Tô Ngọc Lâu nhìn nhìn Âu Dương Noãn, chỉ cảm thấy nàng mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng mắt như thu thủy, mi tựa xuân sơn. Dung mạo ngôn ngữ văn chương bình thường cũng khó mà diễn tả được. Hắn ta không khỏi mỉm cười nói: ”Đại tiểu thư, xin chào!”
Trong ánh mắt hắn như có ánh lửa ấm nóng đang bốc cháy. Âu Dương Noãn lại chỉ thản nhiên cười nói: ”Công tử không cần đa lễ!”
Âu Dương Tước nghe tỷ tỷ mình nói chuyện, chỉ cảm thấy có gì đó khác thường. Hắn cẩn thận nhìn lại, trên mặt Âu Dương Noãn vẫn ôn hòa như ngày thường, nhưng hắn vẫn nhận ra được một sự biến hóa nho nhỏ. Biến hóa này chỉ đệ đệ thân thuộc như hắn mới phát hiện được. Âu Dương Tước không thích vị công tử tuấn mỹ này quá thân cận với tỷ tỷ nên lạnh lùng nói: ”Tỷ tỷ, đệ muốn ra phòng khách, tỷ cũng trở về đi!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nói: ”Chắc tổ mẫu cũng đang tìm ta, đệ đi nhanh đi!” Nói xong nàng hướng Tô Ngọc Lâu thản nhiên thi lễ rồi xoay người rời đi. Hồng Ngọc bước nhanh theo sau tiểu thư mình, cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn Tô Ngọc Lâu một cái, thầm nghĩ vị công tử này đúng là tuấn mỹ, khó trách các vị tiểu thư hồi nãy lại đều kích động như vậy. Thế nhưng Âu Dương Noãn lại xoay người bước đi không có nửa điểm lưu luyến.
Thật lâu sau khi Âu Dương Noãn rời đi, Tô Ngọc Lâu vẫn còn đứng đó, Âu Dương Tước nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: ”Tô công tử, ngươi không tới phòng khách sao?”
Tô Ngọc Lâu sửng sốt, quay đầu nhìn Âu Dương Tước không hờn giận cũng đang nhìn mình, hắn mỉm cười, bộ dáng rất tự nhiên gật đầu cùng rời đi. Thế nhưng trong lòng hắn lại rất ngạc nhiên, thiên kim tiểu thư bình thường nhìn thấy hắn đều đỏ mặt ngượng ngùng. Còn vị đại tiểu thư Âu Dương gia này nửa điểm cũng không để trong lòng, chẳng lẽ cố tình ra vẻ giả vờ lạnh nhạt là lạt mềm buộc chặt sao? Nghĩ vậy, trong lòng hắn không khỏi sinh ra hứng thú với nàng.
Âu Dương Noãn rời đi rất xa, bàn tay vẫn luôn gắt gao nắm chặt trong tay áo mới chậm rãi buông ra, nhìn dưới ánh mặt trời mặt trong bàn tay đã bị móng tay đâm đến đỏ hồng. Hồng Ngọc kinh hô một tiếng, nói: ”Đại tiểu thư, người làm sao vậy?”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: ”Vừa rồi đứng lâu nên đầu có chút đau thôi, không được để lộ ra ngoài!”
Tại phòng khách Âu Dương gia, ngồi ở bàn trung tâm là Âu Dương Trì cùng bảy tám quan viên thân cận, các bàn còn lại là chư vị công tử. Tô Ngọc Lâu vừa mới ngồi xuống cùng mọi người ẩm yến. Những người khác ban đầu đều vì xuất thân gia thế nên đối với thân phận là con thương nhân như hắn thì cũng có chút khinh miệt, nhưng vừa rồi được chứng kiến tài bắn tên của hắn thì ý khinh thị kia cũng bất giác giảm đi vài phần. Nay trên bàn tiệc, mọi người tâm tồn thử ý không ngừng kính rượu với hắn. Tô Ngọc Lâu vẫn luôn mỉm cười ẩm hạ, thân thiết nói chuyện cùng mọi người, nửa điểm mới lạ cũng không có, thành thạo lưu lại ấn tượng tốt với mọi người. Trong lời nói của mấy công tử này đều là thi từ văn vẻ, ti trúc cầm khúc rồi lại đến phong thổ các nơi…. Sản vật danh lam không có gì là Tô Ngọc Lâu không giỏi, không có gì là không biết, quả nhiên là văn võ song toàn làm người khác khâm phục. Các chư vị công tử đã không còn ý tứ miệt thị nữa, chỉ có Lâm Chi Nhiễm là thái độ lạnh nhạt, một chút cũng không để ý đến.
Lát sau, một nha hoàn bước đến rót thêm rượu cho mọi người, không biết chân tay long ngóng thế nào mà làm đổ hết lên tay áo Tô Ngọc Lâu, hắn ta hơi hơi nhíu đầu lông mày. Âu Dương Tước cũng ngồi ở bàn này, là chủ nhân chung quy cũng không nhịn được mà nói: ”Sao lại như vậy? Nha đầu ngươi đúng là không cẩn thận mà!”
Tiểu nha đầu kia tuổi còn nhỏ, biết sai nên lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu nhận lỗi. Tô Ngọc Lâu dù sao cũng là làm khách ở nhà người ta nên cũng không tốt nếu tức giận, đành nói: ”Bỏ đi!” Nhưng tay áo bị ướt một mảng đúng là không thoải mái.
Tiểu nha đầu kia vội vàng nói: ”Mời công tử đi theo nô tỳ để nô tỳ thay người lau sạch một chút!”
Đối với người coi trọng dáng vẻ bên ngoài như Tô Ngọc Lâu, trên người mang theo mùi rượu nồng đậm đúng là không thoải mái. Lúc này nghe nha đầu kia nói như vậy liền buông ly rượu đứng lên.
Âu Dương Tước nhíu mày nói: ”Nhưng mà sắp đến thời điểm phụ thân ta đi kính rượu rồi!”
Tô Ngọc Lâu trời sinh ưa sạch sẽ liền cười nói: ”Thời gian còn sớm, ta sẽ nhanh chóng quay lại, sẽ không chậm trễ đâu!”
Âu Dương Tước gật gật đầu, dặn nha hoàn kia: ”Đừng đi vào viện trong. Nếu không cẩn thận đụng trúng tiểu thư nhà ai, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Tiểu nha đầu sợ hãi gật đầu rồi dẫn Tô Ngọc Lâu đi. Âu Dương Tước thơ ngây cũng không cảm thấy được có điều gì không đúng. Nhưng Lâm Chi Nhiễm ngồi ở bàn bên kia thì ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tô Ngọc Lâu…
Tô Ngọc Lâu theo tiểu nha đầu kia đi qua phòng khách, đi qua hoa viên rồi dừng lại ở một nơi tương đối hẻo lánh. Tiểu nha đầu để hắn chờ trong sân còn mình thì vào phòng, rất nhanh bưng ra một chậu nước ấm, sau đó giúp hắn xắn tay áo lên rồi rửa sạch vết rượu. Cuối cùng lại lấy một cái khăn bố cho hắn lau khô, cười hì hì nói: ”Công tử, rất nhanh sẽ được rửa sạch! Công tử không cần sốt ruột!”
Sắc mặt Tô Ngọc Lâu đã có chút lạnh nhạt, hắn chậm rãi nói: ”Tay chân ngươi nhanh nhẹn như vậy, sao có thể vô ý là đổ ly rượu lên người ta?”
Nha đầu kia rất lanh lợi liền cười ngọt ngào nói: ”Theo như ý của công tử thì là do nô tỳ cố ý? Nô tỳ đâu có lá gan đó đâu?” Nói xong lại nhìn Tô Ngọc Lâu cảm thán một câu: ”Công tử thật là tuấn tú! Ta ở trong phủ này lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua người nào được như ngài. Thật sự là rất giống thiên nhân a!”
Nàng ta nói năng ngọt ngào, trong mắt lại có một ánh sáng khác thường lóe lên. Tâm trí Tô Ngọc Lâu bỗng nhiên nhảy lên, cảm thấy có cái gì đó không đúng liền nắm lấy tiểu nha đầu, lạnh lùng nói: ”Là ai phái người tới? Ngươi cố ý dẫn ta đến đây làm gì?”
Tiểu nha đầu nhẹ giọng nói: ”Công tử, là đại phu nhân phân phó nô tỳ làm. Ngài đứng ở trong này chờ một chút, hết thảy đã có phu nhân an bài tốt!”
Tô Ngọc Lâu lạnh lùng cười, hắn nhanh chóng đứng dậy muốn đi. Tiểu nha đầu thông minh liền đứng chắn trước mặt hắn quơ quơ khối ngọc bội: ”Công tử nhận ra vật này chứ?”
Tô Ngọc Lâu sửng sốt, lập tức nhận ra khối ngọc bội kia là đồ vật bên người Tô phu nhân. Hắn nhất thời đứng bất động, âm thanh lại lạnh lùng thêm vài phần: ”Phu nhân nhà người rốt cuộc là có ý gì?”
Nàng ta cúi đầu, che đi tia sáng quỷ dị trong mắt nói: ”Công tử cứ chờ ở chỗ này là được. Cho dù phu nhân nhà ta muốn hại ngài, chẳng lẽ cả Tô phu nhân cũng muốn hại ngài hay sao? Tóm lại đây là chuyện tốt, nếu công tử bỏ lỡ chỉ sợ…tương lai sẽ hối hận!”
…
Lúc Âu Dương Noãn trở về, trên đài đã diễn đến đoạn thứ sáu, đoạn con hát chính xướng lên ‘Một con chim nhạn rơi xuống đất. Cúi đầu nhịn xuống thù huyết hồng, rồi sẽ có ngày là anh hùng đâm xuyên ngực kẻ thù!’
Nàng đứng ở cửa nghe được một câu này thì không tự chủ được mà khẽ mỉm cười. Trữ lão thái quân thấy nàng đã quay lại thì rất cao hứng, lập tức ngoắc ngoắc nàng lại gần. Âu Dương Noãn mỉm cười bước đến, Trữ lão thái quân nói: ”Vừa rồi còn thấy Tước Nhi mà?”
“Dạ, Ngoại tổ mẫu. Tước Nhi nhờ con thay nó vấn an người!” Âu Dương Noãn mỉm cười trả lời. Lý thị bên kia hướng bên này nhìn lại, chợt nghe Âu Dương Noãn nói: ”Đứa nhỏ Tước nhi này đúng là ngốc. Nó nói muốn bắn cung thật tốt để làm quà chúc thọ tổ mẫu. Những người khác đều đi cả rồi mà nó vẫn cứ đứng ở hoa viên luyện tập, đến nỗi bàn tay cũng bị thương. Con nhìn mà thấy đau lòng!”
Lý thị vừa nghe đến đó thì liền phân phó Trương mama đem thuốc mỡ đến: ”Ngươi đưa qua cho đại thiếu gia đi, phải tận mắt thấy hắn dùng rồi mới được trở về!”
Lâm thị ở một bên nghe được, oán khí trong mắt nồng đậm khó có thể che đậy được. Con của đại tỷ thì được xem như tâm can bảo bối của Âu Dương gia, còn con trai của mình chưa được sinh ra đã bị gán ác danh Thiên sát cô tinh. Những chuyện này đều do Âu Dương Noãn mà ra, trong lòng bà ta âm thầm thề rằng, nhất định phải làm cho đối phương phải trả giá gấp nhiều lần!
Tô phu nhân ngồi bên cạnh Lâm thị lặng lẽ nói: ”Muội lúc trước cũng không nói, đại tiểu thư đúng là một tiểu mỹ nhân a!”
Đáy mắt Lâm thị xẹt qua tia lãnh ý, khách khí nói: ”Noãn nhi giống đại tỷ ta, dung mạo đúng là xuất chúng. Làm cho phu nhân chê cười rồi!”
Tô phu nhân nhẹ giọng nói: ”Sao lại nói vậy? Nói những lời này khác gì coi ta là người ngoài đâu? Ta đã đưa ngọc bội đính ước cho muội, muội không được thay đổi chủ ý a!” Tô phu nhân càng nói càng ra vẻ thân cận, nhất là khi cười khóe mắt cũng híp lại, quả nhiên là rất cao hứng.
Tô phu nhân nhìn Âu Dương Noãn, đánh giá thêm lần nữa, thầm nghĩ bằng vào tài hoa của Tô Ngọc Lâu công danh trước sau gì cũng sẽ đạt được. Nếu bây giờ lại cưới được một người con dâu xuất thân cao quý như vậy, tương lai Trấn quốc Hầu phủ cùng Lại Bộ Thị Lang ở trong triều cũng có thể thay Tô gia nói đỡ một hai câu. Đến lúc đó tiền đồ của Tô Ngọc Lâu chẳng phải sẽ càng mở rộng hơn sao? Nghĩ như vậy ánh mắt bà ta càng sáng hơn.
Lâm thị nhìn Tô phu nhân, đoán được trong lòng bà ta đang nghĩ gì thì không khỏi âm thầm cười lạnh. Tô gia bất quá cũng chỉ là nhà thương nhân mà thôi, ngay cả khi phú quý có chạm trời thì các nhà quyền quý ở kinh đô cũng không để vào mắt. Cho dù Tô Ngọc Lâu có công danh trong tay thì căn cơ cũng quá nhỏ bé, Âu Dương Trì tuyệt đối sẽ không đem đích trưởng nữ gả cho nhà như vậy. Lại càng đừng nói đến sau lưng còn có Trữ lão thái quân mưu kế thâm sâu kia nữa, bà ấy làm sao có thể đồng ý gả cháu gái ruột thịt cho một thương hộ chứ? Nhưng nếu là Âu Dương Noãn toàn tâm toàn ý, chính mình muốn gả cho Tô Ngọc Lâu, vậy thì không thể trách người khác được…Vốn là muốn đợi Âu Dương Noãn lớn thêm chút nữa mới ra tay nhưng tình hình này xem ra để nàng ở lại đây một ngày thì đối với Lâm thị chính là họa lớn!
Lâm thị nghĩ đến đây thì ho khan vài tiếng, nhìn Âu Dương Noãn nói: ”Noãn nhi, lại đây với mẫu thân!”
Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn bà ta một cái, vừa muốn đi qua thì đột Trữ lão thái quân đột nhiên giữ chặt tay nàng lại. Âu Dương Noãn biết trong lòng ngoại tổ mẫu đang lo lắng Lâm thị có ý đồ gì khác, nhưng trước mắt mọi người bà ta vẫn là kế mẫu của mình, nếu cứ hững hờ như vậy truyền ra ngoài sẽ không có lợi cho nàng cũng đệ đệ, cho nên Âu Dương Noãn vỗ nhẹ tay trấn an Trữ lão thái quân. Xong nàng liền đứng dậy, tươi cười bước đi nhẹ nhàng đến bên người Lâm thị.