• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 83: CHU OÁNH XIN LỖI

Chẳng những là không quay về, Tề Thiên Cơ còn đem cửa xe khóa lại, khiến cho đám người Chu Tuệ cũng không có cách nào xuống xe.

“Cơ, cậu làm gì vậy?” Dương Tây nhíu mày.

Vẻ mặt Dương Mộc Thanh và Chu Tuệ đều nghi ngờ.

“Cậu nói cái gì?” Ánh mắt Chu Oánh lạnh lùng.

Ánh mắt Tề Thiên Cơ bình tĩnh: “Muốn chúng tôi trở về? Có thể, vậy bà phải xin lỗi vợ với mẹ của tôi.”

Nghe đến đó, tất cả mọi người ở bên trong xe bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu được dụng ý của Tề Thiên Cơ.

Chu Oánh liền tức giận không thể kìm nén, nhìn chằm chằm Tề Thiên Cơ, giọng nói lạnh lùng nói: “Tề Thiên Cơ, cậu kéo cái gì? Người lớn nói chuyện, nào có phần lớp nhỏ xen mồm vào! Còn có chút khuôn phép nào không? Chu Tuệ, quản giáo con rể của bà đi!”

Chu Tuệ mím môi, không nói gì.

Bà ta biết Tề Thiên Cơ là vì trút giận cho bà ta, bà ta có ngốc cũng không thể đi trách cứ Tề Thiên Cơ lúc này.

Dương Tây thấy trường hợp xấu hổ, vội đi ra hoà giải, khuyên nhủ: “Cơ, đều là người một nhà, không bằng chúng ta quay về đi thôi?”

Tề Thiên Cơ khóa cứng cửa xe, không cho Chu Tuệ và Dương Tây xuống xe.

Anh thản nhiên quét mắt liếc nhìn Chu Oánh một cái, trong đầu hiện lên bộ mặt ghê tởm lúc nãy của bà ta khi chửi rủa Dương Mộc Thanh, trong lòng tức giận khó bình tĩnh.

Anh có thể dễ dàng tha thứ chính mình bị mắng, không cùng những người bình thường này so đo.

Nhưng mà, anh không thể dễ dàng tha thứ người xỉ nhục vợ con và mẹ vợ của anh.

Nếu không phải người nhà họ Chu xem như là người một nhà, anh đã sớm dẫn người san bằng nhà họ Chu.

Bây giờ Chu Oánh hạ thấp xuống đến mời bọn họ trở về, chắc chắn là ở chỗ Bà cụ bị trách móc, người một nhà bọn họ không quay về, chắc chắn Chu Oánh sống không được dễ chịu!

Vì vậy, Tề Thiên Cơ không sợ hãi.

Ánh mắt anh lạnh hơn: “Nếu không xin lỗi, chúng tôi đây đi về trước, tạm biệt.”

Nói xong, anh lập tức khởi động ô tô, định rời đi.

Chu Oánh thấy vậy, vẻ mặt biến đổi, vội vàng tiến lên một bước: “Dừng dừng dừng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi còn không được sao!”

Nếu như để Tề Thiên Cơ thật sự tùy ý rời đi, sau khi trở về, Bà cụ chắc chắn sẽ lột da của bà ta.

Việc khẩn cấp trước mắt là phải giữ lại cả nhà Tề Thiên Cơ, nếu không, kết cục của bà ta rất đáng lo ngại.

Lời này vừa nói ra, khóe môi Tề Thiên Cơ gợi lên nụ cười, lập tức giẫm xuống phanh xe.

Chu Oánh nghiến răng nghiến lợi nữa ngày, cuối cùng vẫn hướng về phía Chu Tuệ cúi đầu, ăn nói khép nép: “Thật xin lỗi, em họ, hôm nay đều là do chị không tốt!”

“Chị không nên nghi ngờ các em, chị sai rồi! Tha thứ cho chị đi!”

Bà ta khó khăn nói ra lời xin lỗi, những lời này như là trực tiếp tát cạn tinh thần của bà ta, khiến vẻ mặt của bà ta có chút uể oải, bả vai sụp xuống, giống như trong nháy già thêm vài tuổi.

Chu Tuệ trố mắt nhìn, vẻ mặt khó có thể tin.

Chị họ này, bà ta cực kỳ hiểu rõ, ỷ vào việc gả cho một người chồng tốt có tiền có thế, rất kiêu ngạo, chưa từng ăn nói khép nép xin lỗi người khác như vậy?

Bây giờ lại thật sự ăn nói khép nép xin lỗi bà ta!

Tề Thiên Cơ đối với cái này còn không vừa lòng, nhìn chằm chằm Chu Oánh, âm thanh lạnh lùng nói: “Vậy là xong rồi? Còn vợ tôi đâu?”

Hô hấp Chu Oánh ngay lập tức cứng lại, tức giận nhìn hầm hầm Tề Thiên Cơ: “Tề Thiên Cơ, tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”

Bảo bà ta xin lỗi Chu Tuệ liền xong xui, Dương Mộc Thanh là một người hậu bối, cũng xứng nhận lời xin lỗi của bà ta?

“Bà đã không muốn thật lòng thật dạ xin lỗi, vậy thì bỏ đi, hẹn gặp lại.” Tề Thiên Cơ lại buông phanh ra, ô tô từ từ rời đi.

Trái tim Chu Oánh lại nhấc đến cổ họng, vội vàng đi lên chặn lại, nói: “Được được được, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được rồi chứ? Cậu dừng xe trước đi.”

Tề Thiên Cơ dừng xe, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn bà ta: “Một cơ hội cuối cùng, lập tức xin lỗi vợ tôi!”

Giọng điệu rất nhẹ, nhưng lại hàm chứa mệnh lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK