Nhưng mà Thẫm Mộng Quân vẫn như cũ không ngừng đâm thọc, dịch thủy chảy ra không ngừng tiểu hoa đã là bị làm cho đến mức đỏ tươi mềm mại, nhưng anh vẫn là không ngừng, càng đâm vào càng dùng sức.
“Ông xã đừng làm…a a… Như vậy tiểu Nhiên thật sự sẽ chịu không nổi…A a a…!” Mộc Nhiên dưới thân Thẫm Mộng Quân mà không ngừng đầu hàng.
Khóe môi cong lên Thẫm Mộng Quân gầm một tiếng chạy nước rút mà phóng thẳng vào trong cơ thể của Mộc Nhiên, rút mệnh căn ra, thẫm Mộng Quân người đầy mồ hôi mà nằm dài ra giường, cánh tay với tới xoa xoa nhẹ khuôn miệng của Mộc Nhiên:“Tiểu Nhiên, ông xã mệt rồi…Tới lượt em đi…!”
Thẫm Mộng Quân vừa dứt lời Mộc Nhiên liền mang theo ánh mắt thèm khát nhìn vào hạ thân đã xẹp xuống một nửa của Thẫm Mộng Quân mà cong cong khóe môi. Chòm người ngồi dậy, Mộc Nhiên bò đến giữ hai chân của Thẫm Mộng Quân chu cái mông nhỏ của mình lên trời. Cô dùng tay nhỏ nắm lấy mệnh căn của Thẫm Mộng Quân, xoa nắn lên xuống, mệnh căn cũng có vẻ càng thêm phấn chấn tinh thần và hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chờ được kiểm duyệt.
Mộc Nhiên cúi đầu. Cô chăm chú nhìn rồi hé mở cái miệng nhỏ ra ngậm lấy mệnh căn vào, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một ngụm, tiếp đến không cần ai chỉ bảo Mộc Nhiên liền ngậm lấy đầu nấm và dùng miệng bắt đầu liếm láp, phun ra rồi lại nuốt vào, đầu lưỡi linh hoạt thỉnh thoảng lướt qua cái lỗ nhỏ mang cho Thẫm Mộng Quân cảm nhận sung sướng đến rùng mình. Đáng tiếc là cái miệng nhỏ đã tận lực mở to nhưng vẫn chỉ có thể nuốt một nửa mệnh căn lớn mà thôi. Còn thân gậy cường tráng và hai túi trứng phía dưới kia vẫn lẻ loi không người yêu thương như cũ.
Mộc Nhiên suy nghĩ một hồi quyết không để chúng nó tiếp tục cô đơn, cô dùng một bàn tay xoa thân mệnh căn, cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve hai túi trứng tím thẫm của Thẫm Mộng Quân. Đồng thời, cái miệng nhỏ cũng không ngừng lại mà phối hợp với động tác ở tay, tốc độ vừa mút vừa phun. Cô thật cẩn thận dùng khoang miệng ấm áp ướt át bao vây lấy mệnh căn của Thẫm Mộng Quân và tránh cho mệnh căn bị hàm răng của cô cắn phải.
Thẫm Mộng Quân lúc này hơi hơi híp mắt, dùng tay không ngừng vuốt ve mái tóc của Mộc Nhiên, cố gắng hưởng thụ khoái cảm lớn do cô hầu hạ mà có:“Tiểu Nhiên sâu một chút!”
Nói rồi Thẫm mộng Quân liền áp đầu Mộc Nhiên xuống thấp thêm một chút làm mệnh căn càng thêm xâm nhập vào sâu trong khoang miệng của cô.
Mộc Nhiên thuận theo ý Thẫm Mộng Quân. Chỉ mới phun ra nuốt vào trong chốc lát, cô liền cảm thấy mỏi miệng. Bởi vì vẫn luôn há to miệng tiếp thu mệnh căn lớn ra ra vào vào nên nước bọt trong suốt tuôn dọc ra ngoài hình thành sợi chỉ bạc thon dài rủ xuống ở khóe miệng cô.
Mệnh căn lớn cũng được nước bọt của Mộc Nhiên làm cho dễ chịu. Nó bị bọc lấy một tầng chất lỏng trong suốt, thoạt nhìn hết sức d.âm mĩ.
Mộc Nhiên bỗng dưng phun mệnh căn ra rồi thở hổn hển, hai má đã tê cứng, cô cần nghỉ ngơi.
Thẫm Mộng Quân đang sảng khoái, chợt mất đi ấm áp bao vây nên tất nhiên là cảm thấy bất mãn.
Anh cố ý chọt chọt, mệnh căn liền quất vào trên má của Mộc Nhiên, toàn bộ nước bọt ướt dầm dề trên mệnh căn cọ cọ ở trên má cô, làm cô dính đầy mặt.
“Tiểu Nhiên tiếp tục đi!” Mệnh lệnh của Thẫm Mộng Quân chân thật đáng tin. Anh thuận tiện đâm mệnh căn lên chui tọt vào trong miệng của Mộc Nhiên.
“Ông xã, tiểu Nhiên mệt không muốn nữa!” Mộc Nhiên oán trách nũng nịu mà giương đôi mắt lên nhìn Thẫm Mộng Quân, mới vừa bị Thẫm Mộng Quân dùng mệnh căn lớn vả vào mặt làm kích thích khiến cô run run một trận, dịch thủy trong cơ thể lại mãnh liệt tràn ra ngoài…
Mộc Nhiên tiếp tục đỡ lấy mệnh căn. Lần này, cô không còn lựa chọn dùng cái miệng nhỏ nuốt mệnh căn vào mà là dùng đôi môi mềm mại để chà xát mệnh căn. Đầu lưỡi di chuyển từng chút một, liếm láp toàn bộ thân mệnh căn giống như là đang ăn một món ăn vô cùng ngon miệng, không chịu buông tha một góc nhỏ nào.
Theo tiếng nước bọt vang lên tí tạch, Mộc Nhiên liếm một đường tới l.ông mu của Thẫm Mộng Quân. Toàn bộ đầu cô đều chui vào giữa hai chân anh. Lông tóc đen rậm dưới hạ thân của Thẫm Mộng Quân dán ở trên mặt Mộc Nhiên khiến cô vừa ngứa vừa nhột. Cô ngửi được hơi thở có vài phần tao táo, trên mặt mang theo mê say, đây là hương vị của một người đàn ông chân chính, thuộc về hương vị hormone của nam nhân.
Liếm dọc theo mệnh căn xuống dưới, Mộc Nhiên nhẹ mở to cái miệng nhỏ ngậm lấy hai túi trứng kia bởi vì chứa đầy t.inh dịch mà nặng trĩu, cô thử ngửi ngửi.
Trên giường, Thẫm Mộng Quân cầm lòng không được mà hít hà một hơi, bàn tay to dùng chút sức vuốt ve mái tóc của Mộc Nhiên.
Hai túi trứng mới vừa bị Mộc Nhiên ngậm ở trong miệng liếm láp, mãnh liệt sảng khoái tập hợp mà đến làm Thẫm Mộng Quân sung sướng đến tận tâm hồn.
Thẫm Mộng Quân cúi đầu nhìn Mộc Nhiên đang nửa nằm nửa quỳ trên giường. Cô dùng một tư thế cực độ thần phục si mê mà liếm túi trứng của anh, trong lòng anh có loại cảm giác hưng phấn. Loại cảm giác hưng phấn này không chỉ phát ra từ trong thân thể mà còn cả về mặt tinh thần.
“Tiểu Nhiên liếm cho tốt vào, chờ lát nữa, ông xã lại cho em!” Thẫm Mộng Quân trầm thấp nói. Mộc Nhiên dưới thân nghe xong, đầu lưỡi liền càng ra sức liếm, tay nhỏ cũng không quên xoa nắn mệnh căn.
Mộc Nhiên nghe xong liền ra sức liếm láp, mệnh căn của Thẫm Mộng Quân càng phình to, gân xanh hiện lên dữ tợn giống như có một loại lực lượng hung mãnh đang chực chờ để phun trào.
Mộc Nhiên xém đến say mê Thẫm Mộng Quân dùng mệnh căn lớn quấy đảo trong khoang miệng Mộc Nhiên, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay kéo dài đầu ngực rồi buông ra và cứ lặp đi lại động tác đó nhiều lần, anh cứ liên tục chơi đùa giống như không biết mệt.
“Ưm…Đừng…Ông xã…!” Đầu ngực mẫn cảm không ngừng bị người đàn ông đùa bỡn. Nhũ hoa rất nhanh liền sưng đỏ trở lại, cảm giác vừa đau đớn vừa ngứa.
Mộc Nhiên dùng đôi mắt ngập nước nhìn lên Thẫm Mộng Quân, cô rên rĩ và chờ đợi mệnh căn lớn của anh sớm một chút tiến vào tiểu hoa thêm một lần nữa.
Nhưng lần này Thẫm Mộng Quân lại không hề dao động, gương mặt anh tuấn mang theo vài phần thích ý, mệnh căn không nhanh không chậm ra ra vào vào trong miệng Mộc Nhiên mấy chục lần rồi rốt cuộc mới rút ra.
Ôm lấy người Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân lướt dọc bàn tay xuống rồi dần dần luồng vào giữa khe nhỏ, anh tùy tay sờ soạng một phen. Nhìn ngón tay ướt dầm dề, Thẫm Mộng Quân bèn trêu đùa:“Ông xã còn chưa làm gì mà tiểu Nhiên lại tiếp tục chảy nhiều nước như vậy, có phải đã chờ không kịp đến lúc bị ông xã cắm vào rồi hay không?”
Gương mặt của Mộc Nhiên ngay lập tức đỏ bừng bởi vì dục vọng và cũng bởi vì sự khiêu khích của Thẫm Mộng Quân trước mặt.
Cô dịu dàng nói:“Ai bảo ông xã trêu chọc tiểu Nhiên chứ?”
“Vậy ông xã không chọc nữa mà trực tiếp cắm vào có được không?”
Ngay sau đó, bàn tay thon dài của Thẫm Mộng Quân liền đẩy hai cánh hoa ra rồi vươn một ngón tay cắm vào tâm hoa của Mộc Nhiên.
Ấm áp trơn mềm đánh úp, Thẫm Mộng Quân nhịn không được dùng ngón tay đâm chọc vài cái, đổi lấy vẻ mặt của Mộc Nhiên càng thêm vũ mị mà rên rĩ.
Rút ngón tay ra Thẫm Mộng Quân vỗ nhẹ vào mông của Mộc Nhiên ôm cô đem đặt cô nằm sấp xuống giường
Mộc Nhiên kích động mà run rẩy thân mình. Trong tư thế quỳ cô nhếch mông nhỏ lên cao để cho Thẫm Mộng Quân có thể dễ dàng tiến vào. Mệnh căn đỏ thẫm giữa hai chân của anh thẳng tắp dựng đứng, nó giống như vẫn luôn hung mãnh và kêu gào ngo ngoe rục rịch. Ngay sau đó, mệnh căn lớn liền hùng hổ từ đằng sau tiến vào tâm hoa của cô.
Một đường thẳng mệnh căn đâm thẳng tới chỗ sâu nhất trong tiểu hoa, toàn bộ mệnh căn hoàn toàn tiến vào bên trong và chỉ để lộ hai túi trứng ở bên ngoài.
Mỗi một lần, mệnh căn đều hoàn toàn tiến vào sâu bên trong. Mỗi một lần thọc vào rút ra đều đâm thẳng đến tận sâu trong cơ thể Mộc Nhiên.
Mệnh căn ra ra vào vào trong tiểu hoa, lần này Thẫm Mộng Quân tiết chế cơ thể hơn lần trước một chút, nhưng mỗi lần đâm vào đều bị vách tường t.hịt non mềm của Mộc Nhiên bị kéo ra ngoài xong lại bị nhét vào, dịch thủy tuôn trào ra bên ngoài làm ướt mệnh căn của Thẫm Mộng Quân.
“A…Ông xã…Sâu…Sâu hơn một chút…Thật thoải mái!” Mộc Nhiên rên rĩ đầy vui sướng.
Thẫm Mộng Quân nghe xong liền giống như máy đóng cọc. Anh hung hăng đâm mệnh căn vào trong cơ thể Mộc Nhiên. Mỗi một lần, mệnh căn đều ma xát với vách trong tiểu hoa làm khoái cảm tê dại sung sướng lan tràn ra toàn thân khiến Mộc Nhiên vừa cảm thấy khó nhịn rồi lại nhịn không được mà muốn nhiều hơn.
Thẫm Mộng Quân bên dưới vẫn đều đặn ra vào. Hiện tại anh chỉ biết cắm và cắm, hình như mệnh căn của anh đã đụng chạm phải một khối thịt mềm sâu trong thân thể của cô. Cảm nhận được tiểu hoa lại biến chặt thêm, hạ thân của Thẫm Mộng Quân dùng sức đâm mạnh một cái, hung hăng thọc sâu vào tiểu hoa và không ngừng tiến công tới phần có khối thịt mềm kia.
Mộc Nhiên hét lên một tiếng, một cổ cảm giác chua xót đánh úp lại. Cô có cảm giác như cửa tử c.ung của mình sắp bị Thẫm Mộng Quân đâm thủng. Thẫm Mộng Quân lại cố tình không chịu buông tha cho Mộc Nhiên, bàn tay to chặt chẽ giam cầm vòng eo của cô khiến cô không thể động đậy và chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận sự va chạm mãnh liệt của anh.
“A…Ông xã…Sắp tới…Tới rồi!” Ngay lập tức, tựa như pháo hoa nở rộ, trong đầu Mộc Nhiên trống rỗng, sâu trong cơ thể cô có một cổ dịch thủy mãnh liệt phun trào ra ngoài tưới ướt mệnh căn của Thẫm Mộng Quân.
Thẫm Mộng Quân giật mình xong kêu lên một tiếng rồi bắn ra nồng đậm dịch tình.
Hai cơ thể xụi lơ, nằm xuống giường, Thẫm Mộng Quân ôm lấy người Mộc Nhiên lau sơ qua mồ hôi cho cô, nửa mơ nửa tỉnh Mộc Nhiên nghe Thẫm Mộng Quân nói nhỏ vào tai mình:“Tiểu Nhiên, chúng ta sinh em bé đi!”