“Anh thả em ra đi!”
Không đùa nữa Thẫm Mộng Quân đáp nhẹ lên môi của Mộc Nhiên vài cái rồi liền thả cô ra.
Đỡ Mộc Nhiên ngồi dậy, anh tìm đồ thay cho cô, ăn sáng xong cũng đích thân Thẫm Mộng Quân lái xe đưa cô đến trường, nhưng hôm nay anh không trực tiếp lái xe đến trước cổng trường vì anh rất rõ giờ này có thể Doanh Doanh cũng đi học, cho nên anh cố ý dừng xe ở cách cổng trường một khoảng để cho Mộc Nhiên tự mình đi bộ vào, anh muốn xem xem cô bé Doanh Doanh đó lá gan to đến cỡ nào mà muốn dỡ trò ngay trước mặt anh.
Mộc Nhiên vừa vào cổng, Doanh Doanh cũng từ trên xe chạy xuống, cô vẫn như cũ mà vừa chạy từ chỗ đậu xe đến vừa gọi to tên của Mộc Nhiên.
Cũng chẳng có biểu hiện gì khác lạ, Mộc Nhiên vẫn vui vẻ dừng bước chân mà chờ Doanh Doanh, vừa đến nơi Doanh Doanh đã khoác lấy tay Mộc Nhiên lân la hỏi chuyện:“Hôm nay không ai đưa chị đến trường à? Em thấy chị đi bộ từ ngoài kia vào!”
Mộc Nhiên cũng rất nghe lời Thẫm Mộng Quân mà dụng tâm nói dối:“Hôm nay trợ lí Vương đưa chị đến!”
Mày nhướng lên đầy đắc ý Doanh Doanh vờ hỏi thêm:“Anh Thẫm bận hay sao mà phải nhờ đến trợ lí đưa chị đi chứ?”
Mắt nhìn xung quanh như đang cô che giấu, Mộc Nhiên kéo Doanh Doanh đến chỗ vắng người một chút mà nói nhỏ:“Chị chỉ nói mình em nghe thôi đó!”
Doanh Doanh nhìn Mộc Nhiên với ánh mắt thật thân thiết chỉ là lòng cô lại nghĩ Mộc Nhiên thật sự ngốc mà cười cợt trong lòng:“Vâng!”
Khuôn mặt Mộc Nhiên cũng rất nhanh liền biến sắc có chút buồn bã nói:“Chị với anh ấy vừa cãi nhau tối qua, nhưng chị cũng không hiểu tại sao anh ấy lại đùng đùng nổi giận đến cả lí do còn không có, em xem anh ấy có vô lí không chứ?”
Doanh Doanh vờ vuốt vuốt lấy lưng Mộc Nhiên mà an ủi:“Chị bình tĩnh đi, chắc anh ấy không cố ý đâu, anh ấy yêu chị như thế mà chắc vài hôm lại chủ động làm lành lại với chị ấy mà, chị đừng buồn nữa!”
Mộc Nhiên bấy giờ trong thật sự khó coi, cảm xúc của cô hiện tại chẳng khác nào một diễn viên chuyên nghiệp mà thút thít, mi mắt cứ liên tục chớp chớp giả động tác ngăn nước mắt xuống:“Làm lành sao? Anh ấy mà chịu xuống nước làm lành với chị á? Em không hiểu con người anh ấy đâu, nhất định anh ấy sẽ hơn thua đủ với chị cho mà xem!”
“Chị cũng không thể nào nói anh ấy như thế được? Chị thử tìm hiểu xem nguyên nhân từ đâu mà anh ấy nổi giận đi, biết đâu được chị trách lầm anh ấy thì sao?”
“Lầm sao mà lầm được!”
Bỗng nhiên Mộc Nhiên lại quay ngoắc sang nghi ngờ nhìn Doanh Doanh:“Mà này, em đang nói đỡ cho anh ấy đấy sao? Em không tin lời của chị à?”
Doanh Doanh sợ bị Mộc Nhiên nắm thóp mà liền cười trừ, nắm lấy tay cô chặc hơn Doanh Doanh lại dẻo miệng:“Chị nghĩ vậy oan cho em quá, chỉ là em thấy chị nên tìm hiểu rõ nguyên nhân thôi! Biết đâu chỉ là hiểu lầm, nếu thật là hiểu lầm thôi thì nó đâu đáng để hai người cãi nhau, chị nói phải không?”
Mộc Nhiên liền có chút đồng tình mà gật gật đầu.
Doanh Doanh mấy giờ cũng lén mà thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
Mộc Nhiên chợt nhìn lại đồng hồ trên tay của Doanh Doanh, có lẽ đã trễ học rồi thì phải, cô hấp tấp kéo lấy tay Doanh Doanh:“Thôi không nói về vấn đề này nữa, chúng ta trễ học rồi kìa, nhanh lên!”
Kéo Doanh Doanh đi được nữa đường, bỗng nhiên cô bé không chịu đi nữa mà dừng lại trước lối vào nhà vệ sinh, ôm lấy bụng mình mà nhìn Mộc Nhiên yếu ớt:“Chị Nhiên em lại đau bụng nữa rồi, em muốn vào nhà vệ sinh một lát chị vào lớp trước đi nha!”
Mộc Nhiên tất nhiên lần này sẽ không bị lừa bởi ba cái trò vặt vảnh dùng mãi không chán của Doanh Doanh, nhưng rồi cô cũng chẳng nói gì làm như mình ngốc thật mà không biết, thả tay Doanh Doanh ra cô còn tận tình dặn dò:“Em đi đi, có gì không ổn nhớ gọi chị, chị vào lớp trước đây!”
Mộc Nhiên vừa đi, Doanh Doanh liền buông thỏng cánh tay đang ôm bụng mình ra nụ cười thật đắc ý, tựa lưng vào tường, cô lấy điện thoại bấm gọi đến số ở đầu danh bạ.
Bên này Thẫm Mộng Quân có chút bận công việc nhưng nhìn thoáng qua dãy số hiện trên màn hình anh cũng đủ biết là ai, vẫn bắt máy, Thẫm Mộng Quân mở loa ngoài để đó tay thì vẫn luôn rất bận:“Alo!”
“Là em, không biết anh còn nhớ em không?”
Nhướng mày Thẫm Mộng Quân lười biếng trả lời:“Là bạn của Mộc Nhiên!”
“Đúng là em!” Doanh Doanh có chút hớn hở khi biết Thẫm Mộng Quân vẫn còn nhớ đến mình.
“Em gọi anh có chuyện gì không?” Thẫm Mộng Quân có chút lạnh nhạt mà hỏi.
Khuôn mặt giả vờ chùn xuống Doanh Doanh ú ớ:“Là chị Nhiên…Chị ấy…!”
“Muốn nói gì em cứ nói!”
Khóe môi cong lên Doanh Doanh đi thẳng vào vấn đề:“Anh với chị Mộc Nhiên cãi nhau sao?”
Thẫm Mộng Quân đoán trước được nên dường như cũng rất bình thản:“Cô ấy bảo với em thế à?”
“Là vì tấm ảnh hôm qua em đã gửi cho anh sao?”
“Chuyện này không liên quan đến em, còn về việc tấm ảnh, anh nợ em một lời cảm ơn…”
“Cảm ơn em!”
Doanh Doanh tất nhiên sẽ không hiểu hết sâu trong lời nói của Thẫm Mộng Quân mang ý tứ gì mà vui vẻ đắc thắng, nhưng cũng chẳng thể quá lộ liễu cô vờ nói tiếp:“Sáng hôm nay em gặp chị ấy ở trước cổng trường hình như chị ấy còn khóc nữa đó, em mới chạy đến hỏi thăm. Chị ấy liền kéo em vào một góc vắng mà kể lại đầu đuôi, em nghĩ là do mình đã gửi tấm ảnh đó nên mới khiến anh nổi giận nên em muốn gọi cho anh để giải thích, thật sự em…!”
"Được rồi em không cần giải thích đâu, anh hiểu…!
“Không còn việc gì nữa vậy anh cúp máy đây!” Nếu là trước kia Thẫm Mộng Quân đã không cần nói nhiều như thế mà đã trực tiếp ngắt máy nhưng lần này anh không làm như vậy mà ngược lại còn cố tình để lâu hơn một chút.
Đúng như dự đoán ở đầu giây bên kia Doanh Doanh vội nói:“Khoan đã, em còn chuyện này muốn nói với anh…!”
Khóe môi cong lên Thẫm Mộng Quân dừng lại động tác đánh máy, cầm lấy điện thoại đưa lên tai:“Anh đang nghe đây!”
“Là chuyện của anh Nghiêm Khải với chị Nhiên…”
“Là cái người hôm qua em gửi cho anh sao?”
“Vâng ạ!”
“Em cứ nói đi!”
“Anh đừng trách em nhiều chuyện nhá, thật sự em thấy bất bình thay cho anh nên em mới muốn nói thôi!”
“Không sao, em yên tâm đi anh giữ bí mật cho em!”
“Chuyện là sáng nay trong lúc nói chuyện với em chị Mộc Nhiên có vô tình bảo là anh không được dịu dàng như anh Nghiêm Khải, chị ấy có chút hối hận khi ở bên cạnh anh rồi, nếu được chọn lại chị ấy nhất định sẽ không chọn anh!”
Nói rồi nhưng Doanh Doanh lại sợ Thẫm Mộng Quân hiểu lầm mình mà nói thêm:“Nhưng mà anh cũng đừng để ý quá em nghĩ chắc chị ấy giận nên mới nói thế thôi, chứ không hẳn chị ấy nghĩ như vậy đâu ạ, anh đừng nói lại với chị ấy là em nói nhé!”
“Anh biết rồi! Anh cúp máy trước đây!” Lần này Thẫm Mộng Quân quyết đoán hơn, thái độ của anh giận dữ mà ngắt máy.
Thái độ mày vừa hay lại khiến cho Doanh Doanh hài lòng.
“Mộc Nhiên, xin lỗi chị nhưng lần này xem ra chị phải tự mình bảo vệ lấy thân rồi!”