Hạ Kiệt Luân tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thẫm Mộng Quân bỡn cợt:“Thấy bạn bè nên đến hỏi thăm chút thôi mà!”
Nói rồi Hạ Kiệt Luân liền nhìn sang Mộc Nhiên thấy cô vẫn còn đang đứng, cậu nhìn cô, tay bá qua vai Thẫm Mộng Quân khá thân thiết mà lên tiếng:“Em ngồi đi, cứ tự nhiên người trong nhà hết cả ấy mà!”
Nhìn thấy Mộc Nhiên đã ngồi xuống, Thẫm Mộng Quân cũng liền ghét bỏ mà hất tay Hạ Kiệt Luân ra khỏi người mình, đẩy ghế đứng lên anh đi qua bên cạnh Mộc Nhiên ngồi xuống, tay còn vòng ôm lấy eo cô:“Cậu ấy là Hạ Kiệt Luân bạn của anh, chắc em cũng biết cậu ấy rồi chứ?”
Mộc Nhiên gật đầu, Thẫm Mộng Quân xoa lấy đầu cô cong nhẹ khóe môi đắc ý mà nhìn sang Hạ Kiệt Luân:“Chào hỏi xong rồi cậu có thể về bàn của mình được rồi chứ!”
“Cậu giữ vợ kĩ như thế làm gì chứ? Nói chuyện với nhau chút thôi mà!”
Cau mày Thẫm Mộng Quân thẳng lời:“Người như cậu không nên tiếp xúc nhiều thì hơn!”
“Này cậu có thái độ gì thế hả?”
“Thái độ như cậu nói đó! Xong rồi thì về chỗ của cậu nhanh đi!”
Mộc Nhiên ngồi bên cạnh nghe cuộc đấu khẩu của Thẫm Mộng Quân và Hạ Kiệt Luân thì bỗng nhiên bật cười, lập tức bốn ánh mắt quay qua nhìn cô, Mộc Nhiên không tránh khỏi ngượng mà đưa tay lên che miệng mình lại cố nén đi nụ cười vừa rồi nhưng lại bị Thẫm Mộng Quân véo vào eo, bất ngờ theo phản xạ cô né người ra mà la lên một tiếng.
Bỗng nhiên Hạ Kiệt Luân cũng tự cảm thấy mình dư thừa mà đứng lên:“Trả lại không gian cho cậu cùng vợ nhỏ của mình đó, tôi đi đây!”
“Anh Hạ…!” Hạ Kiệt Luân vừa quay đi Mộc nhiên liền gọi cậu ta.
Gọi xong cô cũng liền quay sang nói nhỏ với Thẫm Mộng Quân:"Anh cho em mượn hai vạn tệ được không?
Thẫm Mộng Quân nhìn Mộc Nhiên rồi lại quay sang nhìn Hạ Kiệt Luân vừa được cô giữ chân lại mà nói:“Em mượn tiền anh làm gì? Muốn trả tiền em đã mượn cậu ta sao?”
Mộc Nhiên nhìn Thẫm Mộng Quân, anh nói có hơi lớn tiếng, có lẽ cô đoán Hạ Kiệt Luân cũng nghe được nên kéo kéo áo anh ghé nhỏ vào tai:“Là em nợ anh ấy mà!”
Nhướng mày Thẫm Mộng Quân như cố ý đùa Mộc Nhiên mà rằng:“Nợ cậu ấy em mượn tiền anh trả, vậy nợ anh em lấy cái gì trả?”
Ghé sát hơn vào tai Mộc Nhiên, lời của Thẫm Mộng Quân nhỏ đến mức chỉ đủ để cả hai nghe thấy:“Lên giường trả sao?”
Hai gò má bỗng nhiên nóng ran đến đỏ ửng, Mộc Nhiên liền đẩy Thẫm Mộng Quân ôm lấy mặt mình bẽn lẽn.
Nhẹ kéo hai tay Mộc Nhiên ra Thẫm Mộng Quân cắn mãi không buông:“Anh nghĩ đó cũng là một ý tưởng hay, anh thì chấp nhận rồi đó, còn em thì nghĩ kĩ lại xem thế nào, nếu được anh giải quyết vấn đề cho em!”
Hạ Kiệt Luân có phần hơi nghi hoặc mà cố nghe cuộc trò chuyện giữa Thẫm Mộng Quân và Mộc Nhiên nhưng rồi chẳng đầu chẳng đuôi cậu ta chẳng hiểu được mà ngồi xuống đối diện, tay gõ gõ vào bàn:“Này, em dâu em gọi anh lại chỉ để xem hai người cười đùa với nhau thật đó à!”
Thẫm Mộng Quân lườm Hạ Kiệt Luân, sau đó lại quay sang Mộc Nhiên ấm áp hỏi lại lần nữa:“Em nghĩ xong chưa?”
Mộc Nhiên liền gật đầu.
“Vậy em có đồng ý không?”
Mộc Nhiên thoáng lắc đầu nhưng chợt nghĩ lại mà gượng cười gật đầu.
Hài lòng Thẫm Mộng Quân ghé vào tai cô:“Tối nay xem thành ý của em!”
Sau đó anh quay sang Hạ Kiệt Luân cố tình nói móc:“Cô ấy muốn trả cậu tiền? Cậu có muốn lấy không?”
Hạ Kiệt Luân nghe nhắc đến tiền liền bật cười nhưng rồi nụ cười vừa chớm đã bị Thẫm Mộng Quân bóc mẻ dập tắt:“Tiền em mượn cậu ta chính là tiền mà cậu ta đã mượn anh! Từ chỗ anh cậu ta lấy đi cũng không ít, bao nhiêu đó của em chẳng thấm vào đâu cả cho nên em đừng nghĩ nữa!”
Tròn mắt Mộc Nhiên nhìn qua Hạ Kiệt Luân, cậu ta cũng chẳng thể giải thích vì lời của Thẫm Mộng Quân hoàn toàn là sự thật, cười trừ, Hạ Kiệt Luân liền đứng lên:“Bạn của anh đang chờ, em với cậu ấy dùng bữa đi!”
Nói rồi Hạ Kiệt Luân liền cầm ly rượu lên mà rời đi thật thật nhanh.
Bấy giờ Mộc Nhiên mới quay sang Thẫm Mộng Quân:“Anh gài em sao?”
Véo lấy chóp mũi Mộc Nhiên, đôi môi của Thẫm Mộng Quân cong lên:“Anh không biết, em đã hứa rồi thì phải thực hiện! Tối nay nhất định phải hầu hạ anh!”