"Cái cái cái…! Này, này! Thả tôi ra! Á Á Á Á Á Á Á x3.14!!!" *mĩ nữ thất thanh*1
Bạch Thi Tịnh phát hoảng khi Mạn Châu Sa Hoàng nắm lấy hai bên thắt lưng của cậu, định kéo quần cậu ra.
Cái bàn tay hư hỏng không ngừng động chạm đến mọi ngóc ngách trên cơ thể của cậu, cộng thêm cả hạ thể đang to trướng kia cứ cọ cọ vào đùi cậu, Bạch Thi Tịnh gần như chối chết muốn chạy trốn.
Nhưng ác ma Mạn Châu Sa Hoàng đâu để cậu vừa ý, anh nắm lấy hai bên bắp đùi cậu kẹp ở hai bên eo mình.
Ngắm nhìn tiểu mĩ thụ của mình vặn vẹo ở bên dưới cơ thể, Mạn Châu Sa Hoàng liếm mép nham hiểm.
Nãy vì bị chen ngang đột xuất nên buộc phải dừng lại, nhưng không sao, giờ triển tiếp thôi.
"Đã kí hợp đồng, em có chạy đằng trời."
"Nhưng… nhưng không phải ngày hôm nay!" Bạch Thi Tịnh cố gắng đẩy lồng ngực đang ép chặt lấy mình của anh ra xa.
Từng đợt hơi nóng bỏng của anh phả vào cổ gáy khiến cho cậu run rẩy.
Mới cách đây không lâu đã làm ở trong khách sạn, mà bây giờ anh ta còn muốn làm tiếp!?
Anh ta có phải con người nữa không vậy?! Phải mất bao nhiêu sinh khí cậu mới có thể đứng lên được sau đêm hôm đó.
Đau chân mỏi gối tê tay, mắt hoa, đầu choáng mà giờ đây cậu bị ép phải tiếp tục?!
Đùa nhau à? Không hay đâu!
Có phải ngày nào anh ta cũng ăn 10 kí hàu biển, lên núi tu luyện, đứng dưới chân tháp luyện võ công để cho cái thứ kia có một sinh lực tràn trề như vậy?
10 hiệp cho một lần làm, đấy là thứ mà cậu phải chịu đựng trong cái đêm định mệnh đó ở trong khách sạn.
Nghĩ đến đây, Bạch Thi Tịnh trắng bệch cả mặt mày, tơ lông dựng đứng, khi thấy anh đang hạ môi xuống định hôn cậu, não bộ của cậu gần như cắt đứt mọi liên lạc với cơ thể, dựa hoàn toàn vào trực giác để cử động.
Cái này người ta gọi là gì nhể?
Tay nhanh hơn não.
Bạch Thi Tịnh nhắm nghiền mắt lại, cái cẳng chân theo phản xạ co lại rồi thẳng thừng huých vào vùng hiểm của Mạn Châu Sa Hoàng.
Anh nổ cả đom đóm mắt, nhưng trước khi thân người ngồi lại trên ghế, trước mắt anh hiện lên một cảnh tượng về chốn bồng lai thiên cảnh.
Uầy! Có mây kìa! A, chúa Jesus! Anh lên thiên đường rồi!
"Á hự! Ớt của tôi!!!" Một tiếng hét đau lòng của một người con dân đã trao tặng lại cho Đảng.
Chết vì gái là cái chết tê tái.
Chết vì em là cái chết đen nhèm!
Quá đau! Bộ em không thể nhẹ nhàng hơn được với tôi sao?! (Nhẹ nhàng hơn rồi để anh đè bé ra hả?)
Mạn Châu Sa Hoàng nằm gục ở trên bàn.
Cái bóng lưng tội nghiệp của một người thanh niên thành đạt đã gục ngã bên cạnh người tình của mình, cũng chính là hung thủ đã gây ra cái chết đau điếng của anh.
Bạch Thi Tịnh bây giờ mới sực tỉnh, câu hoảng hốt bật người dậy, phát giác ra mình vừa làm một chuyện không hay cho lắm, lấy sức lắc mạnh người anh, đưa tay lên kiểm tra động mạch ở cổ.
"Này! Mạn tổng! Đừng chết! Để tôi gọi cấp cứu cho anh!"
Mạn Châu Sa Hoàng teo tóp cả mặt mày, ôm chầm lấy eo cậu.
"Không… không cần.
Hôn anh đi rồi anh sẽ khỏe lại ngay."
"Đéo."
Chát!
Bạch Thi Tịnh đứng dậy bỏ đi sau khi tặng cho anh một cái bạt tai, mặc kệ cho Mạn Châu Sa Hoàng đang ngồi bưng mặt khóc.
Quá tàn nhẫn!
Vừa nãy anh làm cậu lo chết khiếp, nhưng hoá ra là cậu đang lo cho một tên dở hơi.
Bạch Thi Tịnh bước ra khỏi cửa được một lúc rồi quay trở lại.
Mém là cậu quên mất là mình phải trả đồ.
"Mạn tổng, bữa trước tôi có cầm nhầm điện thoại của anh.
Trả cho anh này." Bạch Thi Tịnh nói dối không chớp mắt.
Cầm nhầm gì chứ? Chôm được mới đúng.
Mạn Châu Sa Hoàng dường như vẫn đang đau bởi hai của công kích liên hoàn của cậu, vẫn nằm úp mặt trên bàn, giọng nói phát ra có phần rầu rĩ, hình như là đang giận dỗi.
"Cho em đấy."
"Cho tôi? Nhưng nhìn thứ này nhìn cũng không được rẻ cho lắm.
Cho dễ dàng vậy sao?"
"Tôi có cả một ngăn tủ riêng để đựng điện thoại.
Mới cách đây khoảng một thời gian, mẹ tôi mua tặng tôi một chiếc điện thoại và một con xe BMW trong dịp sinh nhật năm ngoái."
"…" Sao mình lại quên anh ta là con nhà tài phiệt được vậy?
Bạch Thi Tịnh cất chiếc điện thoại ấy vào trong túi áo, đã cho thì cậu "phải" có lòng nhận, huống chi cũng tính đây là phí đền bù vì anh đã đè cậu không ít 4 lần.
Trước khi cậu rời đi, Mạn Châu Sa Hoàng có hơi trầm tư một lát, anh hơi ngẩng mặt lên về hướng cậu, hỏi.
"Thi Tịnh."
"Sao thế?"
"Em… còn yêu tôi không?"
Bạch Thi Tịnh khựng lại, cậu lảng mắt lên trần nhà suy nghĩ, sau đó tuỳ hứng đáp lại.
"Có thể.".
Danh Sách Chương: