Mục lục
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nha đầu này đúng là to gan lớn mật. Đổng thị, ngươi không cần thay nàng biện giải. Về phần người sau lưng nàng đến tột cùng là ai…..”

Yến vương chậm rãi hít một hơi: “Ta cũng rất muốn biết!”

Đổng thị sửng sốt, sau lưng chợt lạnh.

Tuệ Quyên rốt cục cũng bất chấp tất cả, trợn mắt nhìn Âu Dương Noãn, thần sắc thê lương mà dữ tợn: “Vương gia, việc này nhất định có người muốn mưu hại. Nhất định là như vậy! Nô tỳ bị oan a! Nô tỳ bị người ta oan uổng a!”

“Ngoan cố không nhận! Đã không tự nhận sai thì thôi, thế nhưng còn muốn hồ ngôn loạn ngữ!”

Tiếu Trọng Hoa hất mặt lên, ý bảo thị vệ lôi Tuệ Quyên ra ngoài.

Đúng lúc này Âu Dương Noãn liền mơ hồ nghe thấy tiếng ‘tách’ nhè nhẹ. Nàng ngưng thần nhìn lại, hóa ra là một đoạn móng tay sơn đỏ bị bẻ gãy rơi ra từ lòng bàn tay Đổng thị.

Nàng không khỏi bật cười trong lòng, xem ra lần này Đổng thị đúng là bị chọc tức không nhẹ.

Nhưng cũng không ngẫm lại xem lúc trước là ai tìm cơ hội hãm hại Hồng Ngọc cùng Xương Bồ. Khi hạ nhân của nàng bị oan uổng, đối phương cũng chưa từng lưu lại chút tình cảm. Nàng lúc này cũng phải xả hết cục tức dồn nén lâu nay.

Tuệ Quyên là người của Đổng thị, nếu bị định tội Đổng thị sao có thể được may mắn thoát khỏi liên quan?

Ngay cả khi Yến vương tạm thời không động đến Đổng thị thì địa vị của bà ta từ nay về sau cũng sẽ xuống dốc không phanh. Muốn làm bà bà của nàng sao? Cũng phải xem có đủ tư cách hay không?

Trong lòng Âu Dương Noãn nghĩ, chưa biết chừng Tuệ Quyên còn có thể đưa ra được lời biện minh khác. Như vậy sẽ rất tốt, trò chơi sẽ càng vui hơn. Huống chi vở diễn hôm nay còn chưa đến đoạn cao trào nhất a!

Đúng lúc này Xương Bồ cũng từ bên ngoài bước vào, sắc mặt đều rất hân hoan.

Thấy không khí trong phòng ngưng trọng liền thu liễm nét cười, đi tới trước mặt Âu Dương Noãn trình khăn tay lên: “Tiểu thư, khăn tay của ngài đây!”

Hiện tại đã qua một thời gian, so với tính toán của nàng cũng không sai biệt lắm. Trên mặt Âu Dương Noãn hiện lên nét cười không dễ phát hiện.

Tiếu Trọng Hoa sửng sốt, chợt nghe thị vệ bên ngoài lớn tiếng bẩm báo: “Điện hạ, bên ngoài có một nữ nhân chạy đến trước cửa Yến vương phủ nháo loạn muốn đòi sống đòi chết!”

Yến vương sửng sốt, lập tức đứng lên kinh sợ hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Tôn Nhu Trữ nhìn một màn này, không hiểu rốt cuộc là đang phát sinh chuyện gì, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Như thế nào lại trong một khoảng thời gian lại biến đổi bất ngờ như vậy? Một nữ nhân chạy đến đây đòi chết, đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra a!

Tiếu Trọng Hoa nhíu chặt mày: “Từ từ nói rõ ràng ta nghe!”

Thị vệ vội vàng nói: “Người đó….Người đó nói phủ chúng ta có người mưu đoạt linh chi ngàn năm bảo vật tổ truyền. Còn nói đốt hết nhà nàng, bức tử phụ thân nàng. Nàng….nàng muốn đi đến trước cửa hoàng cung cáo trạng….”

Yến vương sửng sốt, ánh mắt lạnh như đao đảo qua mặt Đổng thị: “Lập tức mang vào đây!”

Âu Dương Noãn không tiếng động cười cười. Nay nàng cùng Đổng thị liền như mãnh thú hai đầu, đều thật sự cẩn thận giằng co. Không nắm chắc ai sẽ là người tiến lên cắn cổ họng đối phương trước. Nhưng ai cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

Hiện tại nàng chưa thể hoàn toàn lật đổ đối phương, nên chỉ có thể làm suy yếu lực lượng của đối phương trước. Cũng giống như Đổng thị từng bất động thanh sắc có ý đồ loại bỏ người bên cạnh nàng.

Mà mục tiêu lúc này của Âu Dương Noãn đúng là đem tâm phúc cùng cánh tay của Đổng thị dồn vào chỗ chết.

Không, có lẽ nàng còn muốn nghiêm trọng hơn một chút. Tỷ như đem cánh chim của Đổng thị hoàn toàn chặt đứt.

Nghĩ đến đây tươi cười của nàng lại càng ẩn hiện.

Mà phía sau Đổng thị cũng đã khôi phục lại biểu tình đoan trang bình thản.

Âu Dương Noãn nhìn bộ dáng Đổng thị, chỉ biết có lẽ trong lòng đối phương chắc là đã có ứng đối, không cười lạnh nhưng cũng không lộ ra nửa điểm bất thường gì.

Nữ nhân kia bị dẫn vào, là một phụ nhân khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dung mạo hiền lành đang mặc đồ tang. Trên trán còn bị băng bó, trên mảnh vải trắng còn có vết máu mơ hồ, giống như là bị đả thương.

Nàng vừa vào cửa liền hướng về người ngồi chính giữa thảm thiết kêu khóc: “Vương gia, Vương gia! Oan quá, tiện dân oan uổng quá!”

Chuyện như vậy chưa bao giờ nghe thấy, hộ vệ một đường đem nữ tử này tiến vào, một đường mang tới vô số hạ nhân ngạc nhiên.

Mama nha đầu bên ngoài không dám tới gần nơi này, chỉ có thể lấp ló đứng bên ngoài sân. Ai ai cũng ngóng dài cổ, hy vọng biết được chút tình hình, mồm năm miệng mười nghị luận to nhỏ.

Tôn Nhu Trữ bị tình hình bất ngờ đột phát này dọa sợ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nàng mở to hai mắt, há hốc mồm.

Tiếu Trọng Hoa cũng chấn động một chút, theo bản năng nhìn Âu Dương Noãn. Lại thấy nàng đang cười với hắn đến là bình thản, nhất thời trong lòng cũng nở nụ cười. Thì ra là thế.

Yến vương nhíu mày, mama nha đầu bên cạnh liền vội vàng bước lên đè chặt phụ nhân kia.

Nhưng phụ nhân kia vẫn hướng Yến vương kêu to: “Vương gia, các ngươi vì một gốc linh chi mà hãm hại cả nhà bình dân chúng ta. Bức tử cha ta, hại ta nhà tan cửa nát. Ta là người hạ đẳng, hiện tại cũng đã không sợ gì nữa. Các ngươi là quý nhân, là cành vàng lá ngọc, các ngươi không sợ ông trời có mắt sao?”

Mặt Tiếu Trọng Quân liền chuyển trắng, hắn quay đầu kêu: “Mau kéo xuống, như vậy thì ra thể thống gì nữa!”

Hộ vệ nhìn thoáng qua Tiếu Trọng Quân, lại không hề động đậy. Sắc mặt Tiếu Trọng Quân lại càng khó coi.

Chợt nghe Âu Dương Noãn ôn nhu khuyên bảo nàng kia: “Ngươi là ai? Vì sao muốn đến đây gây nháo loạn?”

“Cho dù là thế nào, Yến vương cũng sẽ vì ngươi chủ trì công đạo. Ngươi có gì muốn nói cứ nói, không cần phải kích động như vậy!”

“Nếu ngươi vẫn như vậy, người khác sẽ nghĩ là ngươi bị điên, hoặc là cố ý đến gây chuyện. Mượn cơ hội bịt miệng ngươi không cho ngươi kêu oan. Ngươi làm gì phải khổ như vậy?”

Nàng kia cả kinh, mặt đầy nước mắt ngẩng đầu. Nhìn thấy sắc mặt ôn hòa, tướng mạo thanh lệ của Âu Dương Noãn thì trên mặt nhất thời hiện lên chút mâu thuẫn. Như là đang do dự không biết có nên tin tưởng đối phương hay không?

Âu Dương Noãn tiếp tục nói: “Ta chỉ là một nữ tử, cùng ngươi không thù không oán, ta sẽ không làm hại ngươi. Người đang ngồi phía trên chính là Yến vương, bên cạnh ta chính là Minh quận vương!”

Nàng nhìn thoáng qua Tiếu Trọng Quân đang tức giận, giọng điệu lại càng ôn hòa: “Đương nhiên, còn có Thế tử. Ở đây có đầy đủ ba vị này, ngươi cứ nói theo tình hình thực tế!”

Có lẽ thanh danh của Yến vương cùng Tiếu Trọng Hoa nữ tử này đều đã được nghe qua. Cũng có lẽ là vẻ mặt ôn hòa của Âu Dương Noãn đã đả động được đến đối phương.

Nàng ta lập tức nước mắt như mưa: “Ta là Trương Ngũ Liễu nữ nhi của Trương Hàn, chủ tiệm thuốc phía nam kinh thành!”

“Cha ta ban đầu có một gốc linh chi ngàn năm hiếm thấy, không biết đã có bao nhiêu người đến muốn mua nhưng cha ta đều không chịu bán. Bởi vì thân mình ông ấy có chứng hàn nên muốn để lại cho bản thân dùng!”

“Ai ngờ một ngày nọ có một khách nhân đến cũng hỏi mua linh chi này nhưng cha ta không chịu. Hắn đã nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp đến bức chúng ta, ngay cả tiệm thuốc của chúng ta cũng lấy mất. Cha ta quá tức giận nên đã ngã bệnh không dậy nổi!”

“Sau đó nhà chúng ta đã vụng trộm chuyển ra ngoài sống. Chỉ là không nghĩ vẫn bị tìm được, kết quả vẫn là người nọ. Một phân bạc cũng không cho mà cứ thế cướp đi linh chi. Cha ta sống chết không buông tay, bọn họ liền đốt nhà…..Còn thiêu luôn cả cha ta!”

Trương Ngũ Liễu khóc không thành tiếng, nàng vốn đã gả cho người ta. Nhưng phu quân đoản mệnh, bất đắc dĩ phải trở lại nhà mẹ đẻ liền như vậy sống nương tựa vào cha.

Bây giờ cha mất, nhà cũng mất, nàng về sau biết dựa vào đâu? Nàng không thể không quay trở lại kinh đô, tìm cách mưu sinh….

Tiếu Trọng Hoa nghe đến đó liền đã hiểu được tất cả. Hắn cũng từng muốn gốc linh chi này nhưng cho dù đã ra giá đến một ngàn lượng hoàng kim, đối phương cũng không chịu bán.

Người ta là giữ lại để dùng cho bản thân, cho nên hắn cũng không cưỡng cầu nữa. Ai ngờ gốc linh chi này vẫn mang đến tai họa cho đối phương.

Vừa rồi nghe Âu Dương Noãn nói Đổng thị tìm được một gốc linh chi ngàn năm, xem ra chính là gốc này rồi.

Yến vương lạnh lùng nói: “Ngươi làm sao biết gốc linh chi đó ở trong phủ chúng ta?”

Trương Ngũ Liễu khóc càng lợi hại hơn: “Cha ta đã nói với ta, người bình thường sẽ không ăn được loại linh chi này. Tất nhiên phải là người phú quý, hơn nữa nhất định là phải có trọng bệnh, không phải là linh chi ngàn năm thì không thể!”

“Sau đó lại có người nói Thế tử Yến vương hàng năm đau ốm, không biết đã tốn biết bao nhiêu thuốc quý nhưng vẫn không trị dứt được. Gốc linh chi này nhất định là thứ mà Yến vương phủ đang tìm kiếm nên ta liền tìm đến đây!”

“Ta tin tưởng Yến vương ngài là quý nhân, lại là Vương gia cao cao tại thượng, nhất định sẽ không uy hiếp dân thường chúng ta. Nếu thật sự là Yến vương phủ lấy đi, cầu ngài ban chút từ bi đem linh chi trả lại cho ta!”

“Phụ thân ta đã chết, nay ta không có chỗ nào để dựa vào nên liền chỉ còn biết trông cậy vào gốc linh chi này cho nửa phần đời còn lại!”

“Đúng là đồ xảo trá!”

Di mama giận tím mặt, thất thanh nói: “Ngươi rõ ràng là đã nhận tiền của chủ tử nhà ta, cư nhiên còn dám quay lại cắn một ngụm. Quả thực là ăn gan hùm mật gấu mà….”

Mấy lời này vừa ra khỏi miệng, Đổng thị vốn còn trấn định liền biến sắc.

Xương Bồ nhẹ giọng nói bên tai Âu Dương Noãn mấy câu, nàng liền cong môi lên. Biểu hiện của cô nương Trương gia này đúng là rất tốt, than thở khóc lóc đều rất thảm thiết.

Trương Ngũ Liễu mặt đầy nước mắt, trong lòng cũng rất không yên. Ngoại trừ chính bản thân nàng ra thì ai cũng nghĩ là phụ thân nàng bị tức chết.

Trên thực tế chưởng quầy Trương gia trốn ra khỏi kinh đô, trong lúc vô ý đã rơi xuống sông mà chết. Gốc linh chi kia cũng chính là do nàng chủ động bán cho Đổng thị, sau đó lại lần nữa mở một hiệu thuốc….

Cũng may Xương Bồ rất thông minh, nhanh chóng phái người đi tìm được hiệu thuốc của Trương gia. Lại còn cho đối phương năm ngàn lượng bạc, nàng mới đồng ý đến cửa nháo loạn.

Người như vậy chỉ cần có tiền thì đương nhiên cái gì cũng có thể làm. Đổng thị có thể dùng bạc để thu mua nàng, vậy Âu Dương Noãn đương nhiên cũng có thể.

Chỉ là lần này nàng quyết không được lật lọng. Bởi vì đứa con duy nhất của nàng, vì tiền đồ cẩm tú sau này, Trương Ngũ Liễu cũng đồng ý đánh cược cả tính mạng.

Âu Dương Noãn mỉm cười, chuyện này hiển nhiên là Xương Bồ đã làm rất tốt.

Tôn Nhu Trữ thở dài: “Thật đúng là bi thảm a! Đổng trắc phi, ngài sao có thể phá hỏng thanh danh của Vương gia như vậy? Thật sự là…..”

Bộ dáng như là không thể tiếp tục nói.

Đổng thị lạnh lùng liếc nhìn Tôn Nhu Trữ. Xem ra, đối phương đã muốn giương cờ tuyên bố đứng một bên với Âu Dương Noãn.

Một câu kia của Tôn Nhu Trữ khiến Trương Ngũ Liễu lại lớn tiếng khóc lên, một bên khóc một bên hướng lên trời kêu to: “Phụ thân, người sống khôn thác thiêng. Ai thiếu nợ người, người hãy về tìm người đó a!”

Di mama cơ hồ tức giận đến tái mặt: “Vương gia, ngài trăm ngàn lần đừng tin tưởng nàng. Tất cả đều là nói dối, không có một chữ là sự thật!”

Trương Ngũ Liễu cũng bi thiết kêu lên: “Ta nói dối? Ngươi có biết xấu hổ hay không?”

“Ngươi dám nói lời ta không có một chữ là sự thật? Gốc linh chi này chẳng lẽ không đúng là của nhà ta sao? Ngươi dám nói không?.....”

“Trời ạ! Trên đời này lại có người vô tình vô nghĩa như vậy sao? Phụ thân bị chết oan uổng. Gốc linh chi này là bảo vật mà cha ta đã cất chứa cả đời a…Nhưng….nhưng các ngươi vừa đến liền đòi lấy. Chẳng những một phân tiền cũng không đưa, còn bức tử cả cha ta….”

Lời này Trương Ngũ Liễu nói không sai, Đổng thị có chống chế thế nào cũng không thể không thừa nhận gốc linh chi này là của người ta. Đây cho dù vô luận có nói thế nào cũng không xong.

Lúc trước cũng thật sự là Đổng thị phái người đi thu mua gốc linh chi. Chưởng quầy Trương gia kia không chịu nổi sự quấy rầy nên mới chạy ra ngoài thành cũng là sự thật.

Tuy rằng Đổng thị cũng không thật sự bức tử Trương chưởng quầy nhưng đối phương lại cũng thật sự đã chết.

Hiện tại nhân chứng duy nhất chỉ có Trương Ngũ Liễu, cho nên nàng ta muốn nói như thế nào thì liền nói như vậy.

Đổng phi cười lạnh một tiếng. Âu Dương Noãn, bẫy này ngươi làm rất tốt! Được lắm! Thật sự là rất tốt!

Khuôn mặt Đổng thị càng lạnh hơn: “Trương gia cô nương, lá gan ngươi cũng thật lớn a! Bởi vì cảm thấy là do Yến vương phủ đoạt đi linh chi của nhà ngươi mà dám hạ độc bên trong để mưu hại Thế tử sao?”

Lời này vừa thốt ra, thần sắc Trương Ngũ Liễu liền lập tức thay đổi. Trở nên thất kinh, Trợn mắt há mồm, nước mắt đầy mặt nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Âu Dương Noãn cong khóe môi lên, quả nhiên không hổ danh là Đổng trắc phi. Tâm tư chuyển cũng thật nhanh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK