• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 91: ÂN ĐOẠN NGHĨA TUYỆT

Tề Thiên Cơ cưng chiều xoa đầu Đồng Đồng, nói: “Đồng Đồng, đi tìm bà chơi một lát nhé, lát nữa ba đến tìm con.”

“Ba đừng lâu quá nhé, lát nữa chúng ta đi chơi cầu trượt nước! Con muốn ba trượt với con.”

Đồng Đồng ngoan ngoãn trượt khỏi vòng tay anh, lưu luyến rời đi.

“Được, lát nữa ba đến, chúng ta chơi trượt nước!”

Ánh mắt Tề Thiên Cơ dịu dàng, thấy Đồng Đồng tìm được Chu Tuệ đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở cách đó không xa, lúc này anh mới yên tâm dời mắt đi.

Anh nhìn Trần Diễn, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Trần Diễn nhanh chóng báo cáo tình hình nhà họ Tần.

Xung quanh nhà họ Tần đã bị họ giăng lưới vây kín từ sớm rồi.

Ngay cả một con ruồi cũng nằm dưới sự giám sát của điện Vô Song, không ai có thể thoát được.

Bây giờ các thế lực đều rối loạn, nhà họ Tần đã trở thành mục tiêu công kích, bấp bênh sắp đổ sụp.

“Điện chủ, có cần lập tức hành động, nhổ tận gốc nhà họ Tần không?” Trần Diễn lạnh lùng nói.

Ánh mắt Tề Thiên Cơ u ám.

Nghĩ đến những việc nhà họ Tần làm với Dương Mộc Thanh và Đồng Đồng, nghĩ đến bọn họ nhốt Đồng Đồng trong chuồng lợn, trong lòng anh cuộn trào sát khí, cực kỳ tức giận.

Ánh mắt anh âm u, nhìn thẳng vào Trần Diễn, lạnh lùng nói: “Tiếp tục mạnh tay, dồn nhà họ Tần vào chỗ chết!”

“Tôi muốn cả nhà bọn họ phải trả cái giá đau đớn, khiến bọn họ sống không bằng chết, nếm trải mùi vị của tuyệt vọng!”

Sắc mặt Trần Diễn lạnh lẽo, anh ta gật mạnh đầu, trầm giọng nói: “Chúng em còn phát hiện, nhà họ Tần gọi cho một gia tộc cổ võ ở Thủ Đô để cầu cứu.”

“Gia tộc cổ võ?”

Tề Thiên Cơ cau mày, mắt hơi híp lại, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, khí phách nói: “Tạm thời không cần quan tâm, mặc kệ họ là gia tộc cổ võ hay gia tộc võ thời nay, nếu dám ngăn tôi trả thù thì diệt hết!”

Lúc nói, anh vô cùng tự tin.

Gia tộc cổ võ?

Ha ha, trước điện Vô Song thì đó là cái thá gì?

Rất nhiều gia tộc cổ võ tranh nhau để con cái vào điện Vô Song, nhưng lại không vào được!

Cho dù là gia tộc cổ võ lớn nhất Thủ Đô cũng không dám xấc xược trước điện Vô Song!

Trần Diễn gật đầu: “Em hiểu rồi, em đi ngay đây.”

Dường như anh ta cũng không coi gia tộc cổ võ gì đó là cái thá gì, ánh mắt tự tin và sáng rực, cung kính nói tạm biệt với Tề Thiên Cơ, xoay người rời đi.

Tề Thiên Cơ lại nở nụ cười trên mặt, quay trở lại, tiếp tục chơi với Đồng Đồng.

Với anh mà nói, nhà họ Tần chẳng qua chỉ là bệnh nấm ngoài da, phủi tay cái là sạch, không đáng để nhắc đến.

Chơi với con gái Đồng Đồng mới là việc chính.

Nhà họ Tần.

“Ba! Cầu xin ba để con chết đi, con thật sự đau đớn quá!”

“Tần Dương, ông là đồ khốn, để tôi chết, nghe thấy chưa! Lão già ông, để tôi chết, cầu xin ông!”

Tần Đông Quang phát bệnh, tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp nhà họ Tần.

Lần này, ngay cả thuốc tê cũng kháng thuốc, không có tác dụng.

Tần Đông Quang đau đến nỗi mặt mày méo mó dữ tợn, hai mắt lồi lên, mồ hôi lạnh thấm đẫm.

Lúc này, anh ta như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm trái tim.

Bộ dạng đau đớn hung tợn đó khiến người ta thấy mà giật mình, nhìn thôi cũng đã thấy sợ.

Tần Dương vội lấy điện thoại ra, gọi cho Chung Pháp: “Cậu Chung Pháp! Tôi là Tần Dương, con trai tôi đau đớn quá, có thể xin cậu đến đây một lần, ra tay cứu con trai tôi được không?”

Chung Pháp từng là bác sĩ riêng của nhà ông ta, nhưng lần trước nhờ Tông Sơn ra tay không có kết quả, Chung Pháp cũng không đến nhà họ Tần nữa.

Ở đầu kia điện thoại, Chung Pháp lạnh lùng nói: “Xin lỗi ông Tần, mặc dù chúng ta từng hòa hợp vui vẻ, nhưng nhà họ Tần các ông không nên đắc tội với Dương Mộc Thanh.”

“Thầy đã nhắc nhở tôi, đừng qua lại với nhà họ Tần nữa.”

“Gia chủ Tần, bây giờ tôi chính thức thông báo với ông, tôi với nhà họ Tần ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này đừng gọi cho tôi nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK