Trên mặt Âu Dương Noãn không hề có chút sợ hãi, nàng nhẹ giọng nói: “Công chúa nói quá lời rồi! Noãn Nhi là đang thấp thỏm lo âu!”
“Bất an sao?” Đại công chúa nâng tay vuốt vuốt tóc, tựa tiếu phi tiếu chậm rãi nói: “Dung quận chúa trăm phương nghìn kế lấy lòng Thái Hậu, ngươi tìm cách lấy lòng ta. Mới hôm trước còn cư nhiên tặng riêng cho ta một bức Bát Bảo đồ, ngươi còn không thừa nhận sao? Bọn nha đầu các ngươi, làm sao có chút thật lòng nào?”
Đào cô cô ở bên nghe được liền sốt ruột, nhẹ giọng nói: “Công chúa…”
Đại công chúa trừng mắt, lời nói không mang theo chút tình cảm: “Ta hỏi Âu Dương Noãn, ngươi xen miệng vào làm cái gì?”
Âu Dương Noãn thoáng rùng mình, chậm rãi nói: “Dung quận chúa xuất thân cao quý, tiểu nữ chỉ là con của một thần tử, tất nhiên không thể đánh đồng. Chuyện ở Trữ quốc am, được công chúa giúp đỡ, tiểu nữ cảm động đến rơi nước mắt. Thầm nghĩ rằng nhất định phải báo đáp, vạn lần không dám có ý niệm nịnh hót. Cùng công chúa chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng lại vẫn luôn cảm động và nhớ nhung ân đức của người. Nếu công chúa cảm thấy tiểu nữ có ý đồ mới cố ý tiếp cận, về sau nhất định ta sẽ cẩn thận, không xuất hiện trước mặt công chúa nữa!”
Ánh mắt công chúa sắc bén, nhìn chằm chằm vào nàng. Ngữ khí vi diệu mà lạnh lẽo: “Nói như vậy, ngươi không phải cố ý tiếp cận ta. Không phải muốn dựa vào ta để tiến thân sao?”
Âu Dương Noãn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Không dám lừa gạt công chúa, bức Bát Bảo đồ kia thật sự là vì Tổ mẫu nói Noãn Nhi nên vì công chúa chuẩn bị một phần lễ vật, nhưng bản thân tiểu nữ cũng có ý niệm báo đáp ân đức công chúa tương trợ lần trước nên mới có thể suốt đêm gấp gáp làm ra để tặng cho người!”
Sắc mặt Đại công chúa có chút hòa hoãn, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút: “Nếu thực là như thế thì ta đã hiểu lầm ngươi rồi!”
Âu Dương Noãn cúi đầu nói: “Là do tiểu nữ chưa kịp nói rõ nguyên nhân, không liên quan đến công chúa. Huống hồ…..chắc người cũng biết, tiểu nữ mất mẹ từ nhỏ, kế mẫu lại thất đức, ghen ghét ấu đệ vẫn luôn tìm mọi cách hãm hại, tiểu nữ chỉ có thể cùng đệ đệ giãy dụa cầu sinh trong khốn cảnh. Từ sau chuyện ở Trữ quốc am, nhờ ân đức của công chúa Tổ mẫu đối với tỷ đệ tiểu nữ có nhiều quan tâm hơn, đối xử cũng tốt hơn rất nhiều. Đây là do Đại công chúa gieo quả thiện tâm nên tỷ đệ Âu Dương Noãn mới được che chở. Cho nên là công chúa đã mang đến phúc trạch cho chúng ta, chuyện này tiểu nữ không thể phủ nhận!”
Đây chính là nói Âu Dương Noãn không hề có ý tiếp cận Đại công chúa, nhưng công chúa lại vô tình giúp bọn họ có được sự quan tâm rất lớn. Chuyện này quả thực là sự thật, không hề nói dối. Đại công chúa nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, lát sau khóe môi chậm rãi cong lên, thần sắc cũng ôn hòa hơn rất nhiều, chậm rãi nói: “Những câu này rất thành thật, ta tin tưởng ngươi. Chỉ là, ta muốn biết vì sao hôm nay ngươi lại cố ý nhường Kha Dung khắp nơi? Ngươi biết rõ ta muốn ngươi nổi bật hơn nàng, vì sao lại phải bằng mặt không bằng lòng?”
Âu Dương Noãn nâng mặt lên, ánh mắt trong suốt lay động lòng người: “Cuối cùng Noãn Nhi vẫn là như công chúa mong muốn, ta đã thắng Dung quận chúa. Không phải sao?”
Đại công chúa nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu cười nói: “Nha đầu ngươi thật xảo quyệt. Vừa rồi còn nói ngươi thành thật, bây giờ lại bắt đầu dùng mánh lới. Nếu không phải Minh quận vương bất ngờ đem hoa cho ngươi, ngươi có thể thắng được nàng sao?”
Thực ra điều làm Đại công chúa giật mình chính là Âu Dương Noãn đã nắm chuẩn xác tâm tư của mọi người, sớm đã tính đến kết cục. Mặc dù là nàng thua, nhưng lại là thua mà như thắng, vừa gây được tiếng vang lại không làm phật lòng Dung quận chúa. Cô nương như vậy, quả nhiên làm người ta phải ngạc nhiên. Chỉ có một chuyện xấu duy nhất chắn ngang, đó chính là Minh quận vương.
Đại công chúa cười nói: “Chỉ sợ ngươi cho rằng, đóa hoa kia của Minh quận vương nhất định là sẽ đem cho Dung quận chúa!”
Âu Dương Noãn bị nói trúng tâm tư, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Công chúa không cần làm khó tiểu nữ. Tâm tư Minh quận vương, sao Noãn Nhi có thể đoán được?”
Đại công chúa lắc lắc đầu nói: “Đứa nhỏ Trọng Hoa này, là ta nhìn nó lớn lên từ nhỏ nhưng cũng không thể nào đoán được tâm tư của nó, huống chi là ngươi. Hôm nay hắn đem hoa cho ngươi, ngay cả ta cũng bị bất ngờ, dù sao….” Công chúa chỉ nói tới đây thì dừng lại, nghĩ đến chuyện Thái Hậu vẫn muốn tứ hôn thì không khỏi thở dài một hơi. Nói thật, Đại công chúa cũng không biết Kha Dung diễm quang tứ phía, dã tâm bừng bừng kia có thích hợp với đứa cháu cổ quái của mình hay không?
Trên mặt Âu Dương Noãn lộ ra chút ngượng ngùng: “Dung quận chúa là người mà Thái Hậu thập phần yêu quý, phương danh lan xa. Noãn Nhi chỉ là con gái của Lại Bộ Thị Lang, thật sự là không dám cùng nàng tranh đua, so sánh cái gì. Công chúa tội gì phải ép Noãn Nhi miễn cưỡng làm vậy?”
“Đó là vì ta cùng Thái Hậu đã đánh cược!” Đại công chúa nhếch môi tươi cười, “Thái Hậu nói Kha Dung là thiên hạ vô song. Ta nói nhất định sẽ tìm được một nha đầu có thể tương xứng với nàng…” Bà cười thần bí rồi mới nói tiếp: “Lần này ta muốn nhìn xem Thái Hậu có thể nói được cái gì nữa!”
Không lâu trước đây khi tiến cung, Thái Hậu có nhắc đến hôn sự của Tiếu Trọng Hoa. Đại công chúa lại chỉ lạnh lùng mỉm cười nói chỉ sợ qua ba năm nữa danh hiệu mỹ nữ đệ nhất kinh đô đã thay đổi. Đến lúc đó chỉ sợ Dung quận chúa không xứng với sự nổi bật và chiến công hiển hách của Minh quận vương. Thái Hậu vừa nghe thì thập phần buồn bực, Đại công chúa lại cũng không chịu lui bước nên hai người liền đặt cược với nhau. Chuyện này chỉ có Thái Hậu, Đại công chúa cùng một vài vị nữ quan đang hầu hạ lúc ấy biết. Đào cô cô thật sự là vì Đại công chúa mà một phen mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, công chúa vẫn luôn cùng vị tổ mẫu này không quá đối nghịch, lần này đột nhiên như vậy còn không biết chuyện sẽ đi về đâu.
Đại công chúa vừa cẩn thận đánh giá Âu Dương Noãn một phen vừa nói: “Ngươi sinh ra đã xinh đẹp đáng yêu như vậy, lại còn rất hiểu quy củ lễ nghĩa. Ngươi có sợ từ này về sau ta sẽ giữ ngươi lại bên cạnh không?”
Âu Dương Noãn vừa nghe, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên. Nàng hy vọng câu này của Đại công chúa chỉ là lời nói đùa. Bởi vì nàng hiểu được đạo lý ở gần vua như gần cọp, hơn nữa Đại công chúa này là người hỉ nộ vô thường. Nhưng Âu Dương Noãn rất nhanh dấu diếm thanh sắc, nhẹ nhàng quỳ xuống, trịnh trọng nói: “Nếu được như vậy thì đó chính là phúc tạo hóa ban cho tiểu nữ. Chỉ là….”
“Chỉ là cái gì?” Đại công chúa nhìn đôi mắt đen như màn đêm của nàng, cau mày hỏi.
“Trong nhà tiểu nữ đang rất phức tạp, hoàn cảnh hiểm ác lại còn có một ấu đệ còn chưa trưởng thành. Hắn là cốt nhục cuối cùng mà mẫu thân lưu lại, là hy vọng duy nhất của Âu Dương gia. Tiểu nữ tận tâm hết sức, dốc hết tâm huyết chỉ vì muốn nhìn hắn lớn lên, nhìn hắn trưởng thành rồi thành tài. Ngày đó khi đệ đệ gặp nạn, tiểu nữ không màng dù phải đắc tội với Tần vương Thế tử. Chắc công chúa cũng thấy rõ mọi việc, tự nhiên sẽ biết là bởi vì tỷ đệ tình thâm, sinh tử gắn bó!” Nàng dừng lại một chút, hít một hơi rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ cần đến một ngày đệ đệ có thể tự bảo vệ mình, Âu Dương Noãn nguyện làm bạn bên người công chúa, phụng dưỡng ngài cả đời!”
Tiếng khóc của nàng mặc dù nhỏ nhưng trong nội thất yên tĩnh này lại nghe hết sức thống khổ. Không gian cứ như vậy im lặng một lát, trong hô hấp của Đại công chúa rõ ràng ngửi được hương thơm chua xót của thảo dược cùng với hương khí lạnh lùng trong trẻo của Âu Dương Noãn, cứ như vậy hòa cùng mùi hoa ngọt ngào ngoài cửa sổ.
Đại công chúa ngưng thần một lát, khi lên tiếng lần nữa, khẩu khí đã từ ái hòa nhã hơn rất nhiều: “Hảo hài tử, nhìn ngươi kìa, ta chỉ nói giỡn mà thôi!” Rồi quay sang phân phó Đào cô cô: “Vẫn luôn nói ngươi ôn nhu săn sóc chu đáo, nhìn thấy Noãn Nhi quỳ như vậy cũng không nhắc ta dìu nó đứng lên?”
Đào cô cô cười nói: “Nô tỳ nào dám nhắc nhở công chúa đâu. Đây là sự kính trọng của Âu Dương tiểu thư đối với ngài!” Nói xong liền bước lên nâng Âu Dương Noãn dậy.
Âu Dương Noãn cảm tạ Đào cô cô: “Làm phiền Đào cô cô rồi!”
Đào cô cô cười nói: “Công chúa điện hạ thực sự thích tiểu thư, chỉ hy vọng sau này ngài thường xuyên tới bầu bạn với công chúa. Coi như là báo đáp ân đức của Đại công chúa với tiểu thư!” Bà thật sự rất hiểu Đại công chúa, biết rằng câu vừa rồi không phải là nói giỡn. Công chúa thật sự muốn giữ Âu Dương Noãn lại vĩnh viễn làm bạn bên cạnh người. Đây là đang muốn cân nhắc nàng, một khi đồng ý ở lại bên cạnh Đại công chúa tương đương như trở thành nửa nữ nhi, tương lai hôn sự so với thân phận thiên kim Thị Lang tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng Âu Dương Noãn lại uyển chuyển cự tuyệt….Càng kỳ quái hơn là Đại công chúa luôn luôn ương ngạnh thế nhưng lại không hề tức giận, có thể thấy được Công chúa thực sự rất thích Âu Dương Noãn.
Trong lòng Âu Dương Noãn rốt cục cũng thở ra một hơi, hạ thấp người hành lễ với Đại công chúa: “Đa tạ công chúa ưu ái!”
“Ngươi không cần quá lo lắng. Nếu ta đã muốn cất nhắc ngươi, bất cứ ai cũng không dám gây khó dễ cho ngươi!” Đại công chúa nói rồi nắm chặt lấy tay Âu Dương Noãn. Nhìn thấy mắt của nàng hơi hơi đỏ lên, nhất thời mỉm cười rồi nói: “Ngươi cứ yên tâm đi!”
Âu Dương Noãn kính cẩn cúi đầu: “Âu Dương Noãn sẽ nhớ kỹ những lời của Đại công chúa. Nhất định sẽ không quên ân đức của ngài!”
Đại công chúa lại nhìn nàng, tươi cười trên mặt mang theo một chút hoài niệm: “Được rồi! Đừng lúc nào cũng nói ân đức nữa. Haizzz, sau này ta mới biết được, ngươi cùng Thành Quân của ta là sinh cùng năm. Thật sự rất trùng hợp!”
Nhìn thấy vẻ mặt của Đại công chúa, trong ánh mắt tràn ngập từ ái. Âu Dương Noãn mơ hồ cảm thấy Đại công chúa có chút yêu ai yêu cả đường đi. Nghĩ đến trượng phu của công chúa sớm thệ, nữ nhi duy nhất cũng cứ thế ra đi, trong lòng Âu Dương Noãn bất giác sinh ra mấy phần đồng tình. Nói công chúa cao cao tại thượng, kỳ thật cũng giống như hết thảy mọi người không phải chuyện gì cũng được vừa lòng như ý hay sao?
“Thật ra, tính cách của ngươi cũng có chút giống ta lúc còn trẻ!” Đại công chúa mỉm cười nói. Khi đó bà còn có thể lâm vào mưu khan nhân, lâm vào mưu quát chuyện. Hiện tại cũng đã không còn tâm tư như vậy nữa.
Âu Dương Noãn luôn luôn suy nghĩ tâm ý của Đại công chúa, vị này là trưởng công chúa địa vị cực cao. Ngày xưa bà từ một nữ tử mỹ mạo, đơn thuần từ từ vì những đấu tranh trong cung đình cùng những âm mưu quỷ kế mà dần trở nên ảm đạm. Lại thêm phu quân cùng nữ nhi lần lượt qua đời mà thống khổ ngày đêm. Nhưng nhiều năm sống trong cung đình, những tâm cơ mưu trí đã ăn sâu và trong máu thịt, dù chỉ ngẫu nhiên thốt ra một câu cũng khiến người khác không rét mà run.
Chỉ là sau khi phò mã mất đi Đại công chúa cũng không tái giá, nhiều năm qua chỉ sống cô đơn một mình trong phủ công chúa, ở Trữ quốc am cũng là nhìn vật cũ của nữ nhi nên mới toát ra vẻ mặt thương tiếc. Âu Dương Noãn tin tưởng, trong lòng Đại công chúa thật sâu vẫn có chỗ mềm mại, chỉ là nàng có đủ năng lực để có thể đả động đến đó hay không?
Trên đời này, thủ đoạn cùng tâm cơ gì cũng chỉ là vật phụ trợ. Nếu muốn đổi lấy một sự chân thành thì cũng chỉ có thể dùng sự chân thành để đổi lấy. Âu Dương Noãn hiểu được điểm này cho nên nàng không hề nói dối, nàng tin tưởng công chúa cũng có thể nhận ra.
Cách nói năng của Âu Dương Noãn rất cao nhã, lời nói chân thành tha thiết. Tuy rằng lời nói ra không có một câu nịnh hót nhưng lại khiến Đại công chúa rất hài lòng, vẻ mặt càng trở nên ôn nhu. Đào cô cô nhìn thấy, trong mắt cũng tràn ngập cao hứng.
Yến hội ngắm hoa tự nhiên là rất thành công, mọi người hứng khởi mà đến, thỏa mãn khi về. Các phu nhân tiểu thư cùng cáo biệt nhau rồi ra về. Trước khi lên xe ngựa, Âu Dương Noãn tự mình tiễn bước xe ngựa Trần quốc hầu phủ, Lâm Nguyên Hinh trước khi lên xe còn lặng lẽ nói nhỏ bên tai Âu Dương Noãn: “Vừa rồi có nhiều người nên không tiện nói, trước khi đi ca ca bảo ta nói với muội. Nhiều ngày qua Nhị cô cùng Nhị thúc lui tới càng thường xuyên, nói muội trăm ngàn lần phải cẩn thận hơn!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, trong lòng có một loại dự cảm không tốt dâng lên. Nhưng nụ cười trên mặt lại thập phần thong dong: “Được! Tỷ chuyển lời cảm ơn huynh ấy thay muội!”
Xe đi rồi Âu Dương Noãn vẫn đứng yên tại chỗ, Âu Dương Tước đi lên kéo lấy tay nàng. Âu Dương Noãn đột nhiên hoảng sợ, ngẩng mạnh đầu thấy hắn mới yên lòng. Âu Dương Tước thấy nàng thất thần, lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
“Tỷ có một dự cảm không tốt!” Âu Dương Noãn liếc nhìn sắc trời, lúc này đã gần đến hoàng hôn. Nếu không phải vì Lâm Nguyên Nhu vì sợ Đại cửu mẫu khó xử, nàng vốn muốn cùng xe ngựa của Trấn quốc phủ trở về….Nhưng hiện tại xem ra nàng chợt cảm thấy lần trở về này chưa chắc đã bình an vô sự.
Đang suy nghĩ, nàng đã bị Âu Dương Tước kéo tay đi về hướng xe ngựa. Thế nhưng vừa đi được mấy bước, sau lưng đột nhiên nghe âm thanh quát mắng vang dội truyền đến từ sau lưng, theo sát sau là khoảng hơn mười kỵ nhân xuất hiện. Trong nhất thời, mặc kệ là nàng nơi này hay phong mã bên đường đều phải dừng xe nhường đường.
Giây lát, Tiếu Thiên Diệp được hơn mười kỵ nhân tiền hô hậu ủng giục ngựa đi qua. Áo khoác ngân bạch bị gió thổi lên bay thật cao, lộ ra cẩm y màu tím, vó ngựa đạp xuống nổi lên từng trận yên trần.
Âu Dương Noãn bị bụi làm ho khan mấy tiếng, Âu Dương Tước hạ giọng nói: “Tiếu Thiên Diệp thật quá đáng! Hắn rõ ràng là cố ý!”