• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 77: MIỆNG NGẬM ĐẦY PHÂN

Chu Oánh mở miệng ra đều là lời thô bỉ!

Trước đó Tề Thiên Cơ đã giận không kiềm được và muốn ra tay.

Anh vì nể mặt Dương Mộc Thanh, lúc này mới cố nén mà không lên tiếng.

Bây giờ Chu Oánh nói đến những chuyện của nhà họ Tần, đã hoàn toàn đụng đến giới hạn cuối cùng của Tề Thiên Cơ!

Dương Mộc Thanh bị ép kết hôn với Tần Đông Quang là nỗi sỉ nhục và tổn thương lớn nhất đối với anh, cũng là vết thương lòng của Dương Mộc Thanh.

Ở nhà và trước mặt Dương Mộc Thanh, anh không hề đề cập đến chuyện của nhà họ Tần.

Bây giờ Chu Oánh lại luôn miệng nhắc đến chuyện về Tần Đông Quang, khiến anh vô cùng tức giận, giống như núi lửa phun trào.

“Đây là sự thật, cô vốn chính là một kẻ dễ thay lòng đổi dạ!” Chu Oánh cười chế nhạo.

“Bà đúng là miệng ngậm đầy phân, ngậm máu phun người! Vợ tôi tái hôn là bị ép, Mã Đằng muốn tặng quà cũng là tự nguyện không chút miễn cưỡng!” Tề Thiên Cơ cắn răng nói.

Dương Mộc Thanh nhìn thấy Tề Thiên Cơ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ấm áp, nhanh chóng kéo anh lại: “Không sao đâu, trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay. Mấy năm anh không có ở đây, những lời còn khó nghe hơn thế em đều nghe qua.”

Tề Thiên Cơ nghe vậy, trong lòng lập tức cảm thấy như bị một bàn tay to bóp chặt, đau đến mức không thở nổi.

Mắt anh đỏ lên, anh ôm lấy Dương Mộc Thanh vào lòng, nước mắt rưng rưng: “Anh xin lỗi, Thanh, những năm qua thực sự đã tủi thân cho em.”

Càng ở bên Dương Mộc Thanh, anh càng nhận ra mình đã nợ cô quá nhiều.

Chu Oánh trợn mắt, giọng điệu chua ngoa cay nghiệt, thêu dệt những lời ác ý: “Nếu không phải Dương Mộc Thanh dụ dỗ Mã Đằng, người ta đường đường là tỷ phú, sẽ cho Dương Mộc Thanh cơ hội làm giám đốc sao? Còn tặng quà cho hai người?”

“Tề Thiên Cơ, cậu là đồ oắt con vô dụng, bây giờ e là vợ cũng sắp bị người ta cướp mất!” Tiêu Chinh Vũ ở bên cạnh cũng không ngừng cười khẩy, cười trên nỗi đau của người khác.

“Hừ, chẳng ra làm sao, ngược lại là giỏi phô trương.”

“Trông sáng sủa đẹp đẽ, ai biết đằng sau ẩn chứa thủ đoạn đáng xấu hổ gì, mới đổi xe sang quà quý!”

“Còn đứa nhỏ này, ai biết có phải là của Tề Thiên Cơ không, không chừng là con hoang của Dương Mộc Thanh và gã đàn ông ăn chơi buông thả nào đó sinh ra!”

“Trông cũng xinh xắn, lớn lên chắc chắn cũng là một cô gái dễ thay lòng đổi dạ.”

Kẻ tung người hứng, hạ thấp giá trị gia đình Dương Mộc Thanh.

Nghe được những lời này, ánh mắt Tề Thiên Cơ càng lúc càng lạnh, hai tay nắm chặt.

Bộ mặt của cả gia đình này quá khó coi!

Đủ loại suy xét ác ý và những lời thóa mạ, đến cả Đồng Đồng còn nhỏ cũng bị họ mặc sức chế giễu!

Dương Mộc Thanh giận đến tím tái mặt mày, toàn thân run lên, uất ức, bí bách, cực kỳ khó chịu.

Hốc mắt cô đỏ hoe, nước mắt tuôn trào.

Họ không thể tin được, đây lại là những lời do người trong nhà nói ra!

Vẻ mặt Dương Tây ảm đạm như nước, đối mặt với khí thế hung hăng của nhà họ Chu, giận nhưng lại không dám nói gì.

Nhìn thấy những giọt nước mắt của vợ, tim Tề Thiên Cơ như bị dao cứa, hận không thể tập hợp quân đội đến, trực tiếp san bằng nhà họ Chu.

Đám người này quá đáng hận!

Đồng Đồng nắm chặt tay Dương Mộc Thanh, an ủi: “Mẹ đừng sợ, mẹ đừng khóc, lần này đã có ba che chở cho chúng ta rồi.”

Lúc nói, cô bé còn kiễng chân lên muốn lau nước mắt cho cô, lại nhận ra mình không với tới nên quýnh lên mà bật khóc nức nở, nước mắt đầm đìa.

“Đồng Đồng không khóc, mẹ cũng không khóc nữa.” Dương Mộc Thanh đau lòng ôm lấy Đồng Đồng và cố kiềm chế mà lau nước mắt.

Nhìn thấy cảnh này, cơn tức giận trong lòng Tề Thiên Cơ như nước sông dâng trào không gì ngăn cản được.

Chu Oánh khoanh tay, vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng và khinh thường: “Còn khóc sao, haha, giả bộ cho ai xem hả? Nếu tôi là các người, đã sớm không còn mặt mũi ở lại đây rồi!”

“Đúng vậy! Chu Tuệ, mau đưa người của bà cút khỏi nhà họ Chu!”

“Kẻ bịa đặt giả tạo, nhà họ Chu chúng tôi không hoan nghênh!”

“Thuê xe, thuê quần áo, chuyện này nếu truyền ra ngoài, kêu mặt mũi nhà họ chu chúng tôi để vào đâu?!”

Gia đình Chu Oánh rối rít hưởng ứng, cả đám khí thế hùng hổ muốn đuổi đám người Chu Tuệ đi.

Trần Nhu giận dữ quay mặt đi, không nói gì.

Mặt Tề Thiên Cơ lạnh như sương, đứng lên, lạnh lùng đảo mắt liếc nhìn toàn bộ.

Anh nhìn món quà đã vỡ tan tành, lại nhìn những người kia, đập bàn, lạnh như tảng băng muôn đời không tan: “Thứ đồ miệng chó không thể mọc được ngà voi, có mắt không biết núi Thái Sơn, tôi cam đoan các người sẽ hối hận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK