Có vẻ như đã bị kích thích, anh cắn chặt răng, vươn tay nắm lấy cằm cô rồi cúi đầu, từng bước từng bước chiếm lấy đôi môi cô.
Một lúc sau, anh ôm chặt lấy cô như thể muốn cô hòa vào thân thể mình, giọng nói cũng như từ trong kẽ răng lọt ra: "Được, sẽ nhớ dáng vẻ không mặc đồ của em."
Cứ như thật sự bị nguyền rủa, kể từ khi nói câu ấy cho đến khi cô rời đi, trong đầu anh cứ không tự chủ được khắc họa ra dáng vẻ thân không mảnh vải của cô, cơn nóng trong người anh càng cháy càng dữ dội, sau khi trông theo bóng cô dần khuất khỏi tâm mắt, anh quay đầu đi thẳng đến con sông quen thuộc của mình.
Buổi tối nước sông rất lạnh, người đàn ông ngâm một hồi lâu cuối cùng cũng giải tỏa được cơn nóng trong người.
Anh mò mẫm đi về nhà.
Lúc trước thỉnh thoảng Lục Vân Dương cũng sẽ về nhà, vậy nên việc anh đột ngột xuất khiến cũng không khiến người nhà họ Lục bất ngờ, đợi anh ăn cơm xong, Tống Mỹ Hoa lại tranh thủ cơ hội hỏi chuyện trước đây anh và cô gái kia tiến triển đến đâu rồi.
Lục Vân Dương hiểu rõ từng người trong nhà, cha và ông nội anh chắc chắn sẽ không phản đối chuyện anh và Ngọc Đào ở bên nhau, mẹ anh đơn giản chỉ là muốn tìm một cô gái có công việc như anh, chỉ cần chuyện công việc sắp xếp ổn thỏa những chuyện khác căn bản không thành vấn đề.
"Đợi vài hôm nữa con hỏi lại cô ấy." Anh chậm rãi đáp.
"Mẹ không nói con" Tống Mỹ Hoa càm ràm: "Con phải hỏi sớm chút, mẹ cũng cần phải chuẩn bị tâm lý, có cần mua ít vải về làm quần áo hay ga giường vỏ gối gì đó."
Không nhắc đến quân áo ga giường thì thôi, vừa nhắc đến trong đầu anh lại không kìm được nghĩ ra đủ thứ linh tinh.
Đêm đó anh ngủ không yên chút nào, đầu óc mơ mơ màng màng lại mơ thấy từng chuyện hôm nay anh làm với Ngọc Đào, nhất là lúc mà cô ngồi sau xe đạp.
Xúc cảm từ sau lưng truyền đến đó mêm mại như bông, như muốn khiến anh lún sâu vào trong đó, đây là một trải nghiệm mà trước nay anh chưa từng có, xúc cảm đó khiến cho người ta không kìm được muốn được chạm vào tiếp, thế nhưng vừa giơ tay ra lại chỉ chạm vào khoảng không, người cũng tỉnh mộng...
Ánh nắng ban mai giữa hè rọi qua cửa sổ chiếu xuống khiến cho mặt đất trở nên rực rỡ, không khí nóng bức tràn ngập trong phòng, người đàn ông khẽ hé mắt, yết hâu nóng rát, cơ thể anh cũng vô cùng đau đớn.
Anh lại phải đi tắm rồi.
Tống Mỹ Hoa phát hiện mới sáng sớm con trai lại lấy một chum nước đầy ắp đi tắm, đã thế còn tắm suốt một tiếng đồng hồ, cái này vẫn chưa tính là gì, anh lại còn giặt quần áo ở nhà.
Con suối của đại đội ở cách đây cũng khá xa, mỗi lần đi lấy nước cũng khá phiần phức, anh vừa tắm lại vừa giặt đồ, đây rõ ràng là đang lãng phí!
"Con để quần áo đó tối mẹ đem ra sông giặt cho." Bà ta quát ầm lên: "Đừng có mỗi lần về nhà là lại phá hoại nước ở nhà như thế."
Lục Vân Dương đem quần áo trong tay nhúng nước, mặt không biểu cảm nói: "Con giặt xong rồi." Lục Trung Triển thấy Tống Mỹ Hoa lại sắp quát lên bèn vội nói: "Trong chum không phải vẫn còn ít nước đấy sao? Buổi sáng ăn qua loa bát mì là được rồi."
Nói xong còn không quên lườm con trai một cái, thấp giọng dặn dò: "Con là bác sĩ mà không biết đường tự kê ít trà thảo dược thanh nhiệt hạ hỏa để trong nhà à?”
Lục Vân Dương:...
"Cha, không phải như cha nghĩ đâu..."
"Đừng nói nữa, cha biết cả rồi" Lục Trung Triển cũng không tiện nói nhiều, lòng thầm nghĩ ai mà chẳng có thời tuổi trẻ sinh lực dồi dào: "Con nên lấy vợ rồi."