Mục lục
Hành trình phục hôn của mục tổng bản mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng lưng từ phía sau của Ôn Thế, Uông Trữ Hạ thở dài trầm mặc. Cô nghĩ bản thân sẽ thấy thoải mái dễ chịu nhưng sự thực không được khỏe.



“Hối tiếc?” Mục Anh Húc bước đến nhìn ra ngoài, bên dưới không còn người nào, anh kéo rèm cửa sổ che khuất tầm nhìn. “Đừng nhìn, sẽ chỉ mang đến ám ảnh dai dẳng.”



Nụ cười vương chút buồn trên môi Uông Trữ Hạ. “Tôi không mềm lòng đâu.”



“Ngoan lắm! Thưởng cho cô.” Mục Anh Húc đưa một quyển tạp chí đến trước mặt cô.



Uông Trữ Hạ ngơ ngác cầm, đọc lên thì nhận ra là cẩm nang giới thiệu các nhà hàng quán ăn ngon. Cô tròn mắt nhìn anh, dấu hỏi to tướng in đậm trong tròng đen.



“Chủ nhật, cùng ra ngoài ăn bữa cơm. Cứ chọn nơi em thích.” Mục Anh Húc nắm tay lên che miệng khu hai tiếng.



“Ở nhà ăn cơm là được rồi, sao lại muốn làm như hẹn hò vậy?” Cô thật thà hỏi ra suy nghĩ trong lòng, rồi tự giật mình xấu hổ.



Mục Anh Húc bị hút vào gò má đỏ hây hây, cảm xúc không kiếm soát được khiến giọng nói gay gắt. “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lệnh”



Trong sự bối rối của cô, rất nhanh đã đến chủ nhật. Theo giao ước, Uông Trữ Hạ đợi anh ở quán cà phê đối diện Mục thi.



Thời điểm Uông Trữ Hạ vừa ngồi chưa ấm chỗ, một người đội mũ lưỡi chai lụp xụp ngồi xuống ghế đối diện cô. Cô ngạc nhiên, cẩn thận nhắc nhở. “Xin lỗi, có người ngồi vị trí này rồi.”



Đối phương im lặng không nhúc nhích. Uông Trữ Hạ nghi ngờ, muốn vẫy gọi phục vụ đổi bàn khác, người đối diện có phản ứng.



Chiếc mũ lưỡi chai được chỉnh lại để cô nhìn rõ mặt, Uông Trữ Hạ choáng váng. “Cao Trữ Mộc?”



Cao Trữ Mộc nhếch môi cười. “Không nghĩ đến cô có ấn tượng đối với tôi nhiều vậy.”



Uông Trữ Hạ đảo tròn mắt xem thường. Cao Trữ Mộc liên tục xuất hiện nhảy nhót trước mặt cô, đương nhiên có ấn tượng sâu sắc.



Vì là quán cà phê đông người, Uông Trữ Hạ cũng không sợ xảy ra chuyện, cô thoải mái gọi phục vụ. “Hai cốc cà phê!”



Cao Trữ Mộc nhìn thái độ Uông Trữ Hạ không còn khép nép như ngày trước ả hẹn gặp, liền châm chọc. “Bây giờ cô đính hôn với Anh Húc, có Anh Húc làm hậu thuẫn, cuộc sống cũng đỡ nghèo khó hơn xưa nhỉ.”



“Ý Cao tiểu thư, tôi là người hám tiền, nhấc lên quan hệ với Mục Anh húc vì tài sản của anh ta?”



“Cô thật hiểu rõ bản thân.” Cao Trữ Mộc gật gù khen ngợi.



Uông Trữ Hạ bật cười, ánh mắt hấp háy ánh sáng tự tin. Cô không quan tâm Cao Trữ Mộc suy nghĩ gì về cô.



Người phục vụ mang cà phê đến và rời đi. Uông Trữ Hạ nhấp một ngụm rồi đủng đỉnh nói. “Đúng vậy. Nên Cao tiểu thư trong quá khứ mới cắn chặt Mục Anh Húc không chịu nhả.”



Cao Trữ Mộc tái mặt vì tức giận, ả quát lên. “Cẩn thận cái miệng của mày. Mày nói ai cắn chặt không nhả?”



Uông Trữ Hạ chớp mắt vô tội, đẩy cốc cà phê về hướng ả, khuyên nhủ. “Nóng giận mất khôn. Uống đi rồi nói chuyện lịch sự. Đừng mày tao, dù sao cô cũng là con gái của một công ty lớn.”



Cao Trữ Mộc đập tay xuống bàn đánh rầm, tức giận trừng mắt nhìn Uông Trữ Hạ như muốn nhào đến xé xác cô ra. “Cô kiêu ngạo cái gì? Mục Anh Húc kết hôn với cô, không phải vì bản thân cô, mà vì cô giống vợ cũ của anh ta. Cô là thế thân, là vay mượn tình cảm của người khác. Trong tim anh ta, cô chỉ là thứ tạm bợ dùng qua ngày.”



Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng chật vật như phát điên của Cao Trữ mộc, cô thấy buồn và tội ngh å. Cô từng nghĩ bản thân là nguyên nhân đổ vỡ trong tình cảm của Cao Trữ Mộc và Mục Anh Húc, nhưng với loại tính cách này, kể cả cô không xuất hiện, Mục Anh Húc vẫn sẽ không thích nổi người có tính nết giống ả.



Uông Trữ Hạ lặng lẽ nhìn ả trong im lặng, bầu không khí đột nhiên giảm xuống mức đóng băng.



Không biết qua bao lâu, Uông Trữ Hạ bình thản nói. “Không quan trọng là anh ấy có yêu tôi hay không, mà ai là người ở lại với anh ấy cuối cùng, phải không?”



“Thật hạnh phúc khi nghe em nói điều này.”



Giọng nói quen thuộc vang lên đột ngột, hai người phụ nữ cùng nhìn về phía nguồn âm thanh. Mục Anh Húc đến gần, ánh mắt Cao Trữ Mộc hoảng loạn sợ hãi, Uông Trữ Hạ theo bản năng quan sát nét mặt ả.



Mục Anh Húc đứng bên cạnh ghế ngồi của Uông Trữ Hạ, cầm tay cô trân trọng. Nhiệt độ trên tay cô khiến Uông Trữ Hạ giật mình.



Mục Anh Húc nhìn chằm chằm Cao Trữ Mộc.



“Tôi biết cô theo dõi Trữ Hạ, nên cố tình đưa em ấy ra ngoài làm mồi dụ cô xuất hiện. Để gặp được cô đúng là không dễ.”



Cao Trữ Mộc cười khanh khách, mia mai. “Vì cô ta, anh đuổi tôi khỏi Mục gia, cho người theo dõi hành tung, cái này là chia tay trong hòa bình đấy sao?”



“Cao Trữ Mộc, đừng để tôi nhắc lại cô đã làm những gì?”



Cô ả vênh lên thách thức, không chịu thừa nhận. “Tôi đã làm gì? Anh dùng câu hỏi như tra khảo tội phạm thế là sao? Vì muốn lấy lòng Uông Trữ Hạ, anh sẵn sàng gắp lửa bỏ tay người?”



“Vẫn còn cảm giác ưu việt là vô tội?” Mục Anh Húc lười dông dài với ả, gắn giọng vạch trần. “Hồi trước Trữ Hạ bị bắt cóc cũng là cô thuê nhóm Hải sẹo. Lần này Trữ Hạ bị một ả điên chặn đường, suýt nữa bị giết chết, cũng là kiệt tác của cô. Thần kinh å đàn bà đó bình thường, chuyên gia tâm lý đã xác định giả vờ trốn tội. Cô nghĩ pháp luật sẽ không trừng phạt người có vấn đề tầm thần? Quá ngu ngốc! Điên thật hay điên giả, có nhiều cách để xác minh.”



Nghe xong lời của Mục Anh Húc, sắc mặt Cao Trữ Mộc tái xanh.



Uông Trữ Hạ cũng sốc trước thông tin anh nói ra. Cô vẫn nghĩ người phụ nữ điên vì ghen tuông Mục Anh Húc nên làm chuyện điên khùng, không ngờ thực là do Cao Trữ Mộc thuê để giết cô.



Một người phụ nữ tàn nhẫn đến mức Uông Trữ Hạ rùng mình.



Hài lòng trước khuôn mặt tái nhợt của Cao Trữ Mộc, Mục Anh Húc đưa ả một tập tài liệu. “Xem đi. Còn nhiều bất ngờ dành cho cô.”



Cao Trữ Mộc gần như run rẩy mở tài liệu ra, nội dung bên trong khiến ả hoảng hốt làm giấy tờ rơi xuống sàn.



Mục Anh Húc điềm nhiên bồi thêm. “Cao thị bây giờ chỉ là cái vỏ bọc, ngay cả tiền lương của nhân viên cũng không đủ sức chi trả. Không biết ông Cao có thể trèo chống được bao lâu?”



Tiếng cười khàn của anh tàn nhẫn vô cùng. “Nếu Cao thị sẵn sàng, tôi không ngại thu Cao thị về dưới danh nghĩa Mục thị.”



Vẻ mặt Cao Trữ Mộc trắng bệch như người chết, ả gào lên mất kiểm soát. “Anh muốn đẩy Cao gia vào đường cùng? Cho dù anh không nể tình cảm bao năm qua của chúng ta, cũng nên vì Cao Trữ Tịch. Cô ấy là người nhà họ Cao. Cô ấy sẽ không tàn nhẫn nhìn Cao thị sụp đổ.”



Uông Trữ Hạ nghe đến tên Cao Trữ Tịch, nheo mắt nghĩ đến thân phận vợ cũ của Mục Anh Húc. Cô bắt gặp nụ cười yếu ớt thoáng qua khuôn mặt trống rỗng của anh.



Mục Anh Húc tỉnh táo rất nhanh, giọng ngày càng rét buốt. “Cô coi Cao Trữ Tịch là em gái ruột lúc nào vậy? Ông Cao đối xử với em ấy khi còn sống và sau khi xảy ra chuyện là thái độ gì? Cô không nhục nhã xấu hổ khi mở mi lợi lung tên em ấy hả? Cao Trữ Tịch nếu biết hành động của các người, cũng chán ghét kinh tởm thôi. Không có gì là tàn nhẫn nếu em ấy từ bỏ Cao gia. Nên nhớ, gieo nhân nào gặt quả ấy.”



Cao Trữ Mộc thay đổi chiến thuật, phủi sạch tội lỗi trên người. “Nếu không vì yêu anh, em cũng không làm những chuyện đó.”



“Cô thật rẻ rách! Đúng là rác rưởi. Cút khỏi tầm mắt tôi, đừng làm bẩn mắt tôi thêm.” Mục Anh Húc cúi xuống đỡ tay Uông Trữ Hạ, ra hiệu cho cô.



Anh ôm eo Uống Trữ Hạ, ánh mắt nhìn Cao Trữ Mộc như thấy thứ gì đó kinh tởm ôi thiu. “Cô nghĩ thế nào cũng được. Tôi không yêu cô!”



Cao Trữ Mộc thấy anh tàn nhẫn không tình người, muốn lao ra đuổi theo nhưng dẫm phải tài liệu cô làm rơi trên sàn, trượt chân ngã xuống, kéo theo cà phê trên bàn bị gạt đổ lênh láng trên chiếc váy đắt tiền.



Cao Trữ Mộc ngã trên sàn thảm thương không ai đoái hoài, ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm thân ảnh hai người rời quán cà phê.



“Tôi sẽ không thua. Các người hãy đợi đấy.”



Mục Anh Húc đưa Uông Trữ Hạ đến quán ăn truyền thống khiến cô ngạc nhiên. “Không ngờ anh cũng có lúc đến quán ăn kiểu này dùng bữa?”



“Theo em, tôi nên đến đâu ăn thì hợp?” Mục Anh Húc nhướn mày tò mò.



“Khách sạn năm sao?” Uông Trữ Hạ chớp mắt thành thật.



Mục Anh Húc trừng mắt nhìn cô không hài lòng. “Ngu ngốc!”



Uông Trữ Hạ chun mũi vì bị mắng.



Hai người tinh tế không nhắc lại chuyện không vui trong bữa ăn. Các món ăn được dọn ra, Uông Trữ Hạ cảm thấy khẩu vị khá hợp mình. Cô chợt nhận ra, mỗi lần đi ăn với Mục Anh Húc, anh đều đưa cô đến những nơi có khẩu vị phù hợp sở thích của cô.



Trong khi Uc Trữ Hạ vừa ăn vừa nghĩ lan man, Mục Anh Húc xen vào mạch suy nghĩ của cô. “Ngày mai tôi đưa em đi chọn váy đính hôn.”



Cô bị nghẹn miếng thịt trong cổ, ho dữ dội sặc sụa, vội vàng cầm cốc nước uống ngụm lớn. Điều chỉnh được hơi thở ổn định, Uông Trữ Hạ cười méo xẹo nhìn anh. “Anh đừng làm tôi sợ.”



“Em không vui? Chúng ta vừa phát ra thông báo, đi thử váy đính hôn là chuyện bình thường.”



Uông Trữ Hạ cau mày, phân vân có nên nói ra suy nghĩ thật không. Không phải trong lòng anh chỉ có vợ cũ sao? Làm sao có thể đính hôn với cô?



Mục Anh Húc phân tích tình huống.



“Em cho rằng Ôn Thế ngu ngốc? Nếu không tận mắt nhìn thấy chúng ta đính hôn, em nghĩ hắn cam tâm từ bỏ?”



Uông Trữ Hạ vẫn không chấp nhận, cô do dự là có nguyên nhân. “Một khi đính hôn, sẽ phải hủy hôn trong tương lai. Anh đại diện cho hình ảnh của Mục thị, tai tiếng của anh sẽ ảnh hưởng danh tiếng tập đoàn…”



“Tôi có thể xử lý mọi rắc rối.” Mục Anh Húc nhìn vẻ mặt buông lỏng của cô, tim thắt lại trước khi đặt câu hỏi. “Em chưa từng nghĩ rằng tôi đính hôn với em không phải chỉ vì muốn giúp em trốn Ôn Thế sao?”



Uông Trữ Hạ nghĩ câu hỏi của anh thật buồn cười, không để tâm nói. “Không thì sao?”



“Có lẽ, tôi thích em?”



Thời gian ngừng chuyển động, không khí nóng dần theo sự im lặng của hai người.



Đây không phải lần đầu tiên Mục Anh Húc tỏ tình, nhưng vẫn đủ rung động tận sâu trong lòng.



Hơi thở gấp gáp bán đứng sự lo lắng của Uông Trữ Hạ, cô không nhìn anh, hơi cúi đầu lảng tránh. “Tôi vẫn biết bản thân mình là ai. Một thư ký nhỏ, tôi không phù hợp với anh.”



Mỗi lần Mục Anh Húc tỏ tình, cô đều cảm nhận được thái độ nghiêm túc. Không phải cô không tin Mục Anh Húc, mà là cô thực sự cảm thấy mình không xứng với anh.



Mục Anh Húc nhìn cô im lặng. Anh chưa từng không ngừng cố gắng, hết lần này tới lần khác bộc lộ tình cảm với một phụ nữ. Anh thích con người Uông Trữ Hạ hiện tại, dù cô có là Cao Trữ Tịch trong quá khứ hay không.



“Tôi mới là người có quyền phán xét em xứng đáng hay không.” Mục Anh Húc đứng dậy đến cạnh cô, một tay chống bàn, một tay chống ghế, độc đoán và vô lý nói. “Em chưa chồng, tôi chưa vợ, tại sao chúng ta không từ giả thành thật?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK