"Mạn thiếu! Xin anh đừng vô tình như thế! Làm ơn hãy để ý đến cảm xúc của em đi!"
Trong một căn phòng với toàn là những đồ nội thất cao cấp, nằm trên tầng cao nhất của khách sạn chuyên dùng chỉ để phục vụ những con người đặc biệt, có một thân hình của một cô gái nóng bỏng uốn éo bên cạnh một người đàn ông.
"Mạn thiếu à! Nhìn em một cái đi mà!"
Lại Vi Vi, tiểu thư của Lại gia nổi tiếng với sự ăn chơi bậc nhất thành phố L, gia thế tuy lớn nhưng vẫn kém Mạn gia cả một thước bậc.
Hiện giờ, mục tiêu số một của cô ta chính là quyến rũ được người đàn ông này - một người được các chị em bình chọn hàng đầu để trở thành mẫu người đàn ông lí tưởng - Mạn Châu Sa Hoàng.
Dù đã từng qua lại với nhiều người khác, đốn đổ cả chục người chỉ với một nụ hôn gió, cô ta vẫn không thể nào mà cua nổi con người cứng rắn như thép đá này.
Hừ! Không thể nào! Lại Vi Vi ta không thể quyến rũ nổi một người sao?! Điều này thật quá phi lí!
Mặc cho một đại mĩ nữ đang ra đủ các mưu kế để thu hút mình, Mạn Châu Sa Hoàng cũng không thèm liếc cô ta lấy một cái.
"Mạn thiếu! Mạn thiếu! Nghe em đi mà! Mạn..."
Bất chợt, hai bờ vai của cô ả rùng lên lạnh ngắt, vô thức buông bỏ anh ra mà lùi về phía sau.
Chỉ với một cái nhíu mày, Mạn Châu Sa Hoàng đã khiến cho kẻ trước mắt sợ đến run cả người, hoàn toàn mất kiểm soát trước luồng khí do anh tỏa ra.
Khuôn mặt cứng rắn với hàng lông mày kiếm nam tính, đôi mi sắc sảo vào sống mũi thẳng kiêu ngạo.
Anh có một bờ vai vũng chắc và lồng ngực lớn ẩn sau manh áo sơ mi đắt tiền.
Người nào mà không biết đến danh tính của anh thì cũng sẽ nhận ra anh là một kẻ vô cùng quyền quý.
Lại Vi Vi hốt hoảng.
Nhưng cô ta ép mình phải định thần lại.
Cực khó mới có thể gặp được con trai của Mạn gia ở đây, tuyệt đối không thể bỏ phí bất cứ một tức khắc nào.
Cô ta cắn môi, định mặt dày tiến lại Mạn Châu Sa Hoàng một lần nữa nhưng đã bị thư kí của anh là Hibicus ngăn lại.
"Thưa Lại tiểu thư, cô không nên làm thế.
Thiếu gia đã có vẻ mệt nên mời cô về cho."
"Cái gì?! Anh là ai mà dám động vào tôi?! Biết tôi là ai không hả?! Bỏ ra mau!"
Lại Vi Vi tức giận hét lớn, cô ta còn định làm ồn hơn chút nữa để lôi kéo sự chú ý của Mạn Châu Sa Hoàng, nhưng chưa kịp thì đã phải câm nín ngay lại trước ánh nhìn không có lấy bất cứ thiện chí nào từ Hibicus.
Anh thư kí cúi người xuống, nói nhỏ vào tai Lại Vi Vi.
"Đừng quên cô chỉ là con gái của một gia tộc nhờ cậy vào dang tiếng dưới trướng của Mạn gia mà trở nên giàu có.
Tuy nhiên, đừng vội quên rằng chỉ cần một câu mệnh lệnh của Mạn gia, cả Lại gia và sự nghiệp do bố cô gây dựng sẽ đều tan biến.
Nhớ ra chưa?"
Hibicus nở một nụ cười thương mại với cô ả.
"Nếu hiểu rồi thì xin Lại tiểu thư đây trở về."
Khi anh đang chuẩn bị kéo cô ta ra ngoài, thì Lại Vi Vi khẩn khoản hét lên.
"Chờ, chờ chút đã! Mạn thiếu! Em còn một điều nữa muốn nói với anh! Xin anh cho em thêm một chút thời gian! Mạn thiếu!..."
"Cô..."
Người phụ nữ này thật chẳng biết vị thế của mình là gì cả.
Hibicus chẳng còn cách nào khác ngoài phải dụng biện pháp mạnh đối với cô ta cả.
Bất chợt, người đàn ông quyền uy phía sau lên tiếng.
"Để cô ta nói."
"Vâng, thưa chủ tịch." Hibicus dừng lại, lùi sang một bên.
Được nước lấn tấn, Lại Vi Vi vội vàng chạy đến ngồi xuống trước chân của Mạn Châu Sa Hoàng.
Anh để cho cô ta động lên người mình, nhưng tuyệt nhiên sẽ không để cho cô ta quá phận.
Trong lúc mọi việc đnag diễn ra rất áp lực ở bên trong, thì Bạch Thi Tịnh đã âm thầm dùng điện thoại quay lại tất cả.
Cậu đứng dựa vào một bên cửa, hai cánh tay vắt chéo lại với nhau, một bàn tay sau nách thì cần điện thoại.
Thật không ngờ trái đất cũng có thể tròn đến như vậy.
Người tưởng như ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại thì đang hiện diện trước mắt chúng ta.
Xem như cậu và anh có duyên.
Mọi sự uất ức ngày đó mà anh gây ra cho cậu, cuối cùng cũng có ngày cậu sẽ trả đủ, Mạn Châu Sa Hoàng!
Thử nhìn xem anh có thể ngồi hiên ngang được như vậy đến bao giờ nữa.
Chỉ cần cậu tung video gây nóng mặt này lên mạng, dù không chắc có thể gây được thiệt hại nhưng cũng đủ khiến cho Mạn thiếu đây phải đau đầu.
Lại Vi Vi càng có thái độ làm những việc quá phận, thì Bạch Thi Tịnh đây cậu lại càng đắc ý.
Khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.
Tuy nhiên, vì quá để tâm hai người ở trong phòng mà Bạch Thi Tịnh không hề nhận ra có một người đang đứng ở bên cạnh cậu, một lực đẩy cậu ngã vào bên trong.1.
Danh Sách Chương: