Bàn tay chuẩn bị nhấc ra cứng đờ, Mục Anh Húc không tin vào tai mình.
“Cô gọi tôi là gì?” “Mục tiên sinh” Cao Trữ Tịch nghiêng đầu lập lại.
“Không phải cô luôn cố tình gọi thẳng tên tôi để lấy lòng sao?” Mục Anh Húc sốt ruột nói ra suy nghĩ trong lòng.
Cả hai đều sửng sốt sau câu hỏi. Cao Trữ Tịch nhìn vẻ nôn nóng của anh, dè dặt nói.
“Không phải chúng ta sẽ ly hôn sao? Anh… cho phép em gọi thẳng tên?”.
Mục Anh Húc thấy không thoải mái trong lồng ngực nhưng anh tỉnh táo lại trong nháy mắt. Tia sáng mong chờ trong mắt Cao Trữ Tịch đã đánh tỉnh anh.
Mục Anh Húc dùng chính bàn tay vừa ngăn cản cô, ra sức siết cằm cô thật mạnh, ép cô ngẩng đầu đối diện vẻ lạnh lùng hung tợn. “Cất ngay ánh mắt hèn mọn của cô đi.
Định van xin sự thương hại của tôi? Coi chừng tôi móc mắt cô ra”
Cao Trữ Tịch nhục nhã trước ánh mắt vây xem của nhân viên pháp lý. Trước mặt người ngoài, anh luôn tàn nhẫn không cho cô sắc mặt hòa nhã.
“Em… đau” Tổn thương chỉ có thể thốt thành tiếng nỉ non.
Hừ mũi, Mục Anh Húc hối thúc. “Ký nhanh lên”
Chữ ký của Cao Trữ Tịch cong vẹo xấu xí như chính tâm trạng cô lúc này.
“Chữ ký nói lên bản chất con người. Nhận phẩm tệ hại mưu mô của cô cũng méo mó giống y chữ ký” Mục Anh Húc luôn tìm ra thứ để chê bai khinh thường cô.
Nước mắt trực trào, cô đứng lên bỏ đi trước vì không muốn Mục Anh Húc nhìn thấy rồi cười nhạo cô. Mục Anh Húc là người tàn nhẫn lạnh lùng, cô đau khổ hay nhu nhược chịu đựng đều là niềm vui bao lâu nay của anh ta.
“Mục Anh Húc chưa bao giờ quan tâm sống chết của mình. Trong lòng anh ta chỉ có Cao Trữ Mộc”
Cao Trữ Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt mây đen, tay vô thức vuốt ve bụng. Sắp tới mẹ con cô đi đâu, về đâu? Tương lại là sự mù mịt tăm tối.
Qua loa lau nước mắt, Cao Trữ Tịch đứng đợi xe bus với đôi mắt sưng đỏ. Xe dừng, mọi người vội vã chen lên, Cao Trữ Tịch cũng bước tới thì bị kéo tay giữ lại. Cô ngạc nhiên quay đầu, Mục Anh Húc với hơi thở hỗn loạn hung tợn nhìn cô.
Mục Anh Húc gằn giọng hỏi. “Cô khóc?”
Cao Trữ Tịch ngơ ngác không hiểu. Bây giờ đến cả khóc, cô cũng không có quyền?
“Không phải tôi đã đền bù phí ly hôn cho cô rồi sao? Cô khóc cái gì? Chê ít quả? Muốn bôi xấu Mục Anh Húc tôi?”
“Em không có..” Cao Trữ Tịch lắc đầu. Cổ tay cô bị siết đau như muốn vỡ vụn.
“Trữ Mộc đã nói hết với tôi” Mục Anh Húc giận dữ, hất mạnh tay khiến cô lảo đảo, tay cô đập vào cột sắt đỡ mái che. “Tôi đúng là đánh giá thấp con người cô. Ngoài mưu mô âm hiểm, nhân phẩm cô quá rác rưởi” Mu bàn tay đỏ tấy sau cú va chạm, Cao Trữ Tịch ôm cánh tay đau nhức không nói nên lời.
Vài người đứng chờ xe bus thích thú vây xem, một cô gái xinh đẹp bị một anh chàng điển trai như diễn viên mắng chửi thô bạo, đúng là chủ đề mới mẻ.
“Trữ Mộc nói gì với anh?”
Câu hỏi vừa dứt, Cao Trữ Tịch nhận ngay cái tát vào mặt.
“Vô phép! Trữ Mộc là chị cô, ai dạy cô kiểu ăn nói hỗn láo này?”
Cao Trữ Tịch đau lòng, môi run rẩy như muốn bật khóc, cô cắn môi nhìn Mục Anh Húc, thu hết can đảm bật thành tiếng gọi.
“Mục tiên sinh! Anh có thể cho em biết chị gái Cao Trữ Mộc đã nói gì về em không?”
Mục Anh Húc lạnh lùng nhìn bộ dáng giả tạo của cô. “Ba năm trước, chính cô dùng cái chết để uy hiếp ép buộc Trữ Mộc rời xa tôi. Trữ Mộc vì thương yêu cô nên mới chấp nhận yêu cầu vô lý”
“Em dùng cái chết uy hiếp Cao Trữ Mộc?” Cao Trữ Tịch kinh ngạc đến mức quên luôn cánh tay đau nhức, “Húc, em không hiểu ý anh.”
Chát.
Mục Anh Húc tàn bạo tát cô. Mắt ưng dữ tợn nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. “Húc là tên cho cô gọi? Đừng quên, chúng ta đã ly hôn. Cô lại muốn dùng thủ đoạn gì để dát vàng lên nhân phẩm thối nát? Cô lợi dụng tình cảm chị em hãm hại Trữ Mộc, dùng cái chết bắt cô ấy kết hôn với một người ngoại quốc xa lạ. Cô quá ngoan độc”
Cao Trữ Tịch chưa từng quên nguyên nhân dẫn đến sự kiện gả thay.
Ba năm trước, Cao Trữ Mộc và Mục Anh Húc là người yêu, chuẩn bị kết hôn. Một lần say rượu, Cao Trữ Mộc lên giường cùng một nam nhân xa lạ. Hậu quả lớn đến mức Cao Trữ Mộc bị buộc sang nước ngoài kết hôn với người đó.
Cao Trữ Tịch từng khuyên nhủ Cao Trữ Mộc. “Mục tiên sinh yêu chị, sẽ tha thứ mọi lỗi lầm. Chị chỉ cần thú nhận..”
Cao Trữ Mộc cợt nhả cười. “Mày đừng giả nhân giả nghĩa. Không phải mày yêu thầm anh rể tương lai sao? Tạo gặp chuyện không thể ở bên Mục Anh Húc. Người sung sướng nhất không phải là mày sao?”
Cao Trữ Tịch bị tát ngã sấp trên giường, cô tái mét mặt biện minh. “Tình cảm của em với Mục tiên sinh là trong sáng, em chưa bao giờ có suy nghĩ vượt luân thường đạo lý .”
“Con người mày thật dơ bẩn như thứ tình cảm sai trái trong lòng mày” Cao Trữ Mộc tỳ đầu gối lên giường, kéo tóc Cao Trữ Tịch, cúi xuống gần mặt cô, giọng nói rắn rít xuyên thủng tại cô. “…mày chắc chắn không muốn Mục tiên sinh bẽ mặt vì đám cưới không có cô dâu, đúng không?”
Tóc bị giật đau, cơ thể bị Cao Trữ Mộc đè nghiến, Cao Trữ Tịch mông lung không hiểu ẩn ý sau lời nói.
Cao Trữ Mộc tát nhè nhẹ lên mặt Cao Trữ Tịch, như ác quỷ từ địa ngục nhìn cô. “Qua đêm nay tạo sẽ biến mất. Mày có cơ hội làm thế thân của tao. Có thể lừa gạt mà trèo lên giường người đàn ông vẫn luôn ao ước”
“Không, em sẽ không lừa dối Mục tiên sinh”
Hậu quả lời từ chối là những cái tát đến từ Cao Trữ Mộc. Từ nhỏ đến lớn, Cao Trữ Mộc luôn bắt nạt và ép cô phải thực hiện những yêu cầu chị ta đưa ra.
Ngay đêm đó Cao Trữ Mộc xuất ngoại. Buổi sáng hôm sau, Cao Trữ Tịch thay thế chị gái kết hôn với Mục Anh Húc, bắt đầu chuỗi ngày sống trong ghẻ lạnh chán ghét.
Sự thật bị bóp méo qua lời kể của Cao Trữ Mộc khiến Mục Anh Húc hiểu lầm mọi chuyện là do cô bày mưu tính kế.
“Em không uy hiếp Cao Trữ Mộc. Em còn không biết chị ấy kết hôn với ai thì sao bắt ép được.”
Cao Trữ Tịch vừa mở miệng đã nhận ngay cái tát. Mục Anh Húc hống hách nhìn cô. “Xảo biện! Cô lăng lơ đến mức có thể gài bẫy khiến tôi lầm tưởng là Trữ Mộc rồi bò lên giường tôi, thì có người đàn ông nào cô không biết, không lên giường được?”
“Là do anh say rượu… và, đó là lần đầu, anh không phải hiểu rõ sao?” Cao Trữ Tịch tái mét mặt nhục nhã. Trong mắt anh, cô bẩn thỉu đến thế sao?
Khuôn mặt Cao Trữ Tịch thiên về dịu dàng thùy my, khi cô lặng lẽ khóc sẽ gây cho người đối diện cảm giác xót xa.
Mục Anh Húc không hề bị đả động, anh tàn nhẫn rạch từng nhát dao lên trái tim đầy vết rách của cô. “Đĩ thõa như cô thiếu gì thủ đoạn. Lần đầu? Cô nghĩ tôi tin sau sự thật được Trữ Mộc nói ra sao?”
“Cao Trữ Mộc dối trá! Là chị ta làm sai. Chị ta không giống vẻ ngoài.”
“Tôi cấm cô nói xấu Trữ Mộc” Mục Anh Húc tàn nhẫn tát cô ngã sõng soài xuống đất.
Bàn tay cọ xuống lòng đường chảy máu, tóc tai rũ rượi, quần áo bẩn thỉu, Cao Trữ Tịch lúc này nhìn rất chật vật. Nước mắt lã chã rơi vì oan ức. “Mục tiên sinh có quyền không yêu em, nhưng cũng không có quyền vu oan cho em”
“Vu oan? Cô nói tôi vu oan?” Mục Anh Húc cười khẩy. Anh đảo mắt nhìn vòng người vây quanh, tàn nhẫn nói. “Cô gái này là em gái người tôi yêu, cô ta vô sỉ dùng cái chết để uy hiếp chị gái mình phải rời xa tôi trước ngày kết hôn. Cô ta ti tiện dùng đủ mọi thủ đoạn để bò lên giường một người đàn ông. Mọi người nói cô ta phải kỹ nữ không?”
“Người yêu của chị gái mà cũng cướp, đúng là thứ không biết xấu hổ”.
“Chị gái cô ấy chắc chắn là người lương thiện mới chấp nhận uy hiếp. Phải tay tôi, tôi cào mặt ra”
“Mặt mũi xinh đẹp mà tâm địa như rắn rết” “Kỹ nữ còn đòi lập đền thờ” “Cô ta còn hạ tiện hơn kỹ nữ. Ha ha.”
Mọi người xung quanh thi nhau sỉ vả mắng chửi Cao Trữ Tịch, chỉ có duy nhất một bác gái đứng ra nói câu công bằng.
Tuy cô ấy để tiện nhưng cậu là đàn ông cũng không nên đánh phụ nữ. Vợ chồng với nhau..”
“Cô ta không phải vợ tôi” Mục Anh Húc giận dữ, vẻ mặt anh lạnh lùng hung hãn khiến bác gái sợ hãi. “Kỹ nữ như cô ta sao xứng đáng làm vợ tôi”
Cao Trữ Tịch nhục nhã ê chề. Cô cúi đầu giấu đi hai hàng nước mắt, không dám biện minh nữa. “Vậy xin lỗi Mục tiên sinh, ngài lôi kéo nói chuyện với loại người ti tiện như em làm gì?”
“Hừ. Tôi đã biết con người thủ đoạn để tiện của cô. Nên cô chết tâm đi, đừng gây rối cuộc sống của chúng tôi.”
“Mục tiên sinh, em hứa sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa” Cao Trữ Tịch chống bàn tay chảy máu xuống đất, lảo đảo đứng lên.
Mục Anh Húc rời đi, Cao Trữ Tịch bật khóc tức tưởi. Bác gái đứng bên thấy cô òa khóc liền tiến đến vỗ về an ủi.
Cao Trữ Tịch lên xe bus giữa tiếng chỉ trỏ khinh bỉ của người xung quanh. Trước khi ngồi xuống ghế, cô thấy đầu choáng váng, mắt hoa lên rồi mất đi ý thức. Không hề biết bên tai vang tiếng la thất thanh.
“Không xong. Cô ấy chảy máu. Nhanh gọi cấp cứu”.