• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 111: TANG CẨU ĐẾN

Đại khái khoảng ba mươi phút sau, hai chiếc xe Van xẹt qua một tiếng rồi dừng lại ở một chỗ yên tĩnh gần đó.

Trên xe có một đám người bình bịch cuồn cuộn bước xuống, có khoảng hơn hai mươi người.

Cả đám nhuộm tóc màu sắc rực rỡ, trên người xăm trổ rồng hổ hung thần ác sát, trong tay còn cầm đám hung khí như ống tuýp, côn sắt.

Bọn họ đi tới ven đường, giẫm lên cây cỏ rậm rạp không ngớt, sát khí ngập trời.

“Anh Cẩu, đến rồi!”

“Anh Cẩu, chậm một chút!”

“Anh Cẩu, em đỡ anh!” “

Dưới sự dìu đỡ của một đám đàn em, Tang Cẩu chống gậy, mặt lạnh lẽ từ trong xe khập khiễng đi xuống.

Lần trước ở khách sạn Đỉnh Thịnh, anh ta bị tên đại ca giang hồ Trần Hữu tàn nhẫn đánh gãy một cái chân trái, đến nay còn chưa khỏe hẳn.

Nhớ tới sự kiện lần đó, bị Trần Hữu bắt gặp chỉ đơn thuần là tai bay vạ gió, Tang Cẩu hận đến nghiến răng.

Thế nhưng anh ta tức giận mà cũng không làm gì được.

Đẳng cấp của Trần Hữu cách xa anh ta nhiều lắm, tất nhiên anh ta không dám hận, cũng không có tư cách hận.

Cái tên khốn gọi là Tề Thiên Cơ kia lại là đại ca của Trần Hữu, anh ta lại càng không có tư cách hận!

Nếu như nói chênh lệch giữa anh ta và Trần Hữu là khoảng cách giữa trời và đất, vậy thì đối với Tề Thiên Cơ mà nói là hoàn toàn cách một hệ ngân hà!

Tuy nhiên, cho dù đi đứng không lanh lẹ, là người cầm đầu của một đám côn đồ, anh ta cũng không cần phải đứng ra chém, tự nhiên có một đám đàn em làm thay.

Ngược lại, anh ta cảm giác khập khiễng, không chút hoang mang bị ép thành bộ dạng “bình tĩnh”, rất có khí phái của một tên đại ca?

Đinh Dũng nhìn thấy Tang Cẩu thì sắc mặt mừng như điên, anh ta vội vàng tiến lên cung kính cười nịnh nói: “Anh Cẩu, cuối cùng anh cũng tới, em đợi anh rất lâu rồi.”

Tang Cẩu bị Đinh Dũng đột nhiên vọt tới dọa cho hoảng sợ, sắc mặt trầm xuống Nói: “Mẹ mày, mày là thằng chó nào? Dọa ông đây giật mình!”

“Anh Cẩu, là em nè, Đinh Dũng! Lần trước ở tiệc mừng thọ nhà họ Tần, chúng ta còn uống rượu đó?” Sắc mặt Đinh Dũng giống như đưa đám.

Mặt của anh ta đã bị Tề Thiên Cơ đánh cho sưng húp, mắt chỉ còn lại hai khe hở nhỏ, rất khó nhận ra dung mạo trước kia.

Tang Cẩu kinh ngạc, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Thoạt nhìn hình như đúng là ông chủ Đinh…”

Anh ta cười xấu xa vỗ bả vai của Đinh Dũng, đồng tình nói: “Cậu bị đánh thực thảm, chém một cánh tay đối thủ sao mà đủ! Lát nữa tặng cậu thêm một cánh. Người ở đâu, tôi lập tức giúp cậu làm thịt nó!”

Giọng điệu kiêu ngạo không gì sánh được, giống như chuyện chém cánh tay một người cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Đinh Dũng mừng rỡ, vội vàng nói rõ tình huống với Tang Cẩu: “Sau khi tên khốn kiếp kia đánh em thì ở lại trong nhà trẻ. Anh Cẩu, bây giờ chúng ta giết tới đó sao?”

Người đang ở trong nhà trẻ?

Tang Cẩu sửng sốt.

Tuy anh ta làm việc kiêu ngạo, nhưng có nhiều chỗ, anh ta vẫn không dám xông vào.

Nhất là nhà trẻ tư nhân trước mắt này, anh ta lại càng không dám xông vào.

Đây là nhà trẻ cao cấp nhất thành phố Quang Châu, phần lớn học sinh đi học ở chỗ này đều có lai lịch rất lớn.

Quỷ mới biết người nào thoạt nhìn chỉ là học sinh bình thường nhưng thực ra người nhà lại là nhân vật lớn.

Lỡ như đụng phải con cháu của nhân vật lớn, anh ta có mười cái mạng cũng không đủ.

Tang Cẩu khẽ nhíu mày, hạ lệnh: “Trước tiên mọi người thù hồi vũ khí trước đi, đừng làm người khác chú ý. Chúng ta ở đây chờ đợi, hết giờ học sẽ dạy dỗ kẻ đó!”

Đám đàn em lập tức thu hồi vũ khí, canh giữ ở hai bên đường đi, ánh mắt bất thiện.

“Thực sự phải đợi đến lúc tan học sao?”

Đinh Dũng nhíu mày, anh ta hận không thể lập tức đánh Tề Thiên Cơ một trận tơi tả, một khắc cũng không muốn chờ đợi, bèn mở miệng hỏi: “Hay là em vào đó dẫn anh ta ra ngoài?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK