Mục lục
Hành trình phục hôn của mục tổng bản mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Thế ngẩng đầu vượt qua mặt Mục Anh Húc, đẩy cửa phòng bệnh, bước vào đóng sầm cửa.



Giọng điệu Ôn Thế không tốt, nhưng Mục Anh Húc nhận ra hắn cho anh một cơ hội cuối cùng. Ôn Thế luôn đặt Uông Trữ Hạ lên mọi thứ của bản thân, bảo sao cô rất tin tưởng lời hắn.



Cuộc nói chuyện giữa hai người bị Uông Trữ nghe thấy. Cô thận trọng khỏi khi thấy khuôn mặt cáu kỉnh của Ôn Thế. “Hai người nói chuyện gì vậy?”



“Không có gì.” Cho dù Uông Trữ Hạ có nghe được bao nhiêu đi chăng nữa, Ôn Thế không định nói. Hắn sắp đồ ăn vào tủ, động tác bình tĩnh không vui không buồn.



Hiểu hắn không muốn tiếp tục đề tài, Uông Trữ Hạ do dự giải thích. “…Thật ra, là em tự rời khỏi Mục Gia, không liên quan đến Mục Anh Húc.”



“Em đang bênh vực anh ta?” Ôn Thế nhướn mày nhìn cô hiếu kỳ.



Uông Trữ Hạ nhất thời không nói nên lời.



Ngừng một chút, Ôn Thể nói tiếp. “Anh nghĩ em sẽ hận anh ta.”



Lời nói của Ôn Thể khiến Uông Trữ Hạ trầm ngâm suy nghĩ, có nhiều thứ trong đầu không rõ ràng mạch lạc, chúng quẩn quanh và chồng chéo lên nhau. Cơn đau đầu lại đến làm cô dừng suy nghĩ, thở hắt ra, ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Ôn Thế.



“Em không nhớ những chuyện họ kể, không biết các điều họ nói là đúng hay sai. Rõ ràng mọi người đang kể chuyện quá khứ của em, nhưng em không có được cảm xúc qua các câu chuyện. Em như một người ngoài cuộc, lắng nghe câu chuyện của người khác.”



Ôn Thế dừng việc sắp đồ ăn, buông tay im lặng nhìn cô.



“Em nên ghét Mục Anh Húc? Nhưng em phải ghét anh ta vì điều gì? Trong trí nhớ và hiểu biết của em, chỉ tồn tại anh ta quan tâm đối tốt với em thế nào. Mọi người nói anh ta tiếp cận là để lợi dụng em, nhưng em chưa thấy bản thân bị lợi dụng, ít nhất đến thời điểm này, anh ta chưa làm hại em.”



Uông Trữ Hạ rất muốn hận Mục Anh Húc, nhưng ghét, cô còn chưa làm được, lấy đâu ra cảm giác hận thù?



“Em nên tin ai?” Cô nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ.



“Em có thể tin anh.” Ôn Thế dịu dàng trả lời. Hắn không cần tranh thủ, Uông Trữ Hạ vẫn luôn luôn đặt lòng tin nơi hắn.



“Em nghĩ đến tuương lai sau này chưa? Em dự định làm gì?” Ôn Thể không bắt ép cô trả lời, hắn nhìn thấu suy nghĩ của Uông Trữ Hạ, đưa cô trở về hiện thực.



Nhìn nụ cười gượng gạo cùng bờ vai xuôi xuống, Ôn Thế đến gần cô, cầm bàn tay xanh xao gầy hơn trước, thở dài đề nghị. “Em có muốn ra nước ngoài với anh không? Ít nhất bên đấy sẽ không có nhiều chuyện lộn xộn quấy nhiễu cuộc sống của em.”



“Không cần đâu.” Uông Trữ Hạ rút mạnh tay trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, cô biết bản thân phản ứng khá mạnh, nhưng giọng nói vẫn kiên quyết từ chối. “Em tìm được công việc mới lương cao, chỗ ở ổn định, tuy không gần công ty nhưng thoải mái dễ chịu. Em hài lòng với cuộc sống hiện tại. Thế ca, anh biết em không muốn dựa vào người khác mà.”



Cô ngẩng đầu đối diện thẳng thắn với tầm mắt Ôn Thế, tự tin nói. “Em biết anh lo nghĩ cho em, nhưng em muốn tự lập.”



Nhìn khuôn mặt tự tin của cô, Ôn Thế không nhịn được đưa tay xóa đầu cô. Không phải hắn không tin năng lực Uông Trữ Hạ, hắn đơn giản không muốn cô vất vả bon chen với cuộc sống.



Động tác xoa đầu như anh trai cưng chiều em gái làm Uông Trữ Hạ đỏ mặt xấu hổ, cô cúi đầu, khóe mắt tình cờ chạm vào vali hành lý để trong góc phòng.



“Anh xuống máy bay liền vội vã tới bệnh viện thăm em?”



Bàn tay đang xoa đầu khựng lại trước câu hỏi của cô, Ôn Thế gãi mũi không đáp.



Uông Trữ Hạ nhạy cảm phát hiện điểm khả nghi, cô vội vã thuyết phục. “Thế ca về nước lần này không cho dì biết đúng không? Hai ngày đều ở trong bệnh viện chăm sóc em, cũng mệt mỏi lắm rồi. Anh về nhà nghỉ ngơi đi, dì rất nhớ anh đấy.”



“На На…”



“Em khỏe rồi mà.” Uông Trữ Hạ cười trấn an ánh mắt lo lắng của hắn. “Em ngất vì không nghỉ ngơi tốt trong thời gian dài thôi. Ngủ hai ngày cũng đủ rồi, tự nhiên sức khỏe không vấn đề. Anh đừng để bị ốm, em lại phải chăm ngược lại anh.”



Ôn Thể biết cô giả bộ cười nói để không làm phiền người khác, hắn rất khổ sở trước sự khách sáo của cô. Nhưng hắn không làm cô thất vọng, ngoan ngoãn đồng ý. “Vậy em nghỉ ngơi đi. Anh về qua nhà.”



Cửa phòng đóng lại, nụ cười trên môi Uông Trữ Hạ tắt ngấm, tiếng thở dài uể oải vang lên trong phòng. “Cảm ơn anh! Em biết anh tốt với em, nhưng.. nếu anh không dính đến chuyện Cao gia thì tốt hơn. Mọi thứ quá lộn xộn rối ren. Em không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của anh.”



Uông Trữ Hạ buồn rầu nghĩ đến Lư Hàn Tuyết, tiếng thở dài lần nữa thoát ra.



Ôn Thế đột ngột trở về Ôn gia, hắn không báo trước khiến bà Ôn choáng váng ngây người.



“A Thế?” Bà Ôn căng mắt nhìn kỹ, xác định đúng con trai, liền hồ hởi bước đến cầm tay hắn ân cần. “Sao con trở về? Điều trị đã hoàn tất sao? Không phải bác sĩ nói cần thêm thời gian hả? Tay con ổn chứ?”



Không để hắn đáp lời, bà Ôn ngó ra đằng sau tìm kiếm, nghi ngờ dấy lên trong mắt. “Sao có một mình con? A Tuyết đâu? Con bé không đi cùng con hả?”



“A Tuyết mới tìm được công việc, không thể xin nghỉ để về nước. Con có việc nên quay về trước.” Ôn Thể trả lời qua loa. Tình yêu thương con trai của bà Ôn làm hắn không thể lạnh nhạt. Hắn không nhắc đến Uông Trữ Hạ, lý do vì cô mà bỏ lại Lư Hàn Tuyết nơi đất khách chỉ khiến bà Ôn càng chán ghét cô.



Nghe thấy Lư Hàn Tuyết đã ổn định công việc, bà Ôn rất hài lòng, giọng nói không kém phần vui vẻ. “A Tuyết là cô gái tốt, vừa giỏi giang tháo vát, vừa thông minh tinh tế, con nên trân trọng. Cuộc đời mỗi con người, không phải ai cũng may mắn gặp được đối tượng hoàn hảo về mọi mặt đâu. Con đừng đánh mất nhân duyên của mình.”



Ôn Thế xoay người kéo vali đến số pha ngồi xuống, không để bà Ôn nhìn thấy biểu cảm phản kháng trên mặt hắn. Bà Ôn đi theo sau, tiếp tục nói không ngừng.



“Có chuyện này cần phải nói rõ ràng với con. Trước khi hai đứa ra nước ngoài, A Tuyết có đến thuyết phục mẹ đừng can thiệp vào công việc yêu thích của con nữa. Để chữa lành tay cho con, A Tuyết sẵn sàng từ bỏ cuộc sống được gia đình bao bọc nuông chiều, cùng con sang nước ngoài bắt đầu lại từ đầu. Chỉ cần con yêu thương con bé, A Tuyết không bao giờ phản bội hay làm con đau khổ đâu.”



Lời nhắc nhở của bà Ôn làm tay Ôn Thế cầm cốc nước thoáng run. Im lặng nhưng trong lòng hắn nổi sóng. Bà Ôn đã đúng về điểm này. Dù thích Lưu Hàn Tuyết hay không, hắn cũng không nên để cô thất vọng.



Ôn Thể nói với bà Ôn cũng chính là nói với bản thân. “Mẹ đừng lo. Con sẽ không để A Tuyết ở nước ngoài một mình đâu.”



Nụ cười hài lòng trên mặt bà Ôn vẫn không đẩy được bất an, bà thắc mắc câu hỏi quan trọng hơn. “Con gặp Uông Trữ Hạ chưa?”



Chút cắn rứt lương tâm vì nói dối làm hắn không dám nhìn thẳng bà Ôn. “Mẹ không thấy con về thẳng nhà sau khi xuống máy bay sao?”



Không ai hiểu con bằng lòng mẹ, lời nói dối của hắn nhanh chóng bị nhìn thấu, sắc mặc bà Ôn lạnh lùng, gay gắt hỏi. “Con đi gặp Uông Trữ Hạ, đúng không? Con đột ngột trở về là vì cô ta? A Thế, suy nghĩ của con sao vậy? Con đã có A Tuyết rồi.”



“Mẹ đừng suy diễn lung tung. Vừa xuống máy bay, con vội vàng về thẳng Ôn gia. Làm sao có thời gian đi gặp em ấy được.”



“Không gặp càng tốt.” Bà Ôn thấy thái độ cương quyết của hắn, nhanh chóng tin tưởng, giọng nói vẫn chưa hết khó chịu. “Cao thị đã phá sản. Cao gia bây giờ cực kỳ thảm hại. Con ít tiếp xúc với Uông Trữ Hạ càng tốt. Dù sao cô ta cũng mang họ Cao.”



Ôn Thế đứng phảt dậy, kéo vali đi nhanh về phòng. “Con mệt rồi. Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi” Hắn không muốn nghe thêm lời nói không tốt nào về Uông Trữ Hạ.



Bộ dáng trốn tránh của hắn làm bà Ôn cảnh giác. Bà tuyệt đối không thể để Ôn Thế và Uông Trữ Hạ quay lại với nhau, bà cần gọi Lư Hàn Tuyết về nước.



“Trong văn phòng sang trọng nhất của Mục thị, Mục Anh Húc vẻ mặt hằm hằm tối đen, từ chối mọi công việc buổi chiều, thậm chí không muốn tiếp khách.



Nhân viên trong công ty không ai dám vuốt râu hùm, nên khi cánh cửa văn phòng mở ra, Mục Anh Húc quát tháo mà không cần ngẩng đầu.



“Cút ra ngoài!”



“Cả tôi cũng không muốn gặp?”



Giọng nói lạnh lùng dửng dưng quen thuộc khiến Mục Anh Húc ngẩng đầu. Ánh mắt tràn đầy chán ghét cùng thất vọng ném về phía Quách Thẩm Ngạn, thái độ lạnh nhạt. “Có chuyện gì? Nếu không phải chuyện quan trọng thì đi ra ngoài. Tôi không muốn gặp mặt câu lúc này”



“Còn tức giận?” Quách Thẩm Ngạn cố ý hỏi, ánh mắt không phối hợp, giọng nói đều đều như trêu ngươi người nghe. “Chỉ vì một người ngoài, mà cậu có thể đối xử bạn bè thế này?”



“Bạn bè? Bạn bè thì cậu lấy quyền gì quyết định thay tôi?” Cơn giận bùng nổ, Mục Anh Húc đập tay xuống bàn, đứng phắt dậy, giận dữ nhìn Quách Thẩm Ngạn. “Thẩm Ngạn, chúng ta là anh em, tôi ngưỡng mộ và coi trọng tài năng của cậu. Từ khi cậu đầu nhập Mục thị, hiệu suất công việc của cậu rất tốt.



Điều này không có nghĩa cậu có thể can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi!”



“Chuyến công tác quan trọng không đáng bị hủy bởi một cô gái” Quách Thẩm Ngạn giữ nguyên lập trường. “Đúng ngay khi Uông Trữ Hạ nhập viện, cấp dưới của cậu định báo cáo, tôi đã ngăn cản. Không phải cậu hoàn thành chuyến công tác, và Uông trữ Hạ dù nằm viện nhưng vẫn bình an khỏe mạnh đấy thôi.



“Câm miệng!” Mục Anh Húc nghĩ đến anh đã bỏ bê Uông Trữ Hạ nằm trong bệnh viện hai ngày, không có ai chăm sóc, cơn tức trong người ngày càng lớn.



Uông Trữ Hạ hẳn rất cô đơn khi không cô người thân bên cạnh. Chỉ nghĩ thôi, Mục Anh Húc đã đau lòng vì cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK