Tiếu Khuynh Vũ bỗng nhiên biến sắc.
Cả người như vừa bị sét đánh trúng.
Cứng đờ.
Đến cuối cùng, chậm chạp quay sang nàng nghiêm cẩn thi lễ: “Tiếu Khuynh Vũ đành nợ nàng!”
“Phải, cả hai người đều nợ ta!” – Nghị Phi Thuần kiêu hãnh ngẩng cao đầu, “Không biết sự tình này, phải trả đến tận khi nào mới đủ!”
Tư thái nàng cao ngạo điềm tĩnh, không chút ủy mị, không hổ danh một vị công chúa chí tôn chí quý, nhưng tận sâu thẳm trong lòng, nàng hiểu, đã không còn cách để vãn hồi nữa.
Tai dỏng nghe tiếng xe ngựa lộc cộc trên đường mỗi lúc một xa dần, mắt chong nhìn bóng xe ngựa dưới trăng mỗi lúc một mờ dần, tựa ánh nguyệt trong sương, hư ảo mông lung, như lưu thủy xuôi dòng, mất tăm mất tích.
Nghị Phi Thuần rốt cuộc không thể kềm nén nổi nữa, hai bàn tay run rẩy ôm lấy mặt, bụm lấy môi, nhưng không thể khống chế được tiếng nấc nghẹn đắng cay bục vỡ từ sâu trong ***g ngực!
Là sầu khổ, là oán trách, là thống hận, hay là tổn thương?
Chính bản thân nàng cũng không thể nói rõ được.
Nàng chỉ là, rất muốn khóc thật to lên…
Xe ngựa đã đi được một quãng, Tiếu Khuynh Vũ vẫn vọng nhìn bóng dáng cô độc của nữ nhân mỹ lệ đang dần chìm khuất vào bóng đêm, ánh mắt vốn đạm nhiên trầm tĩnh chứa đầy bứt rứt cùng bi thương.
Khi mọi thứ đã hoàn toàn ở lại sau lưng không còn dấu tích, y mới lặng lẽ quay sang Phương Quân Càn, nhàn nhạt nói: “Kỳ thực, con người vốn rất ích kỷ…”
Phương Quân Càn nghe y nói, khóe môi khẽ nhếch cười, khinh miêu đạm tả đáp lại: “Không ích kỷ, liệu còn có thể gọi là con người? Bổn hầu không phải thần nhân, mà Khuynh Vũ, cũng đương nhiên không phải…”
Người không bao giờ là thần. Người có hỉ nộ ái ố, có thất tình lục dục, thần thì không. Người biết đau đớn, biết tuyệt vọng, biết ích kỷ, biết ghen tỵ, biết căm hận, thần không biết.
Và người, chỉ duy nhất con người mới biết yêu thương.
Đã là người, cho dù là Tuyệt thế vô song, cũng không thể chối bỏ được tình yêu, không thể chạy trốn được mệnh kiếp.
Tỷ như, y, lại tỷ như, hắn.
Cho dù, trong mắt mọi người, Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ chỉ một lòng thanh tâm quả dục, đến nỗi làm cho người ta luôn nghĩ về y như tiên nhân hạ phàm, luôn có ý kiêng dè nể sợ, thì chỉ duy nhất Phương tiểu hầu gia biết rõ, Tiếu Khuynh Vũ hoàn toàn không vô tình.
Hoàn toàn tương phản với nhận thức của người thường, y không những không vô tình, mà còn rất dễ xúc động, hơn nữa, lại còn cực kỳ đa tình.
Chỉ là, chính bởi vì thân phận của y, vì lập trường của y, y không thể không mang mọi tâm tư tình cảm của mình chôn sâu nén chặt tận đáy lòng, khiến cho vẻ ngoài của mình chỉ mang biểu cảm lãnh khốc vô tình, che đậy nội tâm bằng một tầng hàn băng thật dày, vô phương công phá, vô pháp lý giải.
Đó là vì… thương cảm, xót xa chan hòa cay đắng, từ chỗ tình thân thâm trọng chuyển sang bạc bẽo hững hờ, từ đó, con đường chỉ giăng toàn bi ai, từ đó, hữu tình vùi sâu, chỉ còn vô tình vượt lên, kiên cường tiếp bước.
Không gian im lặng đặc quánh đến nghẹn thở bao trùm hai người.
Hồi lâu, ánh mắt Phương Quân Càn trở nên mông lung xa vắng, hắn lên tiếng: “Khuynh Vũ, cả đời này, đã bao giờ bốc đồng mà không suy xét mọi việc về sau chưa? Tức là… buông tay, bỏ đi hết thảy, chỉ làm chuyện mà bản thân muốn làm, cũng là vì bản thân mà sống?”
“Tùy hứng? À… có đấy!”
Vô Song công tử đạm nhiên cười:
“Kỳ thực, Tiểu hầu gia cho đến giờ phút này vẫn còn sống mà trò chuyện cùng ta, chính là chuyện tùy hứng lớn nhất trong cuộc đời Tiếu mỗ!”
Phương Quân Càn không hề thỏa mãn với câu trả lời đó, hắn tiếp tục truy vấn: “Còn gì nữa không?”
Mảnh trăng đầu tháng nhàn nhạt dịu dàng trải dòng ánh sáng qua ô cửa nhỏ, mờ mờ trườn vào trong xe.
Trong một nháy mắt, ánh nguyệt chạm vào mép áo của Tiếu Khuynh Vũ sáng lóe lên, giống như ánh dương len qua tàng cây rậm rạp, hắt những đốm sáng loang lổ lấp lánh xuống mặt đường, hay lên thân thể người đứng dưới bóng râm, tựa mạt bụi ngọc mê ly diễm lệ nhẹ nhàng nhấc mình lên nương theo làn gió.
“Còn có chuyện… mẫu thân tạ thế!”
Phương tiểu hầu gia sững sờ nhìn y. Lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau, Tiếu Khuynh Vũ kể cho hắn nghe về người thân trong đời mình.
“Mẫu thân chết…” Y đưa tay chỉ vào người mình, mỉm cười “… là ta giết!”
Xe ngựa chật hẹp, mà sao thần thái bao quanh Tiếu Khuynh Vũ lại xa xôi đến vô cùng…
Trong lúc ấy, Phương Quân Càn không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung nụ cười trên môi y nữa.
Cô đơn? Cay đắng? Ân hận? Hay là xót xa?
Đột nhiên, hắn nghĩ đến biển. Biển rộng mênh mông, cuồng phong bão tố, gió dập sóng dồi, nhưng, sau hết tất cả, chỉ còn tịch mịch!
Chỉ vì tịch mịch!
“Lúc ấy ta tám tuổi!” – Ngữ khí Tiếu Khuynh Vũ vạn phần bình thản đạm nhiên, đều đều như nước chảy, đạm đạm như mây bay, tựa hồ đang kể lại chuyện của ai đó không quen biết, “Cha ruột của ta là một người rất có quyền thế, lão rất yêu mẫu thân, nhưng đương nhiên, lão lại càng yêu quyền lực cùng địa vị của mình!”
“Gia đình của mẫu thân vốn là hào môn đại tộc (1), thanh danh hiển hách, giàu có khó ai bì, cha ta thành thân cùng mẫu thân lúc ấy là thiên kim tiểu thư duy nhất của đại tộc, lập người làm chính thê, hầu muốn cậy dựa thân gia thế lực của gia đình mẫu thân, đoạt cho bằng được khao khát quyền lực địa vị ngày đêm thôi thúc ngay cả trong giấc mơ!”
Phương Quân Càn chỉ lẳng lặng nghe, không nói gì. Bởi vì hắn biết, trong lúc này, hắn chỉ nên chuyên tâm làm một thính giả là đúng đắn nhất.
“Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh. Phi điểu tẫn, lương cung tàng (2). Thế lực của thân gia quá lớn, đến tột cùng sẽ uy hiếp địa vị của phụ thân. Vì vậy nên, vào một ngày nọ, à không, chỉ một đêm trước khi ta chào đời, cả nhà mẫu thân bốn trăm tám mươi nhân khẩu toàn bộ bị tàn sát, đến gà chó cũng không tha!”
Tiếu Khuynh Vũ lại cười, nụ cười vẫn là cao hoa thanh nhã, vậy mà lại như mang hơi rét của băng hàn, bàn tay vô thức mân mê vòng kim tuyến vàng óng, nói tiếp, ngữ khí nghìn lần tứ bình bát ổn: “Đương nhiên, phụ thân không giết mẫu thân, vì lão rất yêu người. Nhưng mà, ta vừa chào đời thì người lập tức hóa điên, không nhớ một ai, không biết một thứ gì. Đối với mọi điều xung quanh chỉ là trống rỗng vô hồn!”
“Mẫu thân hóa điên, gia môn tuyệt diệt, đối với tiền đồ của cha mà nói hoàn toàn không thuận lợi, vậy nên lão chỉ việc thay thế bằng một chính thất khác. Và cũng vì bản thân ta vừa chào đời đã có biến ở chân không thể tự hành tẩu, chẳng bao lâu cũng bị vứt bỏ. Phụ thân không muốn nhìn thấy ta, sai người đưa ra ngoài nuôi nấng chăm sóc. Và cũng thật may là nhờ chút ý niệm từ nhân cuối cùng ấy của lão mà Tiếu Khuynh Vũ có thể tồn tại đến ngày hôm nay!”
Y ngửa đầu, khép lại đôi mi mắt: “Phương Quân Càn, biết không? Tiếu Khuynh Vũ cả đời này chỉ được gặp mẫu thân vẻn vẹn tám lần. Chính là hằng năm, đúng vào sinh thần, ta mới được cho phép đến gặp mẫu thân.”
“Tuy nhiên… Người đã không còn ý niệm gì nữa. Ngay cả việc, người có một đứa con trai, cũng không!”
Lúc này, Tiếu Khuynh Vũ đã không còn kềm nén được bản thân. Y đau đớn quay đầu lại, ngã gục vào lòng ngực ấm áp của Phương Quân Càn, cả người từng trận run rẩy.
“Hạ nhân nói, mẫu thân khi còn trẻ đã có khí chất cao nhã, tuyệt đại phương hoa, thanh khiết vô hà. Một nữ nhân như vậy, nếu biết mình bị điên, chẳng phải nhất định sẽ sống không bằng chết?”
Y chuyển hướng sang Phương Quân Càn, nhàn nhạt hỏi lại: “Phương Quân Càn, phải không?”
Phương Quân Càn lần đầu tiên đối diện với sự tình éo le trắc trở như thế, nhất thời không biết phải trả lời làm sao, một lúc sau hắn đáp: “Ta nghĩ… nếu sống… mà chẳng còn tôn nghiêm, thì đúng là sống không bằng chết!”
Tiếu Khuynh Vũ gật đầu: “Ta cũng đã nghĩ như vậy!”
“Cho nên… ta giết người!” – Thanh âm đã khôi phục trạng thái cũ, bình thản lạnh lùng như hoa trôi nước chảy, nhưng từng câu, từng chữ tựa từng nhát dao cứa vào trái tim người đối diện, “Sinh thần năm ta tám tuổi, ta mang theo một lọ độc được, tự tay… đút cho mẫu thân uống. Chính ta, chính tay ta… giết mẹ!”
Phương Quân Càn khó nhọc bật ra hai chữ: “Khuynh… Vũ…”
Không cần phải nói thêm gì nữa, không cần phải nhớ lại gì nữa.
Như vậy là quá đủ rồi.
“Ngày đó, ta ở bên ngoài linh đường của mẫu thân, không ngừng nôn mửa thốc tháo, ngay cả thở cũng không thể thở được. Loại cảm giác đó, ta nghĩ huynh hiểu!”
Đó là cảm giác sống không bằng chết.
“Đó là lần đầu tiên họ Tiếu ta giết người, cũng chính là lần đầu tiên trong đời tùy hứng, không nghĩ đến hậu quả.”
“Từ ngày đó trở đi, ta không ngừng tự nhắc nhở, ám thị mình, ta, là công tử Vô Song.”
“Ta biết rõ, thượng thiên không chiếu cố ta. Nhưng ta lại càng hiểu rõ, Tiếu Khuynh Vũ sẽ không bị bất cứ việc gì đả kích được nữa!”
“Trời xanh kia đã ngoảnh mặt làm ngơ, ta đành phải tự cứu lấy mình! Ta muốn đấu với lão thiên, cùng trời xanh đánh cược chính bản thân mình!”
Vô Song công tử ngẩng lên, gương mặt ngưng trọng, ý đã quyết, tâm đã tuyệt: “Ta muốn khiến đến trăm nghìn năm sau, thế nhân thiên hạ vẫn còn phải ghi khắc ba chữ ‘Tiếu Khuynh Vũ’! Ta phải khiến hết thảy anh hùng hào kiệt nghe tên ta phải ảm đạm vô quang, thất sắc kinh hoàng! Ta phải làm cho đại danh Vô Song công tử tuyệt diễm kinh luân, vang vọng hoàn vũ đến tận thiên thu!”
Phương Quân Càn mi tâm dựng đứng.
Một hồi thật lâu sau, hắn bật cười lớn: “Không hổ là Khuynh Vũ của ta!”
Luận điệu thẳng thắn ngang ngạnh, ung dung khoát đạt đó, ai nói cũng được, nhưng thế gian nam tử, mấy kẻ dám nói dám làm?!
Nói được, làm được…
Quyết tuyệt, dứt khoát.
Khiến người ta đau lòng, thương tâm tiếc hận, nhưng càng nhiều, càng nhiều hơn như vậy nữa là khâm phục, là kính nể.
Nam tử này, đã không để bản thân phụ thuộc vào vận mệnh. Vận mệnh đối với y mà nói, vô pháp đả kích.
Cho dù sự thật có dữ dội, tàn khốc đến mấy, y vẫn một mực không cúi đầu, không khuất phục, không nhận mệnh, không gục ngã.
Y vùng vẫy, giãy giụa, tranh đấu, chống lại định mệnh đến cùng! Dù cho máu chảy đầu rơi, dù cho xương tan thịt nát, tuyệt không quay đầu hối hận!
Phương Quân Càn phát hiện ra, chính mình, hình như cũng chưa từng thấu hiểu Tiếu Khuynh Vũ.
Từ bấy về sau, tuyệt đại cao hoa, lãnh tĩnh đạm mạc, bàng quan chúng sinh.
Biểu hiện đối với thế gian, đa phần chỉ là như vậy.
Nhưng một khi đã xuất lộ, chính là nổi trội, xuất sắc, quán tuyệt thế nhân, là kiên tâm bền chí, kiên trì nhẫn nại, kiên định quật cường, quyết tuyệt dứt khoát bất chấp trở ngại khó khăn. Cả người luôn toát ra một loại khí chất tựa như đầu đao mũi kiếm, nhọn hoắt chết người, khiến kẻ khác không đủ can đảm mạo phạm.
Không có bất kỳ nam tử nào sánh được.
Khuynh Vũ của ta – Là công tử Vô Song!
—oOo—
(1): hào môn đại tộc: gia đình giàu có danh giá.
(2): thỏ khôn chết đem chó ra làm thịt, hết chim trời cung giữ để làm chi. Con thỏ tinh ranh chết rồi thì chó săn chẳng còn công dụng, chi bằng đem làm thịt (phanh), chim trời đã hết thì cung tên có tốt đến đâu cũng bằng vô dụng, chi bằng vứt xó. Câu này nguyên văn là của Phạm Lãi, ‘Phi điểu tẫn, lương cung tàng; giảo thố tử, tẩu cẩu phanh. Việt vương vi nhân trường cảnh điểu uế, khả dữ cộng hoạn nan, bất khả dữ cộng nhạc. Tử hà bất khứ?’, nói Việt vương Câu Tiễn là người gáy dài mỏ chim, là kẻ có thể chung hoạn nạn, không thể làm bạn lúc thái bình.(Câu này, trong Tây Thi của Nam Cung Mạc, trước khi Phạm Lãi viết lại cho Văn Chủng, Ngô Vương đã nhờ người viết thư cho Phạm Lãi)
Câu nói này dùng để hình dung loại người được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nới cũ, ăn ở bạc bẽo hai lòng.