Mục lục
Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mấy người đừng tưởng rằng công an không bắt nó thì còn có thể tránh khỏi được một kiếp, Tô gia mấy người bôi nhọ chúng tôi như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt...

Tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng sức chiến đấu của bà nội Tô không hề giảm, vừa nghe thấy lời bà ta nói thì biết lúc sau bà ta còn muốn nói gì, không chút suy nghĩ mà bổ nhào qua tát thêm cái nữa.

"Miệng chó không thể mọc được ngà voi*, còn mắng Ngọc Đào thì mày có tin bà già này liều mạng với mày không!"

*kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế.

Triệu Tiểu Mai nào biết khi nãy bà già chết tiệt này vừa đánh bà ta mà lúc sau còn tát thêm một cái nữa, hiện tại bà ta không chỉ nóng rát trên mặt mà đầu còn nhức ong ong, trong lúc nhất thời chỉ có thể há hốc mềm mà quên đáp lại.

Mọi người vừa thấy hành động không ổn này thì lập tức chạy nhanh lại ngăn cản bà nội Tô, đem bà kéo qua một bên hỏi thêm tình huống cụ thể như thế nào.

Bà nội Tô chỉ biết lúc trước Ngọc Đào khi đi mua đồ ở Cung Tiêu Xã thì gặp được Tạ Uyển Trinh, thì sau đó sự việc trộm cắp liền xảy ra, đương nhiên bà cũng tin tưởng cháu gái mình, chắc chắn không có khả năng cố ý trộm bút còn bôi nhọ Tạ Uyển Trinh.

"Thì còn có thể xảy ra chuyện gì?" Bà tức giận đến nỗi muốn nổi trận lôi đình, tuy rằng thường ngày đối việc cháu gái mình không nên thân với người thì rất có ý kiến, nhưng mà bà cũng không thể để tới phiên người khác xen vào: "Đây là do con mụ đó thấy Ngọc Đào của chúng tôi quá tốt, nên muốn bôi nhọ chúng tôi rồi kéo chúng tôi xuống nước!" "Con mẹ mày!" Toàn bộ sự việc Triệu Tiểu Mai chỉ nghe Uyển Trinh nói, nên bà ta chẳng lẽ không biết con gái mình bị oan uổng: "Chính là do Tô Ngọc Đào trộm bút nhét vào túi của Uyển Trinh, người khác thì không biết, nhưng Uyển Trinh của chúng tôi thì làm sao không biết!"

"Việc mấy người làm thì có trời làm chứng, mấy người sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng!"

"Mày so với công an còn lợi hại hơn?" Bà Tô tuy rằng đã già nhưng cái gì không đúng cũng nói lại: "Nếu mà Tạ Uyển Trinh không trộm bút thì tại sao nó lại phải ngồi tù?"

"Muốn bôi nhọ Ngọc Đào, không có cửa đâu!" Ánh mắt bà sắc lạnh nhìn Triệu Tiểu Mai, giọng nói sắc bén: "Mày là cái thứ gì mà còn là người làm trời chứng giám?”

"Mày cũng không nhìn lại là do ai dùng hàng ngàn nhát dao lừa gạt người khác tự tử, rồi hiện giờ ai là người ông trời muốn trừng phạt?"

Mọi người vừa nghe bà nội nói lời này, nhưng nghĩ lại không phải đúng sao, ai thi đại học được 237 điểm còn ai lúc thi đại học lại phải đi lao động cải tạo?

Muốn nói trời chứng giám thì không phải đang nhắc tới Tạ Uyển Trinh sao?

"Mày còn không biết xấu hổ mà còn đi bôi nhọ Ngọc Đào nhà chúng tôi, xem ra Tạ Uyển Trinh phải bị nhốt tận mười năm thì mới có thể giải hận!" Bà nội Tô hung hăng chỉ vào Triệu Tiểu Mai: "Nếu còn để tao lại nghe thấy mày nói xàm nói bậy, thì coi chừng tao xé rách miệng mày quát"

Rốt cuộc Triệu Tiểu Mai so với bà nội Tô thì chỉ là đứa oắt con, lại có mọi người ở bên trong khuyên can, hơn nữa đúng thật là Uyển Trinh đang phải chịu hình phạt, dù cho trong lòng bà ta có nhiều lửa giận thì cũng phải nén xuống, cuối cùng sự việc tan rã trong hòa khí không vui.

Ngọc Đào tới hôm Nguyên Đán mới biết được hôm qua bà nội Tô và mẹ của Tạ Uyển Trinh cãi nhau một trận, việc này gây ra vô cùng lớn, toàn bộ sự việc thì cô cũng biết sơ sơ mà cô không nghĩ tới bà nội Tô thế mà lại đi bênh vực người nhà, cũng không nghĩ tới Tạ Uyển Trinh không biết xấu hổ như vậy, thế mà còn đổi trắng thay đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK