Thẫm Mộng Quân lên đến phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Mộc Nhiên nằm co ro dưới sàn.
Nhìn cô mà lòng Thẫm Mộng Quân chợt nặng trĩu. Sáng hôm nay sau khi đã bình tĩnh lại, Thẫm Mộng Quân cũng chợt nhận ra rằng tối hôm qua quả thật mình có hơi quá đáng. Nên sáng nay anh mới để lại thuốc cho cô và nhờ mẹ mình lên chăm nom cô một chút.
Chỉ là anh không lường trước được việc cô sẽ nghĩ đến cái chết.
Thẫm Mộng Quân vắt áo vest ngoài lên sofa trước, sau đó anh mới đi đến chỗ của Mộc Nhiên, không nhìn rõ là cô đã ngủ hay chưa, Thẫm Mộng Quân đã cúi người xuống một lực ôm trọn cô vào trong lòng mình.
Cảm nhận có hơi ấm từ đâu phả vào lòng mình, Mộc Nhiên đang ngủ thì khẽ cựa quậy, vòng tay hẹp khiến Mộc Nhiên trở người không được, cô từ từ mở mắt. Bờ mi cong vút vẫn còn vương chút nước, Mộc Nhiên sau khi đã nhận diện rõ đối phương là ai cô hoảng hốt giật mình cố vùng vẫy.
Chỉ là chút sức lực nhỏ của Mộc Nhiên đang bị Thẫm Mộng Quân chế trụ, cô dù cố gắng thế nào vẫn không thể thoát khỏi được vòng tay anh!
Mộc Nhiên cả người cạn kiệt sức lực mà gào lên đầy yếu ớt:"Mộng Quân anh còn muốn thế nào nữa....Thả tôi xuống....."
Cánh tay đang vắt ngang vai Mộc Nhiên bỗng nhiên xiết chặt đến đau, Thẫm Mộng Quân cúi đầu lườm Mộc Nhiên, lạnh giọng:"Câm mồm! Việc hôm nay tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!"
Mộc Nhiên bị quát, uất ức có nhưng vẫn như mọi lần trước ngoan ngoãn mà ngậm chặt cái miệng nhỏ của mình lại. Không quấy cũng chẳng đôi co đấu võ mồm, cô từ từ khép mi tĩnh lặng.
"Thuốc lúc sáng tôi để lại cô đã bôi chưa?"
Âm giọng ân cần của Thẫm Mộng Quân chợt vang lên phá vỡ đi tâm tư đang tĩnh lặng của Mộc Nhiên, không biết bên trong có gì đó thôi thúc mà Mộc Nhiên lại từ từ mở mắt rồi cô lại cố ngoái đầu nhìn xuống số thuốc vẫn còn đặt nguyên vẹn dưới sàn.
Thẫm Mộng Quân nhìn ánh mắt của Mộc Nhiên cũng có thể đoán được, không nói gì anh trực tiếp sốc người cô một cái, rồi bế thẳng cô đi vào nhà vệ sinh.
Đặt Mộc Nhiên ngồi ở khoảng trống trên bồn rửa tay, Thẫm Mộng Quân kéo nhẹ cổ áo của cô xuống.
Thẫm Mộng Quân cẩn thận xem qua một chút liền kéo cổ áo cô lên, thật ra những vết tích này cũng rất bình thường sau những lần hoan ái, khi nảy nghe mẹ mình anh bảo, anh còn tưởng tối qua mình đã mất kiểm soát đến nổi không nhớ được bản thân mình đã bạo hành cô cơ đấy.
Nhưng khi vén đến tay áo của Mộc Nhiên lên thì Thẫm Mộng Quân liền chết sửng.
Thì ra anh đã bạo hành cô!
Thẫm Mộng Quân ngước đầu lên nhìn Mộc Nhiên đang ngồi như một cái xác vất va vất vưởng, vô cảm mà gục lên gục xuống.
Lòng bỗng có chút hối.
Thẫm Mộng Quân đỡ lấy đầu cô, nhẹ nhàng đỡ cô tựa người vào trong gương.
Ngẫm một lúc anh gọi tên cô:"Mộc Nhiên!"
Mộc Nhiên cứ như một kẻ điếc mà chẳng có lấy một phản ứng.
Nhưng Thẫm Mộng Quân biết cô vẫn có thể nghe được lời của mình nói, có chút trầm ngâm anh nói tiếp:"Mộc Nhiên, chỉ cần cô không tò mò hay chạm vào những thứ liên quan đến cô ấy, tôi nhất định sẽ không nổi giận với cô!"
Mặt mày trắng bệch Mộc Nhiên nở một nụ cười đầy châm chọc:"Nếu tôi cứ nhất quyết muốn chạm vào thì sao?" Bấy giờ Mộc Nhiên mới ngẩng đầu lên đối diện với Thẫm Mộng Quân, ánh mắt cũng trở nên sắc lẹm:"Nhẹ thì như đêm qua nặng thì giết chết tôi à?"
"Mộc Nhiên!" Thẫm Mộng Quân gằng giọng.
Mộc Nhiên cúi đầu vẻ cam chịu. Tưởng rằng cô sẽ như mọi khi mà im lặng, nhưng không cô vẫn tiếp tục lên tiếng:"Cô ấy đi đâu rồi?"
Thẫm Mộng Quân không nói, tay anh chỉ đều đặn cởi cúc áo của Mộc Nhiên ra, cởi cả áo trong, đặt sang một bên sau đó Thẫm Mộng Quân mới với tay lấy một chiếc khăn khô, anh xả ít nước nóng vắt khô, thử lại độ ấm sau đó anh mới cẩn thận lau qua số vết thương trên người của Mộc Nhiên.
Thấy anh vẫn không có ý định trả lời, Mộc Nhiên ngã đầu tựa vào kính, mi mắt khép hờ mặc anh đụng chạm vào cơ thể mình.
Tâm trí chạy loạn một số chuyện, cuối cùng Mộc Nhiên không nhịn được mà mấp mấy môi:"Cô ấy đá anh rồi?"
Cánh tay chợt run rẫy, Thẫm Mộng Quân đã có dấu hiệu của cơn bực tức, đôi mắt đỏ au anh ngẩng đầu lên nhưng rồi lại thấy sự tĩnh lặng của Mộc Nhiên mà gắng kiềm chế bản thân.
Xiết chặt chiếc khăn trong tay anh lại cúi đầu đầu nhẹ nâng cổ tay của Mộc Nhiên chậm rãi lau sơ vết máu, một lúc lâu sau Mộc Nhiên mới nghe thấy anh mở miệng:"Mộc Nhiên tốt nhất cô nên ngậm cái miệng của mình lại, đừng ngồi ở đó đoán già đoán non"
"Anh sợ tôi biết những bí mật mà anh muốn chôn giấu sao?" Mộc Nhiên đáp lại mà lòng có chút đắc chí.