Ở đây cái gì cũng phải chứng minh, không có giấy đăng kí kết hôn, người ta cũng sẽ không tùy tiện cho người khác thuê phòng, chính là ai sẽ câm theo giấy đăng kí kết hôn trên người đây?
Hiện tại ngay cả chứng minh công tác cô cũng đều không mang theo!
Lục Vân Dương hít vào một hơi, nói tiếp: "Giấy đăng kí kết hôn chúng tôi không mang theo, nếu có thư giới thiệu của lãnh đạo bệnh viện thì có thể chứ?"
Nhân viên công tác lạnh lùng nâng mặt: "Ba loại giấy chứng minh đều phải có, nếu không tôi làm sao biết người viết tên trên thư giới thiệu có thật là các người hay không?”
Lục Vân Dương cùng Ngọc Đào:...
Lục Vân Dương giương đuôi lông mày lên: "Thư chứng minh của cấp lãnh đạo cũng không được ư?”
"Hiện tại quy định rất nghiêm khắc, thật sự không được." Nhân viên công tác giống như có chút không kiên nhãn, nhìn Lục Vân Dương: "Không phải anh nói mình là bác sĩ sao, bệnh viện các anh không phải có phòng ở sao? Làm sao mà không ở lại bệnh viện."
Nguyên nhân vì sao không ở lại bệnh viện hai người tự nhiên sẽ không nói cho cô ta, hai người thuyết phục một hồi lâu, đối phương vẫn không chịu cho thuê phòng, hai người đành phải lê thân trở về bệnh viện.
Một buổi trưa không có gì vào bụng, Lục Vân Dương trực tiếp đưa Ngọc Đào đi đến nhà ăn, tuy rằng người ở nhà ăn đã sớm tan tâm rồi, thế nhưng ở bệnh viện vẫn có bệnh nhân ở lại, vậy nên ở nhà ăn vẫn có người trực ban.
Lúc đó trời đã sớm chuyển tối rồi, nhà ăn cũng không có gì mới mẻ cả, anh mua hai bát mì, ăn no nê thỏa mãn xong hai người mới về kí túc xá bệnh viện.
Kí túc xá là một tòa nhà có hai tâng, tâng một là kí túc xá nam, từng bác sĩ đều có phòng riêng của mình, lúc này đã là chín giờ rồi, ngoại trừ nhân viên trực ban, người trong kí túc xá hầu hết đều đã lên giường, xung quanh là một mảnh an tĩnh.
Trong màn đêm duỗi tay còn không thấy rõ năm ngón này, Lục Vân Dương không làm kinh động đến nhân viên trực ban, khẽ khàng dẫn Ngọc Đào về phòng mình.
Tay anh vừa duỗi chuẩn bị tìm công tắc đèn, liền đột ngột bị nữ nhân đằng sau lưng ôm lấy.
Thân thể mềm mại đột ngột nhào tới, bàn tay đang với đến công tắc đèn của Lục Vân Dương khẽ run lên, còn chưa kịp mở miệng, bàn tay của nữ nhân đã chậm rãi lả lướt, trong lời nói mang ý cười: "Để em xem xem, có phải chỗ nào cũng nhớ em không?”
Bóng đêm thăm thẳm, khiến cho con người cảm nhận được một loại cảm giác vừa thần bí vừa kích thích, loại kích thích này khiến từng dây thần kinh trên người căng chắt lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Lục Vân Dương đè lại tay cô, xoay thân đem người bế lên áp trên tường, tay phía sau duỗi ra/"phanh" một tiếng đóng sập cửa lại.
Đột nhiên bị bế lên trên cao, Ngọc Đào theo bản năng ôm chặt cổ anh, miệng kêu lên một tiếng, giây tiếp theo lại vội vàng che miệng lại.
Hôm nay cô mặc váy, hiện tại bị anh bế lên, hai chân đều bị nhấc cao, chỉ cần nhẹ nhàng hất váy một cái...
Hắc hắc-
Đôi mắt dần thích ứng với ánh sáng, nương theo ánh trăng mông lung, người đàn ông nhìn chằm chằm cô cười nói: ""Đương nhiên! Cái gì cũng nhớ”
Khoảng cách cực gần, hơi thở ấm nóng của anh phả vào trên gương mặt nữ nhân như trêu chọc, Ngọc Đào nhẹ nhàng ngăn chặn hơi thở tiếp xúc, đè lại ham muốn bắt lấy hai vai anh, tựa như cào gãi ngứa: "Chúng ta còn chưa tắm đâu."
"Nhà tắm ở bên ngoài, là công cộng." Âm thanh trầm thấp của anh vang lên: "Đợi lát nữa xong việc anh đi lấy nước cho em."
Ngọc Đào khẽ cười, cúi người dán sát mặt anh, cắn lên dái tai anh nỉ non: "Vậy giường của anh đâu?”
Lục Vân Dương hiểu ý cô, anh vẫn luôn vui vẻ nghe theo ý cô, thế nhưng hiện tại cô bị bế lên trên không, cả người tự như một khối bùn mềm dẻo mặc người xoa bóp.