Mục lục
Hành trình phục hôn của mục tổng bản mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Anh Húc siết chặt nắm đấm, hàm răng nghiến chặt. Anh rõ ràng đưa Uông Trữ Hạ thẻ ngân hàng và yêu cầu cô trả lại tiền Hứa Cao Lãng, cô đã nhận.



Vài đồng lẻ không quan trọng. Nhưng cô không bàn trước việc mở phòng thiết kế với anh, lại còn để Hứa Cao Lãng cùng hùn vốn, điều này không phải cho họ cơ hội tạo ra vô số cuộc gặp gỡ trong tương lai sao?



Từ đầu đến cuối, anh như một kẻ ngốc, bị làm mờ mắt bởi vẻ ngoài ngoan ngoãn của cô. Anh nghĩ cô không muốn bị kiếm soát, không muốn người khác can thiệp quyết định nên tôn trọng không hỏi, nhưng Hứa Cao Lãng biết tất cả.



Lúc này Uông Trữ Hạ cũng nhìn thấy chiếc Bugatti màu đen. Cửa xe mở ra, thư ký Trần Hiên xuống trước, khom người mở cửa bên ghế phó lái.



“Sao anh lại ở đây?” Uông Trữ Hạ run lên khi bắt gặp bộ dáng lạnh lẽo tức giận của Mục Anh Húc.



Cô bối rối không biết nên có thái độ gì vào lúc này. Ban đầu cô muốn mọi thứ đi vào quỹ đạo, phòng thiết kế hoạt động tốt thì sẽ thông báo tin vui với Mục Anh Húc, không chỉ nói về thành công và còn về Hứa Cao Lãng với tư cách một cổ đông.



Thời điểm tin tức bị vài phóng viên đến chụp ảnh săn tin nở rộ trên mạng, cô đoán sớm muộn Mục Anh Húc cũng biết. Mọi chuyện không như dự kiến làm cô chột dạ.



“Em sợ anh ta biết? Em không làm sai, sao phải sợ?” Hứa Cao Lãng ấm ức nói, không vui với Uông Trữ Hạ.



Cô bỏ ngoài tai lời Hứa Cao Lãng, tâm trí rối bời đều tập trung ở Mục Anh Húc, mím môi lắp bắp. “Mục Anh Húc, tôi… anh có thể nghe tôi giải thích được không?” Ngón cái và ngón trỏ vô thức cọ xát vào nhau, phản bội sự hoảng loạn trong nội tâm của cô.



“Giải thích? Em muốn nói đến việc giấu giếm tôi?” Mục Anh Húc nhạt nhẽo nhạo báng, ánh mắt mang theo dao gắm nhìn Hứa Cao Lãng đứng ngay sau người cô.



“Hạ Hạ có nỗi khổ mới phải giấu anh” Hứa Cao Lãng nói câu công bằng. Hắn không chịu nổi việc cô phải yếu thế hay hoảng loạn trước một người đàn ông khác.



“Anh có tư cách gì để nói thay em ấy?” Cặp mắt ưng hung ác xoáy sâu vào mặt Uông Trữ Hạ, nghiến răng nghiến lợi nói. “Đây là cách em báo đáp lòng tin của tôi? Tại sao tôi luôn là người cuối cùng được biết chuyện liên quan em? Những tin tức đáng lẽ ra phải biết từ chính miệng em, lại là từ phương tiện truyền thông.”



Lúc này đây, Mục Anh Húc khó chịu đến phát điên. Quan hệ giữa anh và Uông Trữ Hạ là gì? Chuyện giữa hai người phải nhờ đến Hứa Cao Lãng xen vào giải thích? Hứa Cao Lãng còn biết điều gì mà anh chưa biết?



Đặc biệt, Hạ Hạ, gọi tên thật thân mật. Mục Anh Húc mài răng ken két khi nghĩ đến vấn đều đáng ghét này.



“Anh đừng nói vậy, tôi không hề suy nghĩ như thế. Nghe tôi nói, được không?” Giọng cô thiếu mạch lạc, sự cắn rứt lương tâm hiện rõ trên mặt cô. Uông Trữ Hạ bước tới, muốn giữ tay anh.



“Tôi tôn trọng quyết định của em! Tôi không muốn nghe.” Mục anh Húc dứt khoát quay đầu, sải bước ra khỏi phòng thiết kế. Hai tay siết chặt, trong lòng vô cùng tức giận. Cảm giác bị cô coi như kẻ ngốc đẩy khỏi cuộc sống của cô không lớn bằng cảm giác không được đối phương tin tưởng. Hứa Cao Lãng luôn dễ dàng đạt được lòng tin của Uông Trữ Hạ dù hắn từng muốn giết cô.



Uông Trữ Hạ đuổi theo vài bước, dừng lại với đôi mắt mờ mịt và trống rỗng.



“Tại sao không đuổi theo?” Hứa Cao Lãng đặt câu hỏi.



Uông Trữ Hạ quay người nhìn hắn, khuôn mặt không mang theo cảm xúc nào.



“Em chỉ cần nói ra suy nghĩ trong lòng, tại sao chần chừ?” Hứa Cao Lãng khó chịu gắt lên. Vào thời điểm cô đuổi theo Mục Anh Húc, dù chỉ vài bước chân, hắn hiểu trái tim cô chưa từng hứng về phía mình. Cơn đau ở trái tim hắn như bị dao cắt.



Là buổi khai trương nên Uông Trữ Hạ nhanh chóng đặt tình cảm cá nhân sang một bên, cùng Hứa Cao Lãng tổ chức tiệc mừng khai trương với các nhân viên. Nụ cười thường trực trên môi cô mang theo mạnh mẽ và lịch sự xã giao, không phải vẻ trong sáng tự nhiên hàng ngày.



Đêm đến thật nhanh, mọi người dần giải tán, Uông Trữ Hạ do thả lỏng mình nên cuối cùng cô là người say nhất.



Hứa Cao Lãng tiễn người cuối cùng lên taxi, quay về phòng đặt tiệc, nghe thấy Uông Trữ Hạ lèm bèm toàn mùi rượu.



“Ở bên anh ta không có gì vui. Lúc nào cũng là tôi trèo cao, là tôi cám dỗ người giàu sang quyền quý, nói tôi hám sắc đẹp, nói tôi không xứng với anh ta. Mọi người đều mù hết rồi, cái mặt lạnh như tảng đá đó có gì đẹp mà dám chê tôi xấu hơn anh ta?”



“”Tôi không thể lấy tiền của anh ta, tôi muốn hét to với anh ta và mọi người rằng, tôi không cần dựa vào ai cũng có thể thành công.”



“Tiền của anh ta, tôi không dùng. Nếu tôi dùng tiền đó mở phòng thiết kế, dù tôi thành công, thì thứ thành công đấy cũng gắn mác anh ta, tôi mãi mãi chỉ là vật trang trí đi kèm. Tôi ghét điều này. Tôi giấu anh ta thì làm sao? Cấm được tôi hả? Tôi không thích nói đấy, thì làm sao?”



“Mục Anh Húc, tôi muốn đấm vào bản mặt đáng ghét của anh!” Hứa Cao Lãng đỡ trán trước lời nói loạn xạ cuối cùng của cô. Hóa ra khi say, dù lảm nhảm, tên người đàn ông chết tiệt đó vẫn ở trong tim cô.



“Anh ta không trách em!” Hắn cắn môi, khó khăn nói thành lời. Hắn vẫn hy vọng cái tên thoát ra từ miệng cô vào lúc này là tên hắn. Vừa nói chuyện, hắn vừa lau nước mắt trên mặt cô, trong lòng đau khổ. Hắn cúi xuống, thầm thì vào tai cô, như tự nói với chính mình. “Em ở bên tôi, tôi sẽ không làm em khóc.”



Câu nói yếu ớt rơi vào tai Uông Trữ Hạ, cô ngớ ngẩn hỏi lại với ánh mắt long lanh mong đợi. “Anh nói thật? Anh ta sẽ không làm tôi khóc?”



Biết cô hiểu sai ý mình, hắn vẫn thuận theo lời cô, gật đầu.



“Đúng vậy! Mục Anh Húc vừa gọi cho em, tôi bắt máy, anh ta nói đang trên đường đến đón em” Hứa Cao Lãng nhìn Uông Trữ Hạ đầy trìu mến.



Những giọt nước mắt vẫn chưa biến mất hoàn toàn, cô nghe thấy tên của Mục Anh Húc, đôi mắt sáng ấy một lần nữa trở lại màu đen u tối. Nước mắt tiếp tục lã chã rơi, bẹp bẹp miệng mếu máo. “Tôi không tin.”



Hành vi ngớ ngẩn không điều khiển được cảm xúc của cô diễn ra chưa đến mười giây, cô lại nằm bò ra bàn thổn thức sụt sịt.



Hứa Cao Lãng vò mạnh tóc, quay người hạ quyết tâm lấy điện thoại ra, gọi đến số mà hắn gọi lần đầu cũng là lần cuối cùng trong đời.



“Ai?” Điện thoại được kết nối, một giọng nói lạnh lùng khó ưa.



“Là tôi, Hứa Cao Lãng.”



“Làm gì? Muốn khoe khoang?” Giọng Mục Anh Húc bộc lộ thù địch đầy hung hãn.



“Hạ Hạ uống nhiều quá, liên tục gọi tên một gã ngốc. Anh qua đón em ấy đi.” Ngừng vài giây, hắn cà khịa. “Nếu anh đến chậm, tôi sẽ đưa em ấy đi thuê khách sạn.”



“Anh dám!!!”



Tiếng gầm giận dữ kèm theo tiếng bíp tắt máy. Khóe miệng Hứa Cao Lãng gợi lên nụ cười gượng gạo, hắn chỉ có thể chiếm phần thắng ở miệng lưỡi, còn thực tế… hắn thật đáng thương!



Ngón tay bấm bấm gửi cho Mục Anh Húc địa chỉ của nhà hàng.



“Mình vẫn hy vọng tên ngốc đó vì tức giận mà từ chối đến đón. Dù chỉ một đêm, có thể ở bên em ấy, chăm sóc và lặng lẽ nhìn, cũng đủ thỏa mãn rồi.”



Hắn nhìn bộ dáng mê man của cô, thở dài thườn thượt.



Hứa Cao Lãng đến quây lễ tân thanh toán hóa đơn, quay về phòng vẫn chưa thấy Mục Anh Húc đến.



Hắn cởi áo khoác đắp lên người cô, giọng đầy khinh thường. “Tên ngốc kia thật chậm chạp.”



“Ai cho anh chạm vào em ấy!”



Chiếc áo chưa kịp chạm vào người Uông Trữ Hạ, giọng nói đanh thép quát lớn từ phía cửa vọng vào.



Mục Anh Húc tràn đầy khí thế mạnh mẽ của đàn ông, sải bước đến bên cạnh Uông Trữ Hạ, cúi xuống ôm cơ thể mềm mại không xương vào lòng thật trân trọng. Lông mày nhíu chặt, anh quay sang nhìn Hứa Cao Lãng.



Sau khi nhận được địa chỉ của Cao Lãng, anh lái xe vượt tất cả đèn đỏ trên đường, đến đây với tốc độ nhanh nhất có thể.



Hôm nay bỏ qua lễ khai trương phòng thiết kế, Mục Anh Húc mang theo tức giận cả ngày loay hoay trong văn phòng chủ tịch, chưa phút giây nào rời khỏi điện thoại, chờ Uông Trữ Hạ gọi điện để giải thích. Đây là lý do tại sao Hứa Cao Lãng vừa gọi điện đã được kết nối.



Hứa Cao Lãng phức tạp nhìn Mục Anh Húc, thở hắt ra. “Em ấy rất quan tâm đến anh, xin đừng làm em ấy buồn.



Tôi có nhiều cơ hội bên em ấy, đừng để tôi có lý do cướp người.”



Lông mày hình kiếm nhướng lên ngạo mạn, mùi thuốc súng tỏa ra trong từng lời nói, giọng Mục Anh Húc khiêu khích đâm thẳng về phía đối phương.



“Có thời gian thì đến bệnh viện kiểm tra não. Đừng ngủ mơ giữa ban ngày!



Hai chúng tôi chuẩn bị kết hôn. Nể mặt vợ, tôi sẽ gửi thiệp mời anh tham dự lễ kết hôn của chúng tôi.”



Mục Anh Húc quyết định vấn đề phục hôn với Uông Trữ Hạ phải tiến hành càng sớm càng tốt.



Cưới vợ thì cưới liền tay, chớ để lâu ngày thành vợ người ta. Đạo nghĩa này anh vẫn biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK