Mục lục
Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111:

Đương nhiên nội dung video giống với suy nghĩ của Cố Minh, là thứ quỷ quái kia, còn có thể sao được sao? Cố Minh vừa xem vừa nhíu mày, cái này cũng có thể sao? Quá dung tục, quá gì đó, cô ấy xem được mấy phút đã không xem nổi nữa, nguyên nhân không xem nổi nữa có chút lúng túng, dù sao cũng không giống như lúc ở nhà một mình, Chung Hiểu Âu còn ở trong phòng ngủ, Cố Minh đóng máy tính lại, đứng lên đi về phòng ngủ phụ, cửa phòng đóng chặt, cô ấy dính tai lên cửa, không nghe thấy bất kì tiếng động bào bên trong, nghĩ tới sự lúng túng của bản thân khi bị Chung Hiểu Âu phát hiện lần trước, đúng là phong thủy luân chuyển, ai cũng không thoát nổi, Cố Minh nhìn chiếc máy tính xách tay nằm trên sô-pha, cảnh tượng nóng bỏng trong đó thật sự kì quái, tại sao có thể sâu sắc như thế, có thể dễ dàng ghi nhớ như thế? Cố Minh còn nhớ phản ứng của cơ thể sau khi xem lần trước, cô ấy mím môi, không để ý tới Chung Hiểu Âu nữa, quay về sô-pha, cầm cuốn sách ban nãy lên, vẫn nên đọc sách thì hơn, sách có thể giúp người ta tịnh tâm, cô ấy đeo kính lên, Cố Minh bị cận thị nhẹ, bình thường đều đeo kính áp tròng, chỉ khi ở nhà mới đeo kính có gọng, chỉ là, cuốn sách này, làm cách nào cũng không đọc nổi nữa.


Đã có một lần, thêm lần thứ hai, lần thứ ba chính là khát vọng, trang giấy đều là cảnh tượng phụ nữ dây dưa quấn lấy nhau, nghĩ tới bản thân và Chung Hiểu Âu, vô thức, mặt mũi nóng lên, nóng tới đỏ ửng, tới cuối cùng, Cố Minh buồn bực dùng sách che đi cả khuôn mặt mình, một bản thân như thế, Cố Minh thật sự cảm thấy rất xa lạ, giống như nhiều năm qua trước giờ chưa từng phát hiện bản thân có một phương diện như vậy. Tên đầu sỏ đáng chết, một buổi tối đang yên đang lành, xem cái thứ quái quỷ gì chứ, xem xong còn bỏ chạy, vứt lại một mình cô ấy, hiện tại phải làm sao đây?

Cố Minh nằm ngoài sô-pha một lúc lâu, lật qua lật lại, co chân, có chút sốt ruột, thấy Chung Hiểu Âu ở lì trong phòng không chịu ra, tối nay Chung Hiểu Âu còn mặt mũi ra ngoài sao?

Cố Minh lại đứng dậy, đi tới trước cửa phòng ngủ phụ, vẫn không có lấy chút động tĩnh nào, sau cánh cửa, một người phụ nữ đang trốn ở đó, quan sát động tĩnh bên ngoài, Chung Hiểu Âu cũng không còn mặt mũi, che đi khuôn mặt một lúc lâu cũng không biết tại sao lại làm ra chuyện ngu ngốc này, cũng trách chủ bài đăng Weibo kia, nửa đêm nửa hôm rồi còn đăng cái gì không biết, cô có chứng cưỡng chế, xem hình nhất định phải đọc bình luận, trái tim đều muốn tan vỡ ra rồi, Chung Hiểu Âu nằm trên giường buồn bã một lúc lâu, buồn tới mức sắp thở không ra hơi mới đứng dậy, trộm mở khe cửa nhìn phó tổng Cố, phát hiện Cố Minh cũng đang nằm trên sô-pha, còn cầm sách, lúc này còn tâm trạng đọc sách sao? Người phụ nữ này làm sao thế? Chung Hiểu Âu chán nản ngồi sau cửa, một tối ở chung đang yên đang lành, cô buồn bã thở dài một hơi, bị Cố Minh ở ngoài cửa nghe được. Cố Minh vặn cửa, cửa đã mở ra một khe, chịu lực cản, Chung Hiểu Âu đang ngồi trên mặt đất đứng lên, cũng không biết lấy đâu ra sự ngu ngốc hoặc dũng khí, liền chặn cửa lại.


"Em làm gì thế?" Cố Minh ở bên ngoài đẩy cửa.

"Không làm gì cả." Chung Hiểu Âu ở bên trong ra sức chặn.

"Không làm gì thì em chặn cửa làm gì? Có mở không?"

"Không mở."

"Thật không mở à?"

Chung Hiểu Âu bị dọa, không dám dùng sức, Cố Minh dùng lực đẩy cửa ra, hai người mặt đối mặt, kéo đẩy một phen, lúc thật sự chạm mặt rồi, lại không biết nên nói gì.

"Bây giờ em tài cán quá nhỉ?" Im lặng một lúc, Cố Minh lên tiếng, thật ra cô ấy không có ý gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào môi Chung Hiểu Âu.

"Không phải, cái đó, em chỉ hiếu kì thôi." Chung Hiểu Âu cho rằng Cố Minh đang nói tới chuyện video kia, "Chỉ là em thấy có người đăng lên, sau đó..." Chung Hiểu Âu vội giải thích, nhưng không phát hiện Cố Minh đứng càng ngày càng gần cô, trực tiếp dựa người tới, dùng miệng chặn miệng cô lại, có một số lời không thể thốt ra, vậy thì đừng nói nữa, con ngươi Chung Hiểu Âu trước giờ chưa từng mở to tới thế, khi đôi môi Cố Minh dán lại môi cô, cả người Chung Hiểu Âu đờ ra, đờ đẫn không biết làm gì, không cách nào cử động, người như Cố Minh, có phải gần đây hút thuốc phiện hay không, sao có thể chủ động hôn cô? Cố Minh suýt chút nữa cho rằng bản thân bị lãnh cảm, nụ hôn đó không hề tươi đẹp, may mà lúc cô ấy muốn rời đi, Chung Hiểu Âu phản ứng lại, vội ôm lấy eo Cố Minh, chào đón, đôi môi thơm ngát, cơ thể dần dần bị châm lửa, càng ngày càng không nỡ, Chung Hiểu Âu ôm càng thêm chặt, suýt chút nữa Cố Minh thở không ra hơi, nụ hôn đó, từ sự đột ngột ban đầu tới sự dịu dàng triền miên sau đó, thực sự hôn quá lâu, Cố Minh giãy khỏi Chung Hiểu Âu, hai người nhìn nhau một lúc, Cố Minh đột nhiên rời đi, hơn nữa là chạy ra ngoài, Chung Hiểu Âu còn đang ở trong phòng hồi tưởng lại, sâu xa hồi tưởng lại, cho rằng rất cả đều mới bắt đầu, tại sao lại đột ngột dừng lại?


Đợi lúc Chung Hiểu Âu phản ứng ra đuổi theo, phòng khách đã không còn ai, cô dính lên tường, vòng tới phòng ngủ chính, khẽ vặn cửa phòng, người phụ nữ kia đã khóa trái cửa, Chung Hiểu Âu xoa môi, cho nên vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Phó tổng Cố chủ động hôn cô? Còn là cưỡng hôn? Chung Hiểu Âu giật mình, trong lòng lúc lâu không thể bình tĩnh, cũng không dây dưa với phó tổng Cố kì lạ nữa.

Cả tối đó Chung Hiểu Âu nhớ lại, đương nhiên, buổi tối ở chung đầu tiên, không có chuyện gì xảy ra theo nguyện vọng của cô, thậm chí cô cũng không thể trèo lên giường Cố Minh, vì Cố Minh đã khóa trái cửa phòng, cô cũng không tiếp tục xem máy tính nữa, không thể ở gần người kia, xem tới nổi lửa thì phải làm sao? Một mình Chung Hiểu Âu nằm trên giường, nằm trong nhà Cố Minh, chạm vào nơi vừa được Cố Minh hôn lên, không nỡ đi vào giấc ngủ, nghĩ tới người kia xa xôi lúc ban đầu, từng chút từng chút tới gần, tới bên cạnh cô ấy, tại sao lại trở thành thư kí nhỏ của phó tổng Cố nhỉ? Cô thích xưng hô này, không biết tại sao, chỉ thấy trong lòng ấm áp, nhớ nhung, không lúc nào không nhớ nhung người kia, hiện tại ngủ ở cạnh nhau, cách một bức tường, Chung Hiểu Âu cử động cơ thể, dựa đầu vào tường, như thể có thể gần Cố Minh thêm một chút, cô cầm điện thoại, mở Wechat lên: "Chị ngủ chưa?"
Đầu bên kia không có hồi âm.

"Em không ngủ được."

"Vì lạ nhà à?" Không lâu sau, Cố Minh không nhịn được đáp lại.

"Không phải, vì nhớ chị."

"Còn vì vui vẻ." Chung Hiểu Âu gửi liên tiếp mấy tin, "Vì hôm nay chị chủ động hôn em, vui tới nỗi không ngủ được." Chung Hiểu Âu chu miệng, lộ ra vẻ ngốc nghếch.

Cố Minh lại không trả lời cô.

Ngày tháng ở chung tuy không thể hoàn hảo, nhưng cũng đủ khiến Chung Hiểu Âu vui vẻ trong thời gian dài, thậm chí hai ba hôm sau, cô nhận được điện thoại của chị họ cũng không quá ngạc nhiên.

Chị họ Hà Ninh hẹn cô tới một quán cà phê, Chung Hiểu Âu tan làm, nói với Cố Minh, liền đi tới chỗ hẹn.

Chiều tối, trong quá cà phê rất đông, từ xa xa, bên ngoài cửa sổ, Chung Hiểu Âu đã nhìn thấy chị họ nhà mình, lúc này trái tim mới vô thức thấp thỏm, có phải chị họ muốn hỏi xu hướng tính dục của mình không?
Hà Ninh cũng nhìn thấy cô, vẫy tay về phía cô.

"Ngày mai chị về rồi." Hà Ninh đi thẳng vào vấn đề.

"Hả? Vâng..." Chung Hiểu Âu khuấy sữa trong cốc cà phê, trong lòng có chuyện muốn nói.

"Người phụ nữ gặp ở siêu thị hôm nọ, là đối tượng giao du hiện tại của em à?" Hà Ninh cũng không muốn vòng vo.

Tay khuấy cà phê của Chung Hiểu Âu khựng lại, ngẩng đầu lên, "Đúng thế, xinh không chị?"

"Rất xinh." Hà Ninh nói xong lại nghiêm túc nói, "Cho nên là bắt đầu từ lúc nào?"

"Bắt đầu từ lúc nào? Cũng chưa lâu." Chung Hiểu Âu vui vẻ liếm sữa trên cốc cà phê.

"Chị hỏi em là bắt đầu thích con gái từ lúc nào!" Hà Ninh nhìn bàn, âm thanh phóng to hơn, may mà quán cà phê đông người, ồn ào, không ai nghe thấy.

"Thì... cũng không biết, lúc biết thích đã thích con gái rồi."

"Xong rồi." Hà Ninh che mặt.

"Sao thế ạ?"
Trong lòng Hà Ninh hỗn loạn không thôi, còn cho rằng Chung Hiểu Âu đỡ hơn mình, nào ngờ y hệt như bản thân, trong nhà có tới hai người, chuyện này phải nói với trưởng bối thế nào mới tốt, "Không có gì."

"Em muốn comeout không?" Hà Ninh thăm dò hỏi.

"Muốn chứ, em sẽ không kết hôn, không thích đàn ông, có lẽ phải nói chân tướng cho bố mẹ biết." Thật ra trong lòng Chung Hiểu Âu cũng không có tiền đồ, bố mẹ cô là những người tiếp nhận nền giáo dục rất truyền thống, chưa từng nhắc tới phương diện này.

"Chị và Vương Linh thân nhau à?" Chung Hiểu Âu bị hỏi một tá câu hỏi, lúc này mới nhớ tới phải hỏi chị họ, có lẽ là thân, nếu không sẽ không cùng nhau đi siêu thị làm những chuyện thường nhật như thế.

"Mới quen mấy tháng, lần này mới gặp mặt."

"Quen mấy tháng? Vừa gặp mặt? Quen ở đâu?"
"Trên mạng, hội lesbian."

"..."

Tuy ngày đó Chung Hiểu Âu có nghi ngờ, nhưng không suy nghĩ nhiều, cô nghĩ có rất nhiều gái thẳng làm bạn với gái cong, quen biết với Vương Linh không đồng nghĩa với việc chị họ cũng thích con gái, tại sao bỗng nhiên lại xoay chuyển rồi. "Sao chị cũng?"

"Sao chị không thể."

"Chẳng trách chị không kết hôn." Chung Hiểu Âu vẫn có chút ngạc nhiên.

"Em cũng đâu kết hôn."

"Nhà chúng ta xong rồi." Chung Hiểu Âu cũng có lo lắng đồng dạng.

"Chị thích Vương Linh à?" Chung Hiểu Âu chống chằm, thầm nghĩ có lẽ đúng tám chín phần.

"Rất thích."

"Sao có thể thế chứ?" Chung Hiểu Âu choáng váng, chẳng qua là thăm dò mà thôi, thế mà là thật, người trong giới vốn cũng không nhiều, cộng đồng thiểu số, huống hồ bản thân và Vương Linh là trong sạch.

"Chị có comeout không?" Chung Hiểu Âu tiếp tục hỏi.
"Em thấy thế nào?" Chị họ buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chung Hiểu Âu nhìn Hà Ninh, có chút lo lắng, chị họ là giảng viên đại học ở quê, sợ là không thể comeout, "Nếu chị không quá thích Vương Linh, thì chị bỏ đi thôi, hình như Vương Linh comeout rồi, hình như là thế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK