Chương 41:
Người phụ nữ kia chẳng ngờ tới Mộc Dao đột nhiên thốt ra câu này, "phì" cười một tiếng, lập tức thu tay về, cơn tức của Mộc Dao đã trào dâng, tư duy sớm đã không còn tỉnh táo, nếu tỉnh táo, cô ấy sẽ không tới đây, chỉ nghiêng người, hôn lên người phụ nữ trên sô-pha, người phụ nữ kia tự nhiên vòng lấy cổ cô, đôi môi thấp thoáng nụ cười, dịu dàng, mềm mại, Mộc Dao như lạc vào ôn nhu hương. Cơ thể của phụ nữ, tuy có kết cấu giống nhau, nhưng cách lấy lòng lại khác biệt. Mộc Dao như rơi xuống vực sâu, làm cách nào cũng không trèo lên được, khiến cô chìm đắm say mê trong đó.
Cố Minh thấy suy nghĩ của Mộc Dao đã bay tới nơi nào từ lâu, vô thức đẩy cô, "Cho nên cậu lại đi à? Cậu điên rồi sao?" Cố Minh thật sự không hiểu, tại sao một lần còn chưa đủ, Mộc Dao còn muốn đi nhiều lần nữa.
"Nếu có một ngày tôi thật sự thích phụ nữ, cậu sẽ thấy thế nào?" Mộc Dao nghiêng đầu sang, mặt đối mặt hỏi Cố Minh.
Cố Minh ngây ra, sau đó đưa bàn tay phủ lên mặt cô, "Cậu đừng có mà chơi lớn."
Là chơi sao? Hình như cũng đúng, bản thân cô có thể thật sự rung động với đối tượng tình một đêm sao? Còn là một người phụ nữ! cũng khó trách biểu cảm vốn không gợn sóng lâu ngày của Cố Minh lại sửng sốt tới vậy.
Cố Minh nhoài ra gối, bứt rứt nói: "Trải nghiệm cá nhân quan trọng nhất, tôi không thích phụ nữ, nên không cách nào hiểu nổi, chỉ là tôi tôn trọng cách sống của mọi người, cậu là bạn tôi, cho dù có ngày nào đó cậu thật sự thích phụ nữ, tôi cũng sẽ tôn trọng cậu, chỉ cần không thích tôi là được."
"Khốn khiếp, cho dù tôi thích phụ nữ, tôi cũng không thích kiểu như cậu." Có thể tâm sự với Cố Minh, tâm trạng Mộc Dao cũng thả lỏng hơn nhiều, vô thức muốn trêu đùa cô ấy, "Tôi cho cậu xem thứ này."
"Cái gì?" Hôm nay Cố Minh vốn dĩ tới đây để thả lỏng, căn bản đều để mặc Mộc Dao.
"Cậu xem phim Brokeback Mountain chưa?" Mộc Dao hỏi.
"Xem rồi, năm đó hot tới vậy mà, khóc rất nhiều là đằng khác." Cố Minh nghĩ, năm đó cô ấy và Thạch Lỗi cùng nhau đi xem, đúng là vật đổi sao dời.
"Trắc nghiệm xu hướng tính dục của Harvard!" Cố Minh nhìn thấy liền hiểu ra, "Cậu không vô vị tới vậy chứ."
"Giải trí chút đi, dù sao cũng không có việc gì làm." Mộc Dao lật từng trang cho cô ấy xem.
Cố Minh ghét nhất làm làm loại trắc nghiệm này, những vấn đề linh tinh lộn xộn này không hề có căn cứ, nhưng Mộc Dao rất hưng phấn, cũng không biết gần đây cô trúng gió hay không, Cố Minh vô cùng bất lực làm trắc nghiệm, kết quả cuối cùng cho ra chính là cô ấy có 70% khuynh hướng là đồng tính luyến ái nữ. Cố Minh nhìn kết quả kia, ngạc nhiên bật cười, "Tôi đã nói với cậu là không chuẩn rồi mà."
"Là không quá chuẩn, kết quả trắc nghiệm này nói, tỉ lệ cậu thích phụ nữ còn nhiều hơn tôi." Mộc Dao ở bên cạnh cười ngặt nghẽo, đây là trắc nghiệm quỷ quái gì chứ.
Cố Minh không muốn tiếp tục chơi loại trò chơi trẻ con với người phụ nữ điên này nữa, khẽ khàng đẩy iPad ra, ngồi dậy khỏi người phụ nữ kia.
"Được rồi, được rồi, không chơi cái này nữa, tối qua vừa tải về mấy bộ phim, cậu xem cùng tôi nhé."
Cố Minh nhìn thời gian trên tường, lúc này mới bốn giờ chiều.
"Xem một bộ xong vừa hay chúng ta có thể đi ăn." Mộc Dao đề nghị nói.
Cố Minh gật đầu, không có ý kiến khác.
Mộ Dao điều chỉnh ánh đèn trong phòng tối đi, một bộ phim nước ngoài, Mộc Dao tìm được trên mạng, cũng không biết có hay không.
Ban đầu Cố Minh không để ý, chỉ nghĩ xem phim cũng là một loại phương pháp thả lỏng, nhưng người phụ nữ trong phim thật sự rất xinh đẹp, mãi tới khi nhìn thấy hai cô gái đẹp trong phim hôn nhau mới hiểu ra, có lẽ đây là một bộ phim với đề tài đồng tính.
Cô ấy lườm Mộc Dao một cái, sau đó dần dần bị tình tiết phim thu hút, kết thúc cuối cùng không phải là cái kết viên mãn, khiến người xem có chút đau lòng, Cố Minh nhìn sang Mộc Dao với vành mắt đỏ ửng, hóa ra Mộc Dao còn xem phim nhập tâm hơn cô ấy.
"Tại sao tình yêu đích thực đẹp đẽ tới vậy lại không có một cái kết đẹp chứ?" Mộc Dao vẫn còn chìm đắm trong phim.
"Rất nhiều tình yêu đều không có được một cái kết đẹp, với sự trói buộc của đạo đức, tín ngưỡng như trong bộ phim này, tình yêu dị tính luyến ái cũng khó lòng tới với nhau, hiện tại thì là tiền bạc, tìиɦ ɖu͙ƈ, còn tình yêu vừa quý giá vừa yếu ớt, có lẽ biến động như thế mới khiến con người ta theo đuổi."
Trong căn phòng này, có hai người phụ nữ nói chuyện về tình yêu, ở một phía khác có người đã muốn bùng nổ.
Quốc tế Kinh Điển, Quan Dĩ Đồng cúp điện thoại, ngồi ngây người trong văn phòng Cố Minh rất lâu, Chung Hiểu Âu đứng ở một bên chịu khổ thấy sắc mặt cô ấy không tốt, đành lên tiếng hỏi, "Phó tổng Cố sao rồi ạ?"
"Tìm chết rồi, gần đây chị ta thật sự thất tình à?" Quan Dĩ Đồng không tin Cố Minh có thể bịa ra lời nói dối như nhảy sông.
Chỉ là người nói vô tình người nghe có ý, Chung Hiểu Âu ôm sổ ghi chép, cảm xúc có chút kích động nói, "Chị ấy thật sự thất tình, chị ấy sao rồi ạ?"
Quan Dĩ Đồng câm nín nhìn sang Chung Hiểu Âu, "Chị ta nói chị ta đang ở trên cầu, chuẩn bị nhảy xuống..."
Còn chưa nói xong, sắc mặt Chung Hiểu Âu đã khác lạ, vứt cuốn sổ sang một bên, bản thân chạy ra ngoài, vừa chạy tới cửa, lại quay lại, "Chị ấy có nói đang ở cầu nào không ạ?"
"Không có, không đúng, không đến nỗi vậy chứ, người lớn như chị ta... này..." Những lời phía sau của Quan Dĩ Đồng, Chung Hiểu Âu đã không nghe thấy, cô cầm ví tiền cùng điện thoại chạy vào thang máy, tín hiệu trong thang máy không tốt, luôn trong trạng thái không thể phục vụ, cô không còn quan tâm tới chiếc điện thoại mới mua nữa, liên tục lắc lắc lắc, hi vọng có thể lắc ra tín hiệu, nhưng phải chờ tới khi xuống tầng, cô vội vàng gọi điện cho Cố Minh, trong lúc tình thế cấp bách cũng không để tâm tới việc xấu hổ, nhưng điện thoại của Cố Minh lại tắt máy. Ban ngày ban mặt, tắt máy làm gì chứ, không liên lạc được với người ta, tâm trạng Chung Hiểu Âu ngày càng hoảng loạn, lên xe tắc-xi nhưng trong lòng thấp thỏm không yên.
"Cô gái, đi đâu thế?" Tài xế tắc-xi hỏi.
"Bác tài, Thành Đô có bao nhiêu cây cầu?" Chung Hiểu Âu gấp gáp hỏi.
"Cái này thì tôi không rõ, tôi vừa từ tỉnh khác tới, cô muốn đi đâu thế?"
Trái tim Chung Hiểu Âu tăng tốc, chỉ sợ Cố Minh làm chuyện ngốc nghếch gì đó.
Nhất thời Chung Hiểu Âu cũng không biết Thành Đô có bao nhiêu cây cầu, trong lúc nóng vội, chỉ đành gọi điện hỏi Trì Úy, hỏi xong liền bảo tài xế tắc-xi lái xe về phía cầu An Thuận. Nếu phó tổng Cố thật sự ở đó, chị ấy muốn nhảy sông Phủ Hà sao? Phủ Hà thối lắm.
Chung Hiểu Âu liên tục gọi điện thoại cho Cố Minh, nhưng điện thoại Cố Minh luôn trong trạng thái tắt máy, bàn tay nắm lấy điện thoại đã đổ đầy mồ hôi, dần dần vành mắt cũng đỏ lên, nước mắt rơi ra, một người xinh đẹp ngời ngời như phó tổng Cố cứ biến mất như thế, vậy phải làm thế nào đây? Đều trách thường ngày cô không đủ quan tâm người ta, chỉ chăm chăm với sự mê muội của bản thân, phó tổng Cố trải qua nhiều chuyện như thế, nếu một mình chắc chắn cô cũng không chống đỡ được.
Cả buổi chiều, Chung Hiểu Âu ngồi trên tắc-xi tìm kiếm tới tan vỡ, từ khu Cẩm Giang tới khu Thanh Dương, khu Kim Ngưu, cô sắp lật tung cả Thành Đô lên, cũng nhắn rất nhiều tin cho Cố Minh.
"Phó tổng Cố, chị bật máy, nghe điện thoại đi mà."
"Nếu chị nghĩ không thông, chẳng phải còn có bọn em nữa sao?"
"Phó tổng Cố, cầu xin chị, chị nhất định đừng nhảy sông, chết đau lắm."
"Phó tổng Cố, chị chết rồi, em cũng không muốn sống nữa."
Gõ chữ tới cuối cùng, Chung Hiểu Âu ngồi trên xe khóc ào ào, khiến tài xế tắc-xi hoảng hốt, còn ân cần đưa giấy cho cô lau nước mắt.
Cố Minh tắm rửa ở chỗ Mộc Dao, cơ thể thoải mái rồi bị Mộc Dao kéo ra khỏi cửa tiệm, lúc này mới có thời gian rảnh rỗi bật nguồn điện thoại.
Điện thoại mất một lúc để khởi động, sau đó liền ting ting vang lên, vốn dĩ cô ấy nghĩ là người phụ nữ họ Quan phát điên, mở ra đọc, lại thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn của Chung Hiểu Âu. Cố Minh đọc từng tin nhắn, hoảng hốt đọc tới nhảy sông gì đó, đừng chết gì đó. Cô ấy nhảy sông ở đâu chứ? Lúc này mới nhớ ra buổi chiều trước khi tắt nguồn điện thoại liền tùy tiện nói dối Quan Dĩ Đồng, sao lại bị Chung Hiểu Âu biết được? Cố Minh vội vàng gọi điện cho Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu nhìn thấy cuộc gọi tới, bàn tay run run, điện thoại rơi xuống đất, lại vội vàng nhặt lên.
"Hiểu Âu?"
Nghe thấy giọng nói của Cố Minh, cả người Chung Hiểu Âu hoàn toàn tan vỡ, khóc lóc không còn là bản thân, khiến Cố Minh hoảng hốt, chỉ đành ở đầu kia cẩn thận gọi lên, "Hiểu Âu?"
"Phó tổng Cố, là chị sao? Chị không nhảy sông sao..." Chung Hiểu Âu khóc lóc hỏi.
"Ai nói với em là tôi nhảy sông? Tôi không nhảy, em ở công ty à?"
"Không ạ, em ở sông Phủ Nam tìm chị."
Cố Minh phải khẽ khàng giải thích một lúc mới khiến Chung Hiểu Âu bình tĩnh trở lại, nghe thấy giọng nói của Cố Minh, sợ bóng sợ gió một hồi, sau đó trả tiền tắc-xi, xuống xe, cả lưng đều ướŧ áŧ, cô đã không còn tâm trạng để xót tiền, chỉ là khóc tới vô lực đứng trên đường phố, khóc tới đầu mũi đỏ ửng. Phó tổng Cố không sao là tốt rồi. Chung Hiểu Âu đờ đẫn đi một lúc, không có mục đích đi tới đầu đường, nghĩ lại hành động ban nãy, nỗi đau không ngôn ngữ nào hình dung lan tràn khắp cơ thể, điện thoại vang lên, thấy tin nhắn của Cố Minh, "Ban nãy em khóc dữ dội như thế là vì nghĩ tôi nhảy sông sao?"
Chung Hiểu Âu có chút quẫn bách, lại đọc lại những tin nhắn đã gửi lúc trước, tin nhắn này đã không thể thu hồi, cô hoang mang nhìn tin nhắn của Cố Minh, cái đồ tổng giám đốc Quan thần kinh này, tại sao lại lừa cô, Chung Hiểu Âu thầm mắng chửi trong lòng.