi! Cô đang làm cái gì thế hả?!"
Bạch Thi Tịnh chật vật giữ lại cơ thể mình cho thăng bằng mới giật mình phát hiện Lại Vi Vi đã cắn răng mà chạy thẳng về phía thang máy.
Cậu vội vã xách váy chạy theo sau.
Câu vừa rồi cô ta nói là có ý nghĩa gì vậy?
Người cùng huyết thống? Vậy là Lại Vi Vi đã biết rồi sao? Rằng cậu là Lại Vĩ Thanh?
Không thể nào! Không thể nào có chuyện ấy được!
Dưới sự kiểm soát của Đường Mộng Nha, Lại Vi Vi không bao giờ có cơ hội để tiếp cận được với thông tin ấy cả!
Lại Vi Vi bấm nút rồi đứng chờ thang máy, chỉ vài giây sau hai bên cửa đã mở ra để cho cô bước vào.
Bạch Thi Tịnh cấp tốc chạy theo, khổ nỗi chiếc giày cao gót mà cậu đang đeo bị vướng vào một góc thảm hành lang khiến cho cậu suýt ngã.
"Hừ! Cái thứ của nợ này!"
Cậu tức giận vung hai chiếc giày ấy ra khỏi chân, chạy trần để bắt kịp Lại Vi Vi.
Nhưng vẫn là Bạch Thi Tịnh chậm một bước khi hai cửa thang máy đã đóng chặt, màn hình cạnh nút bấm đã bắt đầu nhảy số.
Cậu đấm mạnh vào thành cửa, thở dốc mà nhìn về phía cánh cửa thoát hiểm ở cách đó không xa.
Aisssss! Vậy là phải chạy bộ rồi hả?.
Danh Sách Chương: