Mục lục
Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 74:

Bên ngoài xe Quan Dĩ Đồng vô cùng nóng nảy, cô ấy cố gắng điều chỉnh hô hấp, rút thuốc lá ra nôn nóng hút rất nhiều, Nhan Bái San trong xe dần dần ngừng khóc.

Gió lạnh giữa đêm phả lên mặt, đau đớn, nhưng Quan Dĩ Đồng cảm thấy như thế có thể khiến người ta tỉnh táo hơn, cô ấy dập tắt thuốc mới quay lại xe, Nhan Bái San đã ngồi về ghế phó lái, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt đau lòng, nhưng không có cảm xúc, trong lòng Quan Dĩ Đồng động đậy, người ấy trong quá khứ, sao lại biến thành dáng vẻ như hôm nay.

Quan Dĩ Đồng nhíu mày, gương mặt Nhan Bái San thâm trầm như nước, cô từng nghĩ Quan Dĩ Đồng sẽ nói những lời độc địa, không cho bản thân mặt mày tươi cười, nhưng chưa từng nghĩ tới cục diện quyết liệt như thế, cô hít một hơi thật sâu, lựa chọn gặp lại nhau chính là bản thân tự tìm tủi nhục, nên quên đi mọi thứ giống như mấy năm trước, ai bảo cô nhớ Quan Dĩ Đồng như thế, khoảnh khắc vừa xuống máy bay liền chờ đợi được gặp Quan Dĩ Đồng, muốn nhìn thấy dáng vẻ ngày trùng phùng, muốn tỉ mỉ nhìn ngắm cô ấy, mấy năm qua có thay đổi gì không, nhưng Nhan Bái San còn chưa kịp tỉ mỉ ngắn nhìn Quan Dĩ Đồng, đã náo loạn đến nỗi tan đàn xẻ nghé trong không vui.


Nhan Bái San đã chỉnh trang gọn gàng, nhưng nội tâm như thủng ra trăm lỗ.

Hai người không nói chuyện, Quan Dĩ Đồng đột nhiên lên xe, lại lái nhanh như bay. Quay lại thành phố, đêm đã rất khuya, Quan Dĩ Đồng cũng không biết Nhan Bái San ở khách sạn nào, cũng không hỏi, chỉ dừng xe ở trong bãi đỗ xe của trung tâm thương mại đã đón Nhan Bái San. Cuộc hẹn này của bọn họ có ý nghĩa gì chứ? Để làm cuộc yêu nửa chừng thì dừng? Còn cãi nhau một trận, Nhan Bái San khóc lóc một hồi.

Quan Dĩ Đồng dừng xe bên đường, không muốn tới bãi đỗ xe, Nhan Bái San ngồi trên ghế đã bất động một lúc, rất lâu sau mới nhỏ tiếng, nói, "Em có thể ôm chị không?"

Gương mặt Quan Dĩ Đồng trầm lắng, ánh mắt nhìn thẳng.

Nhan Bái San vừa bị sỉ nhục một phen, dũng cảm lúc này khó khăn lắm mới có lại được lại biến thành thế này, cả đoạn đường này, Nhan Bái San không nhịn nổi nữa, hét lên, "Được rồi đấy Quan Dĩ Đồng, coi như ban đầu em có lỗi với chị, nhưng những thủ đoạn của bố chị, không phải chị không biết, bây giờ chị hận em như thế, chứng minh chị vẫn còn quan tâm em, chị vẫn còn yên em."


"Cút!" Quan Dĩ Đồng tức giận tới nỗi mắt mở to, "Cô chỉ đáng giá hai mươi triệu, ban đầu hai mươi triệu ấy đã có thể đuổi cô đi, hiện tại, tôi có thể cho cô hai trăm triệu, cô cần không? Cô có muốn quay lại không? Không phải cô sẽ quay lại như một con chó sao?" Cảm xúc mà Quan Dĩ Đồng khó khăn lắm mới ổn định được lại dễ dàng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Một tiếng "bộp" vang lên, gương mặt Quan Dĩ Đồng đau đớn, bàn tay giơ lên của Nhan Bái San vẫn đang dừng giữa không trung, cái bạt tai này tới quá nhanh, hai người đều không kịp phản ứng, sau đó, Nhan Bái San kéo cửa xe không biết đã đi nơi nào.

Quan Dĩ Đồng sờ mặt, trong lòng buồn bã tới không thể cất tiếng, hé miệng ra, cả một miệng chua chát.

Cách đó không xa, một chiếc xe van nhìn chằm chằm về bên này, Quan Dĩ Đồng không hề phát hiện, cô ấy dừng xe bên đường đã rất lâu, người trên xe van gần đó đã sắp ngủ cả rồi.


Tối đó, Quan Dĩ Đồng căn bản không ngủ, sau khi về tới nhà uống rất nhiều rượu mới nặng nề nằm trên sô-pha thiếp đi. Điện thoại hết pin, cô ấy cũng không sạc, đương nhiên không quan tâm tới tin tức giải trí rợp trời ngày hôm sau, thậm chí Quan Dĩ Đồng còn là người biết tin sau cả Mộc Dao đang ở nước ngoài.

Mộc Dao nằm trên bãi biển tắm nắng với Cố Minh, rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền nghịch điện thoại đọc tin, trên Weibo cũng náo loạn không thôi.

Ban đầu, Mộc Dao chỉ đọc được tiêu đề hot search "Nhan Bái San Hẹn Bạn Gái Đồng Tính Ở Thành Đô, Cử Chỉ Thân Mật", cô còn đưa điện thoại cho Cố Minh ở bên cạnh xem, "Này, đây chẳng phải cái cô diễn viên chúng ta gặp ở Hồng Kông à, đúng là thời đại bây giờ, một số minh tinh còn bắt đầu xào xáo cả xu hướng tính dục..." Chỉ là Mộc Dao càng nhìn càng thấy không đúng, tại sao bóng dáng đen xì trong bức ảnh kia lại giống Quan Dĩ Đồng thế chứ? Sắc mặc Mộc Dao u ám, lúc này mới tỉ mỉ đưa cho Cố Minh nhìn, hỏi, "Đây là bà chủ của cậu à?"
Ban đầu Cố Minh không tập trung nghe, tin tức giải trí mà thôi, nghe cho vui tai là được, nhưng tỉ mỉ nhìn lại, đây nào phải giống Quan Dĩ Đồng, trong tin tức đã nói rõ là phú nhị đại của doanh nghiệp gia đình ở Thành Đô, Quan Dĩ Đồng, Cố Minh xoa trán, thở dài một hơi, Quan Dĩ Đồng này một ngày không gây chuyện, thì hôm đó không yên. Quả không ngoài dự đoán, vừa đọc xong tin tức, Cố Minh nhận được điện thoại của giám đốc Văn, nói có truyền thông tới hỏi.

"Gọi điện thoại cho tổng giám đốc Quan chưa?"

"Tắt máy rồi."

"Vậy đừng trả lời vội, đợi tôi liên lạc được với tổng giám đốc Quan, hiểu rõ tình hình cụ thể rồi tính."

Cố Minh cúp máy, sau đó gọi điện cho Quan Dĩ Đồng, vẫn tắt máy, người này, đúng thật là.

Quan Dĩ Đồng ở phía tây nam Thành Đô xa xôi đang duỗi lưng trong biệt thự nhà mình, bò dậy khỏi sô-pha đi tắm rửa, hai mắt cô ấy đỏ ngầu, tắm rửa xong ra ngoài mới bật nguồn, điện thoại liên tục kêu lên, Quan Dĩ Đồng nhíu mày, âm thanh Wechat vẫn đang kêu, cô ấy nhấp vào đọc từng tin.
"Mẹ nó, tổng giám đốc Quan, chị nổi tiếng rồi, cả Thành Đô đều biết chị buê đuê."

"Đại tiểu thư họ Quan, cánh tay chị cũng dài quá nhỉ, ngay cả minh tinh cũng tán được."

"Bà nội này, ngay cả xa chấn cũng để người ta chụp trộm, ổn không đấy?"

Quan Dĩ Đồng càng đọc càng mù mờ, những thứ quỷ quái gì đây chứ, còn chưa đọc hết tin nhắn đã nhận được điện thoại của Cố Minh.

"Cô đang ở đâu?" Cố Minh phủ đầu hỏi.

"Đang ở nhà." Âm thanh của Quan Dĩ Đồng vô cùng lười biếng.

"Tối qua cô ở cùng một nữ minh tinh tên Nhan Bái San đúng không? Còn bị chụp trộm?"

"Bị chụp trộm?" Âm thanh chất vấn của Quan Dĩ Đồng cao lên tám quãng, cô ấy chỉ tùy tiện nói ra để chọc tức Nhan Bái San, nào biết thật sự nói trúng, Quan Dĩ Đồng che miệng, Nhan Bái San đã nổi tiếng đến thế rồi sao? Lúc nào cũng có thể bị phóng viên chụp trộm, đúng là chuyện đời thiên biến bạn hóa, ban đầu khi còn ở bên cô, vì để Nhan Bái San có nhiều cơ hội hơn, Quan Dĩ Đồng thường xuyên lăn lộn đủ loại tiệc rượu, đủ loại cuộc chơi trong giới Bắc Kinh, khi đó chỉ vì để được nói mấy câu với đạo diễn nổi tiếng, đã uống không biết bao nhiêu rượu, bán bao nhiêu nụ cười.
"Vậy có cần đáp trả không?" Cố Minh hỏi.

"Đáp trả cái gì?" Quan Dĩ Đồng nằm về sô-pha, vắt chéo hai chân, nhưng cảm xúc đã không biết chạy đi đâu.

"Điện thoại của giám đốc Văn và công ty bị bên thị trường làm nổ tung rồi."

"Đáp trả đi, đáp trả chính diện, Nhan Bái San là bạn gái cũ của tôi, tình cũ không rủ cũng tới, cô ta cô đơn khó nhịn..." Quan Dĩ Đồng bình tĩnh nói, giống như có thứ gì đó đang lặng lẽ sinh sôi, khóe miệng cô ấy nhấc lên một nụ cười quái dị, giống như cảm giác thỏa mãn vì có thể đồng quy vu tận với Nhan Bái San.

"..." Cố Minh câm nín, không ngờ vị diễn viên kia là bạn gái cũ của Quan Dĩ Đồng, còn nghĩ là Quan Dĩ Đồng ra ngoài vất vưởng tìm được mà thôi.

Quan Dĩ Đồng cúp điện thoại, chuông điện thoại khiến cô ấy phiền phức, cô ấy cài điện thoại sang chế độ im lặng, nghĩ một lúc, vẫn gọi điện thoại tới số Nhan Bái San gọi tới cho mình ngày hôm qua, nhưng tắt máy, đoán chừng bên kia đang nổ tung. Quan Dĩ Đồng ngây người trên sô-pha một lúc, sau đó lại gọi cho Cố Minh, "Phía chúng ta không cần đáp trả, bên phía Nhan Bái San có đoàn đội làm quan hệ công chúng, có lẽ biết nên trả lời thế nào, chúng ta dựa theo tiết tấu của họ đi."
Quả thật Nhan Bái San đã sứt đầu mẻ trán, người quán lí đã vô cùng lo lắng khi tối qua mất liên lạc với Nhan Bái San, mà lo lắng điều gì thì điều đó sẽ tới thật sự là một đạo lí bất biến.

"Tôi đã nói gì? Lúc ở Hồng Kông tôi đã nhắc nhở em, nhưng em không nghe, tôi vừa không tập trung một cái, em liền chạy ra ngoài, Tiểu San à, mấy năm qua tôi đi theo em, thấy em chẳng hề dễ dàng, em nhất định phải tự mình hủy hoại mình sao?" Chị Văn, người quản lí chân thành nói.

Từ lúc Nhan Bái San gia nhập công ty giải trí TN, liền được chuyển tới tay chị Văn, lúc đó chị Văn không chỉ dẫn dắt một nghệ sĩ là Nhan Bái San, còn có mấy người nữa, nhưng mới mấy năm, những người kia càng ngày càng xuống dốc, chỉ có Nhan Bái San có tiền đồ, sau đó chị Văn chỉ dẫn dắt một mình cô, có khi công việc quá bận, bên cạnh cũng chỉ có nhân viên không thể không tin tưởng, Nhan Bái San cũng ít nhiều kể cho chị Văn về chuyện của bản thân và Quan Dĩ Đồng. Người trong giới giải trí, trải nghiệm nhiều, biết cũng nhiều, cuộc đời trập trùng, phóng túng không câu nệ, quá nhiều người, ngay cả sống chết cũng không có gì to tát, huống hồ là xu hướng tính dục, chỉ là hoàn cảnh như hiện tại, chị Văn từng khuyên cô, đừng gặp mặt, suy cho cùng cũng không khuyên nổi.
Nhan Bái San bị tịch thu điện thoại, chị Văn và người trong công ty nghiên cứu thông báo cho buổi tối, Nhan Bái San ở trong phòng khách sạn không lên tiếng, bên ngoài khách sạn đông nghịt phóng viên, tối nay vốn dĩ phải tới Thượng Hải, hoạt động đúng lúc bị hủy bỏ.

Nhan Bái San nhìn nhân viên bận rộn, một mình cô ngồi trên sô-pha đơn, rèm cửa trong khách sạn rất dày rất nặng, cô kéo che kín lấy bản thân, như thế thật tốt.

Điện thoại đã đưa tới tay cô, Nhan Bái San không có cách nào không nhận, người đầu dây bên kia là người đàn ông cô vừa kết hôn không lâu, người đàn ông đó đương nhiên đọc được tin tức, nhưng không tra hỏi tính chân thực của tin tức, chỉ quan tâm hỏi những lời đại loại như cô có ổn hay không, có cần anh ta tới Thành Đô đón cô hay không. Nhan Bái San trả lời qua loa mấy câu rồi cúp điện thoại.
10 giờ tối, đoàn đội đăng thông báo trên Weibo, thông báo đương nhiên viết những thứ như, gặp mặt bạn cũ, Nhan Bái San là người đã kết hôn, những tin đồn như thế là một loại xâm hại với người trong cuộc, sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật, đưa thông báo cho Nhan Bái San đọc, đương nhiên là muốn cô hiểu ra, thông suốt.

Quan Dĩ Đồng đọc được thông báo, cô ấy cười cười, không nói gì thêm, chỉ gọi điện cho Cố Minh, "Phía Nhan Bái San đã ra thông báo rồi, tất cả lấy bản thông báo kia làm chuẩn đi."

"Bạn cũ à, hi, cậu tin không, bạn cũ? Trùng hợp ghê, tổng giám đốc Quan cũng thích phụ nữ." Trì Úy hóng hớt lướt Weibo, thảo luận với Chung Hiểu Âu.

Tâm trạng Chung Hiểu Âu không tệ, bò ra sô-pha, "Cậu nói xem phó tổng Cố có biết chân tướng việc này không? Lấy lí do để tìm chị ấy, chị ấy có thấy phiền không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK