Những nữ quyến ngồi gần đó đều nghe rất rõ ràng nên liền phụ họa. Nói đến trên mặt Âu Dương Noãn hơi đỏ lên, giống như là rất ngượng ngùng.
Xương Bồ một bên thầm nghĩ, tĩnh tâm các ngay cả một bóng dáng cũng không có a! Vì sao tiểu thư lại muốn nói Quận vương nghỉ ngơi ở đó?
Lúc này, chỉ có chỗ ngồi ở bàn cạnh cửa vang lên tiếng động xôn xao. Âu Dương Noãn liền nghe thanh âm của một nữ tử trẻ tuổi vang lên: “Chuyện an bài chỗ ngồi, là do ai phụ trách?”
Nha đầu bên cạnh cười nói: “Là Thế tử phi đã sớm an bài!”
“Được!”
Nghiêm Như Hoa thấp giọng nói vài câu, mọi người đều nghe không rõ ràng. Sau đó lại đề cao âm lượng, lạnh lùng nói: “Ngươi giúp ta mời Thế tử phi qua đây, nói ta có việc tìm nàng!”
Tươi cười của nha đầu liền cứng lại, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi: “Dạ!” Sau đó liền hoang mang rối loạn chạy đến phía chủ bàn.
Chu Lan Chi nhíu mày: “Ả ta làm cái gì vậy?”
Nếu không phải Thái tử bảo mang nữ nhân này đến cùng, nàng mới không muốn đi với ả.
Nha đầu kia cẩn trọng dè dặt đi tới: “Thế tử phi, vị Nghiêm tiểu thư kia nói mời ngài giúp nàng đổi vị trí!”
“Oh? Vì sao?”
Tôn Nhu Trữ giận tái mặt, ngồi ở chủ bàn này đều là những khách nhân quan trọng nhất. Cái vị Nghiêm Như Hoa kia chỉ là lễ vật Nam Chiếu đưa tới, lại còn muốn Âu Dương Noãn khó xử.
Tôn Nhu Trữ chính là nhìn nàng không vừa mắt nên mới cố ý an bài ở chỗ đó, giờ sao có thể dễ dàng mang nàng lại đây?
Âu Dương Noãn nhìn một màn này, chỉ khẽ mỉm cười không lên tiếng.
Mặt nha đầu kia đỏ lên, nửa ngày sau không nói được câu gì. Bộ dáng rất sợ hãi, lại vẫn ăn ngay nói thật: “Nghiêm tiểu thư nói, nàng là khách nhân của Thái tử, không phải bị ngồi ở chỗ kia!”
Âu Dương Noãn bật cười. Nàng nhất định sẽ vì những lời này của Nghiêm tiểu thư mà gõ nhịp khen ngợi.
Nghiêm Như Hoa ở trước mặt Chu Lan Chi nói những lời này, chẳng phải giáp mặt khiến nàng ta khó xử sao?
Chu Lan Chi cười lạnh: “Khách nhân của Thái tử? Thái tử khi nào thì mời nàng đến đây? Là theo đuôi, cũng không biết rắp tâm muốn làm cái gì? Hừ! Ngươi qua đó nói rõ ràng với nàng, nơi này không có chỗ cho nàng!”
Nghe nói như thế, Tôn Nhu Trữ liền chậm rãi gật đầu. Nha đầu nhanh chóng bước đi, không biết nói gì với Nghiêm Nhu Hoa mà sắc mặt đối phương nhất thời đại biến, nhanh chóng cho nha đầu kia một bạt tai.
Nha đầu kia bị đánh lui về sau mấy bước, không may đụng phải một nha đầu đang cầm bầu rượu. Lập tức bầu rượu tung lên, toàn bộ rượu đổ lên váy Nghiêm Như Hoa. Nàng ta vội vàng đứng lên.
Đem một màn này thu vào trong mắt, Âu Dương Noãn không khỏi cười càng sâu. Nàng thấp giọng nói: “Đại tẩu, xem ra tẩu phải cấp chỗ cho nàng thay y phục a!”
Sắc mặt Tôn Nhu Trữ rất khó coi nhưng xuất phát từ sự hiếu khách nên vẫn phân phó nha đầu mang Nghiêm Như Hoa tìm chỗ thay y phục.
Lúc này sớm đã có khách nhân không chịu nổi rượu mà chạy đến hoa viên hóng mát. Nhất là các tiểu thư tuổi trẻ, nghe nói Tôn Nhu Trữ có mấy chậu hoa lan quý báu liền quấn quít lấy nàng muốn đi xem. Cho nên Tôn Nhu Trữ liền mang theo những người muốn đi cùng đi.
Đổng thị cũng cười nói với các phu nhân bên cạnh: “Đi theo ta đánh mạt chược đi. Ở trong này nghe bọn nam nhân uống rượu nói chuyện cũng không có gì thú vị!”
Vì thế cũng có càng nhiều người đứng lên. Mộ Hương Tuyết do dự hỏi: “Quận vương phi, ngươi có đi cùng không?”
Âu Dương Noãn cười lắc lắc đầu: “Ta không đi, ta chỉ muốn ngồi trong này thôi!”
Mộ Hương Tuyết nhìn thoáng qua Đổng thị: “Ta đi một lát rồi quay lại!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn Mộ Hương Tuyết cười: “Được, ta ở đây chờ ngươi!”
Chờ tất cả mọi người đi rồi, Âu Dương Noãn mới đứng lên: “Đi thôi!”
Xương Bồ ngạc nhiên: “Tiểu thư, không phải ngài nói ngồi đây chờ sao?”
Âu Dương Noãn tựa tiếu phi tiếu nhìn Xương Bồ. Hồng Ngọc lập tức đá nàng một cước, thấp giọng nói: “Tiểu thư nói cái gì thì liền làm đi. Đừng nói lung tung!”
Vẻ mặt Xương Bồ lập tức trở nên nghiêm túc: “Dạ!”
Sau đó lại không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc chúng ta đi đâu?”
Âu Dương Noãn bật cười: “Đi xem người nào không an phận!”
"Cái gì?”
Xương Bồ sửng sốt, hoàn toàn không hiểu ý của Âu Dương Noãn. Còn muốn nhiều chuyện hỏi tiếp thì bị Hồng Ngọc đá một cước. Còn chưa kịp phản ứng đã bị Hồng Ngọc kéo đi.
Xương Bồ hỏi Hồng Ngọc: "Tiểu thư muốn đi đâu?”
Hồng Ngọc cũng không đáp lời, chỉ đi theo Âu Dương Noãn. Mắt thấy tĩnh tâm các vừa rồi vừa đến nghỉ ngơi, Xương Bồ càng thêm kỳ quái: “Vì sao lại tới nơi này?”
Hồng Ngọc lắc lắc đầu, cũng không hiểu nhìn bóng lưng Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn hướng các nàng vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: “Nhỏ tiếng một chút!”
Nói xong nàng liền vòng ra sau tĩnh tâm các.
Xương Bồ nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư rốt cuộc muốn làm gì?”
Hồng Ngọc bất đắc dĩ thở dài, thật sự không biết phải nói thế nào cho phải. Đứa nhỏ này thật sự là rất tò mò, luôn hỏi vì sao. Thật sự là khiến người ta gấp muốn chết.
Phía sau tĩnh tâm các là một rừng trúc. Đứng trong rừng trúc có thể thấy được tình hình bên trong. Nhưng người bên trong nhìn ra ngoài thì chỉ thấy một mảnh tối đen. Vừa rồi Âu Dương Noãn đi vào đã sớm đuổi các nha đầu hầu hạ bên trong rời đi.
Âu Dương Noãn đứng trong rừng trúc nhìn vào, thấy có một nữ tử trẻ tuổi mở cửa đi vào. Hoa văn phù dung trên y phục dưới ánh nến lại càng sáng hơn.
Thật sự là một bộ dáng câu người a!
Kết quả này khiến Âu Dương Noãn vẫn luôn nhíu mày liền lập tức giãn ra.
Như là cảm nhận được điều gì, bóng dáng nữ tử bỗng đứng lại, quay đầu nhìn về phía rừng trúc.
Tuy rằng biết đối phương không thể nhìn thấy mình nhưng Âu Dương Noãn vẫn nhẹ nhàng lui về sau một bước.
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ phía sau không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Nữ tử trẻ tuổi đang bước vào là ai?
Nữ tử kia chung quy vẫn không phát hiện Âu Dương Noãn đứng trong rừng trúc. Nàng một đường bước đến sau bình phong.
Xương Bồ muốn đến gần nhìn một chút nhưng lại bị Hồng Ngọc giữ chặt lại: “Không được quấy rầy tiểu thư!”
Lúc này nữ tử trẻ tuổi đã đi ra sau bình phong. Chỉ chốc lát sau liền có âm thanh kỳ quái truyền đến.
Lại thêm một lát nữa, mấy người Âu Dương Noãn nghe được trong phòng hình như có tiếng khóc đè nén. Thanh âm rất nhỏ, đứt quãng, có chút khàn khàn, dường như là bị kinh hách rất lớn.
Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn, trong ánh mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
"Công chúa! Công chúa!”
Trong bóng đêm yên tĩnh, sau bình phong vang lên thanh âm của nam tử đang kích động hô tên của Mộ Hương Tuyết.
Sắc mặt Âu Dương Noãn rất bình tĩnh nhưng hai nha đầu phía sau chỉ cảm thấy ớn lạnh, toàn thân cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Nữ tử trẻ tuổi đưa lưng về phía rừng trúc. Âu Dương Noãn không thấy rõ dung mạo của nàng. Nhưng chỉ cần nghe danh xưng này khiến nàng ghé mắt. Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu nàng. Dường như có một gì đó lóe lên, lúc nghĩ sẽ bắt được lại liền tuột mất….
Chẳng lẽ người bên trong là Mộ Hương Tuyết? Nàng vẫn luôn cẩn thận dè dặt che dấu, rốt cuộc cũng lộ bộ mặt thật rồi sao?
Bên trong lại truyền đến thanh âm kích động của nữ tử: “Ngươi…ngươi muốn làm gì? Người đừng đến đây…..”
Trong thanh âm, ẩn ẩn hàm chứa kích động. Trong không khí truyền đến thanh âm liệt bạch.
Sắc mặt Âu Dương Noãn bỗng chốc thay đổi.
Thế nhưng lại như vậy…..
Bên trong lại truyền đến tiếng nữ tử la lớn: “Cứu mạng! Cứu mạng a!”
Hồng Ngọc kinh hoàng nhìn Xương Bồ. Xương Bồ cũng trợn mắt há mồm không hiểu. Tầm mắt hai người ở không trung chạm vào nhau, đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Nhưng vào lúc này, các nàng lại nghe được tiếng bước chân lộn xộn. Sau đó tất cả mọi thanh âm giãy dụa đều biến mất.
Có một thanh âm của mama vang lên: “Là ai lại to gan như vậy? Dám ở trong này thông dâm với nha đầu.....”
Hiển nhiên là nghĩ bên trong chỉ là một tên sai vặt cùng nha đầu.
Rất nhanh liền nghe thấy mama kia ‘A’ lên một tiếng. Mắt mở to, hoài nghi hỏi: “Tam thiếu gia, sao lại là ngài?”
Nói xong liền quay đầu nói với bọn nha đầu phía sau: “Nhanh đi mời Đổng trắc phi đến đây!”
“Ai nha! Tam thiếu gia của ta, ngài mau mặc y phục vào a! Ông trời ạ, đây là đang có chuyện gì vậy?”
Mãi đến khi Đổng thị mang theo Tôn Nhu Trữ vội vàng chạy đến, tĩnh tâm các đều là một mảnh rối loạn.
Trong rừng trúc, Âu Dương Noãn chậm rãi nói: "Đi thôi! Mau ra xem!”
Nói xong nàng bước ra khỏi rừng trúc, quay lại đường nhỏ ban đầu khoan thai bước vào tĩnh tâm các. Người bên ngoài chỉ nghĩ nàng nghe được động tĩnh nên mới đi vào. Tuyệt đối không thể nghĩ nàng đã sớm đứng trong rừng trúc đợi thật lâu.
Sắc mặt Đổng thị rất khó coi. Tôn Nhu Trữ hiển nhiên là cũng vừa vặn bị người ta mời đến, trên mặt còn lộ vẻ kinh ngạc. Vừa thấy Âu Dương Noãn đến liền lập tức nhẹ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Âu Dương Noãn chứng kiến từ đầu tới cuối, đương nhiên biết hết mọi chuyện. Chính là nàng nhìn Tiếu Trọng An quần áo không chỉnh tề cùng Nghiêm Như Hoa đang khóc lóc sướt mướt một bên liền vẫn hơi hơi nhướng mày.
Đổng thị lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Rất rõ ràng, Đổng thị tức giận đến cả người run run, ngay cả nói cũng không nói được.
Biểu cảm trên mặt Âu Dương Noãn có kinh ngạc, có đồng tình nhưng nội tâm lại rất vui. Đổng thị suốt ngày nghĩ cách hãm hại nàng, hôm nay rốt cuộc cũng bị chơi lại một vố.
Người tính kế phía sau, đương nhiên là Âu Dương Noãn. Nhưng nàng cũng không phải cố ý thiết kế như vậy, nàng vốn chỉ muốn làm một thí nghiệm nho nhỏ.
Nếu Tiếu Trọng Hoa uống say, hiện tại một mình một phòng nghỉ ngơi. Như vậy người cố ý tiếp cận hắn sẽ bắt lấy cơ hội này. Cứ như vậy Âu Dương Noãn có thể nhìn ra mục đích cùng suy nghĩ của đối phương.
Chuyện này, nàng thầm nghĩ muốn xem xem Hương Tuyết công chúa vẫn luôn biểu hiện thờ ơ với Tiếu Trọng Hoa có thể có hành động hay không? Có để lộ bộ mặt thật hay không?
Đáng tiếc….không thử được công chúa, ngược lại bắt được một Nghiêm tiểu thư. Như vậy liền không có ý nghĩa gì hết. Dù sao ai cũng biết Nghiêm tiểu thư đối với Tiếu Trọng Hoa vốn có mưu đồ riêng.
Nhưng ngoài dự đoán của Âu Dương Noãn, còn ngoài ý muốn bắt được Tiếu Trọng An, con trai thân sinh của Đổng thị.
Tiếu Trọng An tuy rằng cũng ở trong Yến vương phủ nhưng hắn suốt ngày chỉ đóng cửa đọc sách, căn bản không để ý tới ai.
Đổng thị cũng rất trân trọng đứa con này, cũng không dễ dàng để hắn gặp khách. Một người như vậy, không an phận ở trên yến hội mà lại chạy đến đây làm gì?
Ánh mắt Âu Dương Noãn dừng trên mặt Tiếu Trọng An, thấy da mặt như bạch ngọc của hắn ẩn ẩn đỏ lên. Trên người còn nồng nặc mùi rượu.
Âu Dương Noãn hơi hơi lắc đầu. Nghĩ tới vừa rồi hắn gọi công chúa liền không khỏi hơi hơi mỉm cười. Mẻ cá này cũng khá lắm, tuy rằng không bắt được con cá lớn nhưng cũng xem như là có thu hoạch khác.
Đổng thị hỏi dồn dập nhưng lại không có một ai trả lời. Tôn Nhu Trữ nói: “Nghiêm tiểu thư, nha đầu bên cạnh ngươi đâu?”
Mọi người lúc này mới phát hiện, nha đầu luôn đi theo bên cạnh nàng không thấy đâu. Nghiêm Như Hoa lại chỉ khóc sướt mướt không nói.
Sắc mặt Đổng thị phát xanh, cả giận nói: “Mau đi tìm cho ta!”
Lát sau liền đã tìm được nha đầu kia. Nàng sắc mặt sợ hãi quỳ xuống trước mặt mọi người, đem mọi chuyện chi tiết nói lại một lần: “Nô tỳ nghe Thế tử phi phân phó hộ tống Nghiêm tiểu thư đi thay y phục khác!”
“Ai ngờ nửa đường Nghiêm tiểu thư lại nói không có thói quen mặc đồ của người khác. Nói trong xe ngựa có mang thêm một bộ dự phòng, bảo nô tỳ ra xe ngựa lấy. Nô tỳ liền mang nàng tới đình hóng mát trong hoa viên, sau đó liền đi lấy váy!”
“Ai ngờ lúc trở lại thì không thấy Nghiêm tiểu thư đâu. Nô tỳ phát hoảng đi tìm kiếm khắp nơi!”
Trong đám người liền lâm vào một mảnh yên tĩnh, nha đầu mama lại ào ào nhỏ giọng nghị luận.
“Trời ạ! Trong ngày lành của Vương gia lại xảy ra loại chuyện này!”
“Đại ca hắn còn sinh bệnh a! Sao lại có tâm tình chạy đến đây làm ra loại chuyện này?”
“Haizzz, chỉ có thể trách vị Nghiêm tiểu thư này rất không tự trọng. Không yên ổn ngồi trong đình chờ mà chạy đến đây làm gì? Còn khiến thiếu gia của chúng ta vốn tốt đẹp cũng bị dính bùn lây!”
Nghe mấy câu nghị luận này, tay Đổng thị ẩn ẩn run rẩy. Nghe lời nha đầu này nói cũng hiểu được bảy tám phần.
Con trai của mình, một thiếu niên anh khí bức người, tiền đồ rộng mở. Tuy rằng chưa cưới thê nhưng cũng không phải người tùy tiện thân cận nữ sắc. Sao lại đột nhiên thay đổi thất thường?
Huống chi Tiếu Trọng An muốn dạng nữ tử nào mà không có, làm gì lại để ý đến một nữ nhân được người ta mang đến như lễ vật? Nếu không phải uống nhầm thuốc thì cũng là bị người ta hãm hại, không còn cách giải thích nào khác.
Lần này Đổng thị rốt cuộc cũng không khống chế được mà lớn tiếng quát: “Noãn Nhi, không phải ngươi nói Trọng Hoa ở trong này nghỉ ngơi sao?”
Âu Dương Noãn vô tội nhìn thoáng qua Đổng thị: “Đúng vậy! Chàng hẳn là phải ở trong này chứ?”
Nói xong lại nhìn Tiếu Trọng An: “Nhị ca ngươi đâu?”
Sắc mặt Đổng thị đã trở nên cực kỳ khó coi. Không xử trí được Âu Dương Noãn đang giả ngu, đành quay đầu ép hỏi Tiếu Trọng An: “Là tiện tì nào dẫn ngươi đến đây?”
Tiếu Trọng An sửng sốt nửa ngày, không thể không ăn ngay nói thật: “Ta….là ta uống hơi nhiều nên tự đến đây nghỉ ngơi. Chính là không nghĩ tới nữ tử này cũng đi vào. Nhất thời hồ đồ nên mới….”
Nhất thời hồ đồ?
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua ánh mắt dại ra, đang cuộn mình lại của Nghiêm Như Hoa. Nàng lắc lắc đầu thầm nghĩ, chuyện này chỉ sợ không phải là nhất thời hồ đồ. Mà là uống rượu say nên mới xem Nghiêm Như Hoa thành người trong lòng mà khinh bạc.
Nhìn bộ dáng hiện tại, tuy rằng còn chưa đắc thủ nhưng cũng khiến Nghiêm Như Hoa quá mức sợ hãi. Huống chi, loại chuyện này liên quan đến sự trong sạch của nữ tử, nàng đường nhiên phải làm bộ dáng như người bị hại.
Đổng thị nào có tin chuyện đó nên lập tức phái người đi tìm nha đầu thân cận của Tiếu Trọng An đến. Nhưng càng hỏi lại càng đau đầu. Mọi chuyện xảy ra đều rất trùng hợp, lại trùng hợp rất có lý.
Phiền toái nhất là nếu không tiếp tục hỏi chuyện hôm nay Tiếu Trọng An sẽ nhận tiếng xấu. Còn nếu tiếp tục truy vấn, vạn nhất kinh động đến khách quý trên yến hội, vậy thật sự là không thể khống chế nổi.
Cố tình Tiếu Trọng An lại thật sự tự mình đi vào tĩnh tâm các. Đây mới là vấn đề Đổng thị đau đầu nhất.
Âu Dương Noãn mỉm cười, Tiếu Trọng An có lẽ còn có ba phần vô tội. Nhưng Nghiêm Như Hoa kia nửa điểm vô tội cũng không có. Nếu không phải nàng mơ tưởng tới Tiếu Trọng Hoa thì sao lại xuất hiện trong tĩnh tâm các?
Âu Dương Noãn rất rõ, chuyện hôm nay mặc kệ Đổng thị xử lý như thế nào. Hôm nay truyền nhiều nha đầu đến hỏi như vậy, không có khả năng không kinh động đến khách nhân. Chỉ sợ sáng mai chuyện này sẽ truyền khắp kinh đô….
Đổng thị dạy ra một nhi tử trong đại thọ của phụ vương khinh bạc nữ khách. Người vẫn luôn có thanh danh tốt được người người tôn kính, hôm nay xem như triệt để bị phá hỏng.