Từ xưa đến nay, Bát Phương Thành luôn giữ vai trò cái yết hầu, chặn đứng mọi đường tấn công của Thiên Tấn cùng quân đội Hung Dã nổi tiếng thần tốc, hung hãn lỗ mãng. Sử sách đời sau bình luận rằng: ‘Nếu không có Bát Phương Thành, Đại Khánh đã sớm bị man di tiêu diệt, không có Bát Phương Thành, cũng không thể có thời kỳ ‘Khuynh Càn thịnh thế’ lẫy lừng hiển hách khắp bốn phương, ghi dấu son rực rỡ trong lịch sử.’
Lúc này, bên trong Bát Phương Thành, một cơn chấn động vừa xảy ra, ba mươi thi thể quân binh Đại Khánh xếp thành một hàng nằm ngay ngắn giữa đại sảnh – Mới sáng nay, tất cả còn cười nói, đồng đội đồng chí với nhau, vậy mà giờ đây họ nằm đó, tay chân lạnh ngắt, cứng đờ, chết không nhắm mắt, từ tướng lĩnh cho đến binh lính, không ai nén nổi xót xa, trên sắc mặt ai nấy đều trào ra sự bi phẫn, nghiến răng căm giận.
Một người lính lặng lẽ, nhẹ nhàng đem vải trắng phủ lên thân thể tử sĩ, hai tay run run xúc động, ánh mắt đỏ hoe rưng rưng lệ chực trào ra.
Không khí đầy máu tanh, mùi chết chóc đậm đặc bao trùm cả thành, một áp lực vô hình đè nặng lên từng vọng canh. Trong lúc quân sĩ đang vòng trong vòng ngoài vây quanh những thi thể kia, bàn tán cùng than khóc ồn ào, đột nhiên tất cả dạt ra, nhường lối cho một vị tướng quân phong thái uy vũ, mạnh mẽ quyết đoán, theo sau là một đám binh lính hộ tống tiến vào.
Tướng quân họ Lý, tên gọi Sinh Hổ, là một trong những vị tướng gắn bó lâu năm với Bát Phương Thành. Thân thể vạm vỡ cường tráng, dạn dày gió sương chinh chiến, lưỡng quyền nhô cao, đôi mắt sáng rực như hai ngọn đuốc, vết sẹo khủng khiếp chạy dài từ đầu chân mày đến khóe miệng, hầu như che phủ cả một nửa gương mặt làm cho ai nhìn thấy cũng đều kinh hãi. Nhưng đối với Lý Sinh Hổ, đó chính là bằng chứng xác thực nhất của nửa đời trấn giữ biên cảnh, một thứ huân chương rất đáng tự hào.
“Bái kiến đại nhân!” – Vừa thấy bóng Lý Sinh Hổ, tất cả binh sĩ đều đồng loạt hành lễ, đủ thấy người này ở trong quân ngũ có uy tín rất lớn.
Lý Sinh Hổ không thể chào trả lại tất cả, chỉ thuận miệng đáp vài tiếng, chân bước nhanh đến nơi ba mươi thi thể đang xếp ngay ngắn, chậm rãi rảo hết một vòng, trên mặt, đôi lông mày dày và rậm nhíu lại, hai đầu mày chạm hẳn vào nhau, thành một đường thẳng.
Bàn tay to lớn dạm lật ra mảnh vải trùm lên thi thể, Lý Sinh Hổ ngồi xổm xuống, đầu cúi thấp, xem xét thật kỹ, so sánh thương tích trên thân thể từng người một, rồi bỗng nhiên làm như phát hiện ra vấn đề gì đó, quay mặt sang binh sĩ, thần sắc nhợt nhạt, khó coi hỏi: “Đã tổn thất bao nhiêu huynh đệ rồi?”
“Hồi bẩm tướng quân, tính tới thời điểm này, chúng ta đã tổn thất một trăm huynh đệ tướng sĩ!” – Kẻ vừa trả lời là một tiểu binh tuổi còn trẻ nhưng gương mặt đã sớm sạm đen, thô kệch vì sương gió sa trường, sự phẫn nộ khiến trong lời nói của y có chút run rẩy, hai hàm răng nghiến chặt làm đôi gò má càng gồ cao dữ tợn. Dường như không thể ngăn được cơn kích động dâng trào, cùng với nhiệt huyết sục sôi tuổi trẻ, y lớn tiếng tiếp: “Đại nhân, chúng tôi không nhịn được nữa, chúng tôi muốn báo thù! Phải báo thù! Phải giết sạch Thiên Tấn rửa nhục, để làm yên lòng các huynh đệ đã hy sinh nơi chín suối!”
“Những người này bị giết thật kỳ quặc…” – Lý Sinh Hổ vờ như không nghe thấy, lờ đi, tay vẫn săm soi, xem xét những vết thương chí mạng trên người tử sĩ.
“Đại nhân! Chúng ta cùng liều mạng xông lên, mỗi ngày ở đây, chịu dựng sự sỉ nhục, càng lúc càng giống con cháu rùa đen mạt hạng rụt đầu rụt cổ, các huynh đệ vô cùng uất ức! Đại nhân, xin hãy hạ lệnh xuất chiến! Chúng ta cùng Thiên Tấn liều chết, quyết sống mái một phen!” – Tiểu binh nọ không cam lòng bị quan trên ngó lơ, sải bước đến trước mặt Lý Sinh Hổ, mạnh đến nỗi suýt va vào mũi của vị chỉ huy mà gào lên.
Như một tảng thiên thạch rơi xuống mặt biển, hành động đó lập tức gây chấn động, từng đợt sóng thần cuồn cuộn trào dâng, sau lời khẩn nài của tên tiểu binh nhỏ bé kia, các binh sĩ Bát Phương Thành cũng bị kích động, đồng thanh gào lên thỉnh chiến.
“Nợ máu phải trả bằng máu! Đại nhân, hãy hạ lệnh xuất binh đi!”
“Đại nhân, đánh đi! Chúng tôi không ai tham sống sợ chết, trong Bát Phương thành này, tất cả đều là nam tử hán đại trượng phu!”
Đối phó với cơn kích động của ba quân, tướng quân Lý Sinh Hổ chỉ chậm rãi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp chung quanh. Một luồng gió lạnh buốt thấu xương quét qua, phủ lên người binh sĩ, dập tắt ngay lập tức những tiếng la hét biểu tình cũng như làm nguội lạnh cơn phẫn nộ vừa rồi.
Bỗng nhiên, Lý Sinh Hổ nâng bàn tay to bè, cứng rắn như sắt thép của mình lên, tàn nhẫn tát thật mạnh vào má của tên tiểu binh dám lớn tiếng khởi xướng kích động mọi người thỉnh chiến.
Bị đánh bất ngờ, tên lính không kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng ‘chát’, rồi liền đầu váng mắt hoa, tưởng như trăm nghìn con ong đang bay loạn lên trong đầu, thân thể trẻ trung cường tráng của y bị cái tát này làm cho lảo đảo, loạng choạng thối lui rồi ngã nhào xuống nền đất, lục phủ ngũ tạng tựa hồ như muốn bay ra khỏi ***g ngực, mật đắng trào ra. ‘Ộc’ một tiếng, kìa miệng y vừa phun ra một ngụm máu tươi!
Mọi người nhìn thấy cảnh ấy, mặt liền biến sắc, không ai bảo ai đều câm như hến.
“Các ngươi thì biết cái gì? Hả? Các ngươi thực sự cho đây là do quân Thiên Tấn làm sao? Tất cả huynh đệ đều bị giết bởi một đao trí mạng ngay giữa mặt, một chiêu đánh trả cũng không kịp. Chết uất ức, chết không nhắm mắt! Họ chết không nhắm mắt các ngươi có hiểu hay không??? Ngươi đi tìm Thiên Tấn mà báo thù, đi đi!!!”
“Đại nhân, ý ngài là…” – Tên lính cố gắng nén đau, mở mắt ra, “Trong hàng ngũ Bát Phương quân chúng ta có gian tế? Các huynh đệ bỏ mạng là do bị chính người trong nhà ra tay sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hoàng thất sắc.
Không khí trở nên nghiêm trọng, bàng hoàng, bao nhiêu thắc mắc, nghi vấn cùng xúc động càng thêm củng cố, thôi thúc trong lòng tướng sĩ rồi bật ra bằng muôn ngàn tiếng hét giận dữ. Bất luận lính cũ lính mới, ai nấy cũng đều như phát điên:
“Giết gian tế của Thiên Tấn!”
“Ta hận đã ăn cùng mâm, xưng huynh gọi đệ với gian tế Thiên Tấn! Thật uổng công vô ích! Chỉ cần lão tử ta tóm được hắn, lão tử nhất định đem hắn băm vằm muôn mảnh, tứ chi hắn ta sẽ vặn nát như cám! Làm cho hắn muốn sống cũng không được, chết cũng không xong!”
Biên quân và quân đội thông thường rõ ràng có rất nhiều điểm khác biệt, ở nơi biên cương hiểm nghèo này, ai nấy cũng đều tỏ rõ khí phách nam tử hán, chẳng hề tiếc mạng sống của mình! Biên quân có thể thiếu kỷ luật, biên quân có thể bị bỏ quên lương bổng, càng không được trang bị nhiều khí tài quân sự và điều kiện sống vô cùng khắc khổ, dẫu vậy, thứ tối quan trọng không bao giờ thiếu, từ thẳm sâu trong tâm khảm mỗi người lính biên cương, đó là lòng dũng cảm cùng bầu nhiệt huyết, luôn tràn đầy.
Lúc nào trong lòng họ cũng khắc ghi ý chí chiến đấu quyết tử, tuyệt không có hai chữ ‘đầu hàng’. Đối với quốc gia, dân tộc luôn cháy bỏng tình yêu nồng nàn. Bởi vậy, điều vô cùng hiển nhiên là, bọn họ cực kỳ ghét cay ghét đắng phường chân ngoài dài hơn chân trong (3), ngoài mặt luôn tỏ ra khúm núm, bợ đỡ, thực chất là gian tế thừa cơ phá hoại!
Nghĩ như thế nào, người như thế ấy, đám binh sĩ này có thừa can đảm, nhưng cũng có thừa ương bướng ngang ngạnh. Biên quân cũng có quân kỷ, nhưng quân đội Bát Phương thành nổi tiếng là nơi quân kỷ lỏng lẻo nhất nước, quân tướng tán loạn, kỷ cương xuề xòa, bởi vậy ngay cả một tên tiểu tốt cũng dám ra mặt chống đối quan trên.
Nơi này, đích thực là nơi chỉ sùng bái anh hùng.
Kẻ nào muốn ngẩng đầu ưỡn ngực, dương danh thiên hạ, thì phải xem kẻ ấy giết được bao nhiêu quân man di xâm lấn, giết được nhiều bao nhiêu, đầu càng ngẩng cao bấy nhiêu, càng được nhiều ánh mắt trầm trồ ngưỡng vọng bấy nhiêu.
Lý Sinh Hổ lên tiếng làm lắng dịu bầu khí sôi trào nơi ba quân tướng sĩ: chỉ cần tăng cường cảnh giới, lòng quân trấn định, sáng suốt đề phòng, quân ta tuyệt đối không thua kém mưu ma chước quỷ của địch.
Miệng thì nói vậy để trấn an binh sĩ, nhưng trong lòng Lý Sinh Hổ vẫn còn lấn cấn một chút do dự mãi không giải tỏa được, trong lòng nhộn nhạo nghi hoặc, nhen nhóm một dự cảm mơ hồ không thể giải thích, càng muốn nghĩ sang chuyện khác mối thắc thỏm lại càng rõ ràng hơn.
Đột nhiên, dường như nhớ ra chuyện gì đó, Lý tướng quân thọc tay vào túi áo ngực, sau một hồi khua khoắng tìm kiếm, cuối cùng mới móc ra được một mảnh hoàng bố (4) đã nhàu nhĩ, sắp rách đến nơi.
Năm ngày trước, các tướng lãnh cao cấp nhất của Bát Phương thành mỗi người đều đã nhận được cùng một công văn bổ nhiệm mới.
Tiểu hầu gia à?! Hừ…! Để xem đến lúc ta truyền đạt lại cho ngươi tình hình Thiên Tấn uy hiếp chúng ta, Phương tiểu hầu gia nhà ngươi có sợ đến vãi cả mật, ba chân bốn cẳng trốn về nhà núp vú mẹ không?! Lý Sinh Hổ nghiến răng cười nhạt, mảnh vải trong tay bị ông giày vò không thua gì rác rưởi, chỉ còn lờ mờ vài chỗ còn hình còn dạng.
Đó là mảnh vải phủ lên ngọc tỷ của tướng quân sắp được bổ nhiệm.
Bát Phương quân xưa nay ai nấy tính nóng như lửa, khí phách cương liệt nhưng vô cùng ương ngạnh, bướng bỉnh. Ngay cả Tiểu hầu gia nức tiếng nơi kinh đô là can đảm anh dũng, rất được lòng ba quân tướng sĩ cũng khó lòng được biên quân xem trọng – Bởi vì chiến trường không thể sánh với lôi đài, đây là nơi lấy sinh mạng của bản thân ra đánh cược, sống chết với kẻ thù, càng không phải là nơi để cho bọn con cháu hoàng thất vương tôn diễu võ dương oai, trong khi tài cán thì chẳng có bao nhiêu.
Nơi này, chỉ tồn tại, chỉ được mọi người công nhận nhờ vào thực lực, mà hơn nữa trên thực tế, chỉ cần cái danh Tiểu hầu gia của Phương Quân Càn cũng đã khiến cho cả biên quân lẫn dân chúng chán ghét, chỉ vì họ liên tưởng đến bọn công tử thế gia ăn trắng mặc trơn, vô tài vô đức vẫn thường thấy.
Lý Sinh Hổ đã theo trấn giữ Bát Phương Thành nhiều năm, khởi điểm cũng như bao người lính bình thường khác, chỉ là một tiểu binh nhỏ bé, nhờ siêng năng thật thà cùng được thử thách, rèn luyện ý chí kiên định trên sa trường, dần dần từng bước một thăng chức, trở thành một vị tướng lĩnh được đông đảo binh lính yêu kính, trọng nể. Đến nay đã bốn mươi lăm tuổi vẫn chưa thành gia lập thất, dường như cả nửa đời người đã dâng hiến trọn vẹn ở đây, chịu đủ phong ba bão táp nơi đầu chiến địa.
Từ xưa, thành này là nơi con người được thử thách bằng máu và lửa.
Bởi vậy, Lý Sinh Hổ làm sao chịu nổi loại người nhờ vào gia thế mà tiến thân, hưởng lương cao lộc hậu? Hơn nữa nơi đây, không một tấc đất nào không được nhuộm máu tươi của các chiến sĩ Bát Phương Thành.
Ông làm sao có thể dễ dàng phó thác cơ nghiệp được giành giật bằng máu trong tay một kẻ hoàn toàn xa lạ như vậy?
Huống chi đó lại là một kẻ chẳng thể làm người ta tín nhiệm nổi, một Tiểu hầu gia tuổi còn thiếu niên, chắc chắn là kẻ đã quen ăn chơi trác táng.
Mà… cái sự chẳng kiêng dè thượng cấp bất tài vô dụng, cùng sự bất tín nhiệm đối với các đại quan từ kinh thành tới, luôn tỏ thái độ ngang tàng bướng bỉnh thì không chỉ mỗi mình Lý Sinh Hổ có, mà cơ hồ tràn ngập cả biên quân, ai cũng vậy…
“Người đâu! Hừm! Mau đem tình hình Thiên Tấn uy hiếp chúng ta cùng quy mô quân đội của chúng báo cáo cho Tiểu hầu gia biết đi! Bằng không, lúc hắn đến đây mới dọa cho hắn sợ vãi mật mà chạy trốn thì đúng là chúng ta thất trách!” – Lý Sinh Hổ phất tay gọi một gã tiểu binh, ra lệnh nhưng cố ý nói thật to cho mọi người ai cũng nghe rõ.
Mệnh lệnh đầy ác ý nhưng cũng đầy khôi hài lọt vào tai tất cả tướng sĩ không sót một chữ, quan binh cười rộ lên một trận khoái trá.
Bát Phương Thành, không thể nghi ngờ, ngay từ khi chưa đặt chân đến, trong mắt binh sĩ, Phương Quân Càn chẳng có chút uy nghiêm nào, đã vậy lại còn bị đem ra làm trò tiêu khiển.
—oOo—
(1): địa hình trắc trở.
(2): chỉ cần một người đứng trấn ở quan ải (ở đây là Bát Phương Thành) cũng khiến cho ngàn vạn người không thể đi qua.
(3): ngật lý bà ngoại: chân ngoài dài hơn chân trong: ăn bên trong lại leo ra ngoài, ăn lương một nơi lại ngấm ngầm đi làm ở một nơi khác.
(4): mảnh vải bố màu vàng.