Nguyệt quang ánh bạc nhè nhẹ trườn qua cửa sổ vào trong phòng, tinh nghịch rón rén trộm ngắm dung nhan nam tử vẫn say giấc ở trướng hoa, tựa như một lớp ngân sa mỏng tang nhẹ phủ lên thân hình vương hầu trẻ tuổi phong lưu tà mị, tuấn lãng hào hoa.
“Ưmmmm…” – Miễn cưỡng cựa mình, nhấc lên thân thể rã rời không một chút sức lực, Phương Quân Càn cố hết sức hé đôi mi vẫn còn mơ mơ màng màng, nặng trịch luôn chực sụp xuống.
Đầu váng mắt hoa, ong ong rối loạn, như thể trí não đã quyện lại thành một khối đặc quánh không rõ hình hài…, lắc lắc đầu, hầu mong rũ bỏ cảm giác mơ mơ hồ hồ đang chiếm đóng.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đột nhiên hồi tưởng lại… Đêm qua…
“Khuynh Vũ?!” – Bên cạnh, đệm giường đã trống không, chỉ còn sót lại chút hương thơm bình đạm, thanh lãnh của đào hoa như còn lưu luyến chưa nỡ phai nhạt.
Y đi đâu rồi?
Phương Quân Càn tức tốc mặc lại y phục. Đốt đèn nến, vừa liếc mắt liền nhìn thấy trên bàn, nghiên mực chạm mây chặn lên một mảnh thư Tiết Đào. (1)
Rút bức thư ra khỏi vật chặn, quả nhiên, là bút tích quen thuộc của Tiếu Khuynh Vũ:
“Tương lai mịt mù, chưa biết ra sao, lần này ta trở về Đại Khánh, trong lòng đã có mưu tính, đừng nhớ, đừng nghĩ về ta làm gì. Huynh trấn giữ Bát Phương, sau này những lúc ngặt nghèo, gió to sóng lớn không thể nhân nhượng, huynh hãy thận trọng, trù tính kỹ càng, cẩn thận, nhưng không phải vì vậy mà chỉ lo nhìn trước ngó sau, đắn đo do dự để vuột mất thiên cơ. Cần lui hãy lui, cần tiến hãy tiến, tiến thoái tùy thời, khi cấp thiết đừng ngại giáng đòn chí tử, lãnh huyết thiết tâm.
Ý tận bút buông, hãy luôn tâm niệm.
Vạn dặm giang hồ, viễn phương ly biệt, mong huynh bảo trọng.”
“Tiếu. Khuynh. Vũ!!!” Phương tiểu hầu gia quả thực đã điên lên rồi!
Y cứ như vậy mà đi?!
Một đêm hương lửa, an ủi vỗ về, để rồi sau đó một thân một mình dứt áo ra đi? Y… thật ra… trong mắt y đến tột cùng mình là thứ gì?
“Người đâu!” – Quát lớn đến khàn giọng.
Lập tức một thị vệ bên ngoài xộc vào quỳ gối trước mặt hắn: “Có thuộc hạ!”
Hít một hơi sâu để trấn áp sự hoảng loạn cùng bồn chồn đang nhộn nhạo không yên trong lòng, Phương Quân Càn nói nhanh: “Truyền lệnh của ta, triệu tập toàn bộ quân tướng Bát Phương đến soái trướng đợi lệnh!”
Viên thị vệ kinh ngạc tột độ, len lén liếc ra bên ngoài cửa sổ đen kịt màn đêm.
Nghi hoặc bất an: “Hầu gia… phải thật là… ngay bây giờ?”
Ngay bây giờ, chính là nửa đêm.
Bát Phương Thành lặng phắc không một tiếng động.
Mọi âm thanh đã đình chỉ.
Ngoại trừ những thủ vệ canh gác ban đêm, tất cả mọi người đều đã điềm nhiên nhập mộng.
Một tia mắt lạnh run người quét qua khiến viên thủ vệ không ngẩng đầu lên cũng phải rùng mình ớn lạnh.
Chỉ nghe giọng Phương tiểu hầu gia lạnh như băng: “Ngay bây giờ!”
Thị vệ lập tức thi hành không dám chậm trễ.
Nửa canh giờ sau, toàn bộ trên dưới Bát Phương quân bất kể lớn nhỏ, văn thần võ tướng đều lục tục kéo đến.
Phải khó khăn lắm mới bứt được bản thân ra khỏi giấc mơ đẹp, hết thảy quan viên đều không hẹn mà gặp thi nhau ngáp ngắn ngáp dài, ai nấy cùng đờ đẫn nhìn nhau bằng cặp mắt gấu trúc thâm quầng thiếu ngủ.
Vô Ưu quân sư ra vẻ thiểu não: “Quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, thật không phải hành vi sáng suốt đâu nha Hầu gia.” Có trách thì chỉ trách dược lực Nam Kha nhất mộng của Vô Song công tử chỉ duy trì được tới giờ Tý hôm sau, ngay lúc mọi người đang chìm sâu nhất vào giấc ngủ.
Chúng thần đều gật đầu, tỏ vẻ tán thành với quân sư.
Lý Sinh Hổ tướng quân đang há mồm ngáp, đương nhiên không có cách nào phát biểu ý kiến, bất quá… ông chỉ có thể biểu lộ sự tán đồng bằng một thanh âm rõ to, vang dội như sấm.
Cổ Mục Kỳ cảm thấy kỳ lạ: “Không biết Hầu gia đêm khuya thế này gọi chúng ta đến có việc gì quan trọng?”
Mọi người còn đang xôn xao nói, một nam tử vận cẩm bào Hỏa Long vân văn, tư thế oai vệ hùng dũng sải từng bước dài tiến vào doanh trướng, không ai khác, chính là Bát Phương chủ soái Phương Quân Càn.
Trên mặt Phương Quân Càn, dường như đang khoác một tầng hàn băng.
Hắn lạnh lùng đảo qua chúng tướng, ánh mắt sáng quắc của hắn quét đến đâu, quan tướng ở đó đều không tự chủ được mà giật mình đánh thót đến đấy.
Kỳ quái! Thích Vô Ưu nhạy cảm phát hiện, chỉ trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, Phương Quân Càn hôm nay so với hôm qua, rõ ràng là hai người khác biệt.
Bên trong sự tiêu sái khoáng đạt thường ngày, đã hiển hiện rất rõ một khí chất khác lạ thật khó diễn tả bằng lời.
Cảm giác đó, giống như… chỉ trong một đêm, một hài tử vươn mình lột xác hóa thành nam tử hán thực sự.
Cùng lúc, hết thảy người có mặt đều có chung một cảm giác quái lạ.
Không nhầm chứ, sao giống như bên cạnh Tiểu hầu gia thiếu đi người nào đó thì phải!
Từ lâu quân tướng Bát Phương Thành đã quen với cảnh bên cạnh yêu hồng tà mị có một mạt tuyết bạch xuất trần, bây giờ thoáng chốc không thấy hai người cùng lúc xuất hiện, chư tướng chợt có cảm giác rất chênh vênh, bất cân xứng.
Lý Sinh Hổ lên tiếng hỏi, cũng là tiếng lòng của hết thảy mọi người: “Tiểu hầu gia, tại sao lại không thấy công tử…”
Đang hỏi đột ngột khựng lại, ú ớ không nói nổi nữa, bởi vì Phương Quân Càn vừa hất đầu phóng nhãn đao sắc lẹm về phía ông, trong mắt lóe tinh quang lạnh ngắt.
Chúng tướng rởn óc.
Phương tiểu hầu gia thanh âm lạnh như băng: “Y đã bỏ đi!”
Sét đánh giữa trời quang!
Những con sâu ngủ còn đang khống chế đầu óc chư tướng lập tức biến sạch!
“Công tử bỏ đi? Đi đâu chứ?”
Phương tiểu hầu gia mặt như nước đọng ao tù, có chút phát cáu: “Còn đi đâu nữa? Đương nhiên là quay trở lại giúp Đại Khánh chống Uy Nô! Giận nhất chính là ngay cả bổn hầu cũng không buồn nói qua một tiếng!”
Chúng tướng quay mặt nhìn nhau, thở cũng không dám thở mạnh, không khí ngưng trọng hẳn lại.
Thích quân sư thu lại chiết phiến, thận trọng hỏi: “Công tử còn có thể trở về đây không?”
Phương Quân Càn áp tay đè trán, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Giọng Thích quân sư vẫn đều đều như nước chảy: “Hầu gia, trước đây công tử giúp ngài ngàn dặm đào thoát, Đại Khánh trên dưới đều lo lắng bất an, phong thanh hạc lệ (2), Bát Phương Thành cũng đã nhận được Thánh chỉ từ triều đình bãi bỏ quan tước giáng làm thường dân của Hầu gia ngài. Nhưng mà, công tử không giống như vậy. Từ lúc biết công tử cùng ngài trở lại Bát Phương Thành, Gia Duệ đế đã thu hồi lệnh truy bắt, thậm chí triều đình còn sai người quét dọn tu sửa tiểu lâu. Quan chức, quyền thế, phủ đệ của công tử hết thảy còn nguyên vẹn.”
Chư tướng sắc mặt dần chuyển thành trắng bệch.
Vô Ưu quân sư bình thản nói ra sự thật tàn khốc: “Gia Duệ đế không tiếc tổn hao tâm trí, cực lực lung lạc, chỉ cần công tử trở về, công khai lộ diện, y vẫn nghiễm nhiên là Đại Khánh Hữu thừa tướng, quyền khuynh thiên hạ, thế đỉnh nhân thần. Tuy nói rằng Đại Khánh lão yếu nhược suy, lay lắt như đèn treo trước bão, nhưng mà ‘Bách túc chi trùng tử nhi nhất cương’ (3)… Công tử… y… sẽ còn trở về đây sao?”
“Sẽ!” – Không chần chừ khẳng định dứt khoát, khí phách cường liệt.
Phương Quân Càn mỉm cười, trong nét cười lộ ra vài phần khổ đau thương tiếc, vài phần tịch mịch cô đơn.
“Khuynh Vũ, tuyệt đối không phải vì Hoàng thất Đại Khánh, chỉ có thể vì bá tánh sinh linh. Một nam tử cao ngạo thanh quý, bất nhiễm hồng trần như y, làm sao có thể là hạng người tham quyền luyến vị mà quên đường về?
Có lẽ, người thấu hiểu nhất Tiếu Khuynh Vũ trên đời này, chính là hắn.
Sau đó, Thích Vô Ưu lại hỏi Phương tiểu hầu gia: “Vậy, nếu công tử không trở về, Tiểu hầu gia có định xuất binh yểm trợ Đại Khánh không?”
Phương Quân Càn trả lời rất dứt khoát: “Sẽ không!” Không phải thời, không lợi thế, Phương tiểu hầu gia tất nhiên không lao đi làm những việc ngu ngốc như vậy.
Thích Vô Ưu nửa đùa nửa thật: “A… Vậy… nếu công tử khần cầu ngài thì sao?”
Thực ra, câu này chỉ là lời nói vui, Thích quân sư đùa giỡn một chút mong bớt đi không khí nặng nề, tự bản thân cũng không cho là nghiêm túc. Nhưng không ngờ, phản ứng của Phương tiểu hầu gia lại khiến hết thảy mọi người chấn động.
Hắn trầm mặc thật lâu.
Im lặng nửa ngày, cuối cùng thở hắt ra một tiếng: “Ta sẽ!”
Nếu như Khuynh Vũ khẩn cầu, bổn hầu lấy cái gì làm dũng khí há miệng cự tuyệt, làm sao có thể cự tuyệt được đây?
Mình, chính mình sẽ đáp ứng, là vì y.
Khi Thích quân sư thối lui, hắn hoảng hốt nghe thấy Phương tiểu hầu gia lẩm bẩm tự trào: “Phương Quân Càn này sớm muộn cũng có ngày bị huynh làm cho điên mất thôi.”
Cốc Gia thành.
Một cỗ kiệu màu trắng nhẹ nhàng dừng lại trước cổng thành.
Phía sau nhuyễn kiệu, Lao Thúc đứng im lìm cùng Bát thập tứ vân kỵ.
Ngẩng đầu nhìn lên Phi Long Đại Khánh chiến kỳ màu lam phần phật trong gió, Tiếu Khuynh Vũ bất giác không ngăn được chua xót dâng lên cổ họng: Thì ra, giữa lúc còn đang mơ hồ không rõ, mình đã về đến biên cảnh Đại Khánh – Cốc Gia thành.
Cảm giác mệt mỏi lan khắp châu thân.
Lúc này đây, y là hy vọng duy nhất của cả một đại quốc.
Hoàng đô, nguy hiểm trùng trùng, gian nan ngập lối, Tiếu Khuynh Vũ giống như quả ngọt cuối cùng trên cái cây Đại Khánh mục ruỗng suy nhược.
Y cô độc một thân, bên cạnh y giờ đây không còn là nam tử hồng y tựa hỏa, mà chỉ là mảnh Phi Long Đại Khánh chiến kỳ màu lam nhợt nhạt. Y vuốt ve chiến kỳ, vì Đại Khánh, vì bá tánh lê dân, cô độc xả thân đến tận giây phút cuối cùng. Mà, địch nhân trước mặt, đâu chỉ mình Uy Nô, còn có Hung Dã, Thiên Tấn, Liêu Minh ngày đêm rình rập.
Tiếu Khuynh Vũ, cô độc.
Tiếu Khuynh Vũ, tay không.
Thế nhân thiên hạ đều nhìn thấy một công tử Vô Song chưa từng biết đến thất bại, nhưng tuyệt không ai thấy được đằng sau vầng hào quang sáng chói kia là nỗi cô độc đến bàng hoàng.
Nhưng, đã lựa chọn con đường mà sau lưng là vực thẳm, thì không thể quay đầu lại nữa rồi!
—oOo—
(1): Tiết Đào tiên: một loại giấy dùng để viết thư, hoặc làm thơ, do nàng Tiết Đào (một kỹ nữ giỏi văn chương thi phú đời Đường khởi xướng)
(2): Phong thanh hạc lệ (风声鹤唳): thần hồn nát thần tính
Nguyên lai xuất xứ từ điển cố: (tóm tắt) Theo Tấn thư: Phù Kiên đem trăm vạn quân dàn trận ở Phí Thủy. Tạ Huyền dẫn 8000 quân tinh nhuệ vượt sông đánh giặc. Quân Phù Kiên tan vỡ vứt giáp chạy tán loạn, nghe tiếng gió thổi, tiếng chim hạc kêu (Phong thanh hạc lệ) cũng tưởng là quân đến cứu viện.
(3): Bách túc chi trùng tử nhi bất cương (百足之虫死而不僵): Bách túc (trăm chân) là con rết, dài khoảng 1 tấc, trên thân chia thành 30 đốt
Câu này nghĩa đen là: con rết dù chặt đứt vẫn còn nhúc nhích cựa quậy.
Nghĩa bóng: để hình dung một người hoặc một tổ chức có thế lực lớn mạnh, có uy danh lớn, tuy bây giờ thực lực có suy tàn nhưng vẫn còn uy danh và ảnh hưởng không nhỏ. (thường dùng với nghĩa tiêu cực)