Liễu Huệ Di vui mừng, đập đập vào một chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
"Lại đây ngồi với mẹ, Tiểu Tịnh."
"Vâng."
Cậu ngoan ngoãn tiến đến ngồi lên chiếc ghế nhỏ, đánh mắt quan sát tình hình của bà.
Nhận ra ánh nhìn của cậu, Liễu Huệ Di chỉ xua tay.
"Mẹ thực sự không sao đâu.
Mấy ngày nay đều ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc.
Bác sĩ cũng đã nói bệnh tình của mẹ đã khá lên rồi, thân người cũng cảm thấy đỡ hơn, không còn ho nhiều và tức ngực nữa."
Xong bà cười cười, vừa xoa xoa đầu cậu.
"Tất cả đều là nhờ Tiểu Tịnh hằng ngày đến thăm mẹ, khiến cho mẹ cảm thấy vui lắm."
Bạch Thi Tịnh đón nhận bàn tay bà đặt lên đầu mình xoa xoa như cún nhỏ, mặc cho tóc cậu có hơi bị rối lên.
Bình thường cậu cực không thích có ai đó động lên người mình, những hành động này của Liễu Huệ Di cậu lại rất hưởng ứng.
Cậu tự cảm thấy buồn cười với chính mình khi những người thân lâu năm với cậu chưa chắc đã động được vào người cậu, nhưng những người dù là xa lạ nhưng cậu cảm nhận được tình cảm đến từ họ, trong vô thức, cậu rất muốn được người ấy yêu thương.
Như Mạn Châu Sa Hoàng là một điển hình, ngay từ lần đầu gặp mặt nhau hồi mới vào học cấp 3, bắt gặp thấy đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia nhìn ngọt ngào tựa như mật ong, Bạch Thi Tịnh thực sự đã bị đắm chìm vào trong nó.
Giữa vô vàn là những gương mặt lạ lẫm, chẳng hiểu sao, nụ cười quan tâm ấy của anh khiến cho lòng cậu phải xoắn xuýt.
Tham lam muốn chiếm hữu nụ cười ấy chỉ thuộc về riêng mình.
Nhưng, cậu càng khao khát được yêu thương thì thứ cậu nhận lại thực sự quá tàn nhẫn.
Yêu nhau lắm, cắn nhau đau.
Tình yêu thuần tuý lúc ban đầu đã chuyển thành thù hận tự bao giờ.
Bạch Thi Tịnh lặng lẽ nghiêng người sang bên khác, trên đôi môi phản phất một nụ cười nhàn nhạt.
Liễu Huệ Di thấy ánh mắt hơi trầm xuống bất giác cảm thấy lo lắng.
"Tiểu Tịnh, con sao vậy?"
"À, không có gì đâu mẹ."
Cậu giật mình ngước lên nhìn bà, bất gặp sự lo lắng hiện trên nét mặt của bà, Bạch Thi Tịnh vội lảng mắt sang bên khác, đổi chủ đề.
"Mẹ đã chuẩn bị xong đồ đạc chưa? Bây giờ con sẽ chở mẹ về nhà."
Nghe thấy hai tiếng "về nhà", Liễu Huệ Di vui vẻ hẳn lên.
Ở trong bệnh viện quá lâu, bà quá ngán với mùi thuốc khử trùng và những bình nước truyền dịch.
Muốn được về nhà để thăm lại con cái, nấu cho chúng một bữa ăn mà bấy lâu nay không thể làm.
"Đương nhiên mẹ chuẩn bị xong rồi! Đi ngay luôn đi!"
Liễu Huệ Di phấn khích, trái hẳn với vẻ ngoài gầy yếu và nhợt nhạt, bên trong tâm hồn bà vẫn còn rất trẻ.
Bạch Thi Tịnh mỉm cười dịu dàng, đỡ bà đứng lên, xách hộ túi đồ dùng lên vai rồi xuống lán lấy xe.
Trên đường về nhà, cậu dừng lại ở một khu chợ để Liễu Huệ Di vào đấy mua một chút nguyên liệu để tối về nấu ăn.
Quả không ngoài dự đoán khi hai người vừa bước chân đến cửa nhà, Bạch Thường Hi đã chờ ở bên trong nhảy vồ ra ôm lấy Liễu Huệ Di, gọi bằng giọng ngọt xớt.
"Mẹ~ Con chào mẹ!"
Liễu Huệ Di bật cười, hôn hôn lên trán cô.
"Úi xời, tiểu công chúa của mẹ hôm nay tình cảm quá."
Cuộc hội mặt vui vẻ này hoàn toàn không hề giống với tình huống một người bệnh về thăm nhà chút nào.
Cả một buổi tối khi ấy, họ cũng không một lần nào nhắc về căn bệnh kia, dường như là muốn quên lãng nó vĩnh viễn.
"Này! Lợn quay! Anh không phụ giúp người ta nấu ăn thì thôi, còn ngồi chơi điện thoại thế hả?!"
Bạch Thi Tịnh nằm vật ra ở trên bàn, trải nghiệm thử chiếc điện thoại xịn xò mới được tặng sáng nay, qua loa đáp lại Bạch Thường Hi.
"Ừ ừ."
Bạch Thường Hi cáu tiết, nhưng chẳng biết làm gì ngoài xào rau tiếp.
Cứ chờ đấy, đĩa rau tối nay cô đưa cho câu ăn sẽ trộn cả một lọ mù tạt.
Cậu liếc nhìn Bạch Thường Hi đang cười nham hiểm mà chỉ biết thở dài.
Đầu quay xuống chiếc điện thoại tiếp tục cài đặt và đăng nhập tài khoản email và số điện thoại của mình.
Bất ngờ trong hộp thư của cậu gửi đến một tin nhắn của số máy lạ.
Bạch Thi Tịnh ngạc nhiên ấn vào.
Giao diện của hộp thư sáng lên trong mắt cậu.
Số lạ: [Buổi tối tốt lành.]
[Em đã ăn cơm chưa?]
Gửi kèm theo những dòng tin nhắn là một bức ảnh chụp của một người trên gương.
Hình như là gương phòng tắm.
Trong ảnh, người đó không lộ mặt, chỉ chụp ở vùng cổ từ cằm đến xương quai xanh, để lộ một hõm cổ săn chắc quyến rũ và bả vai cường tráng.
Bạch Thi Tịnh nheo mắt lại nhìn một vết răng cắn nổi bật ở phần da cổ của người đó, cơ miệng há đến không thể khép lại.
Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến được đúng một người.
Mạn Châu Sa Hoàng???
Số lạ: [Nhìn dấu vết em để lại vào tối hôm ấy vẫn còn này.]
[Tôi có nên bắt đền em gì không?].
Danh Sách Chương: