Mục lục
Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy bây giờ cô ăn hết cháo cho tôi xem, nếu như cháo của cô không có việc gì, tôi bồi thường tiền cho cô!"

Tất cả mọi người đều nhìn Tạ Uyển Yến.

Trong cháo bỏ thuốc nhuận tràng, ăn vào rất nhanh sẽ bị tiêu chảy, Tạ Uyển Yến chậm rãi tiếp nhận hộp cơm, nhưng lại không dám ăn hết đồ bên trong.

Mọi người nhìn tình huống này, cũng đã rõ ràng hết mọi chuyện, Ngọc Đào bây giờ không bị làm sao, nhưng Tạ Uyển Yến không dám ăn, điều này chứng tỏ hộp cơm này nhất định là có vấn đề!

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Đại đội trưởng trâm mặt nhìn mẹ Tạ: "Nhà họ Tạ các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Bà nội Tô nhìn mẹ Tạ, tâm tình cũng tức giận muốn chết: "Tôi cũng muốn biết nhà họ Tạ các ngươi muốn làm gì! Một lần hại cháu gái tôi không được, còn muốn hại đến lần thứ hai sao?"

Đây là muốn lên trời hay sao?

Hai vợ chông nhà họ Tạ cũng ngơ ngác, bởi vì căn bản không biết con gái nhỏ của mình đã làm cái gì, Tôi" nửa ngày cũng không nói ra nguyên nhân.

Tạ Uyển Trinh nhìn Tạ Uyển Yến, hận không thể trực tiếp tát cho con bé này một cái.

Con bé ngu xuẩn này, làm sao mà nó có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy vào ngay lúc này chứ, lại còn để tô Ngọc Đào phát hiện ra.

Tức chết cô ta mài

Có người ở giữa thấy Ngọc Đào cũng không có việc gì, liền muốn chuyện nhỏ hóa không: "Uyển Yến còn nhỏ không hiểu chuyện, nhất thời xúc động làm sai cũng có thể lý giải."

"Nếu Ngọc Đào không ăn cháo, cũng không xảy ra chuyện gì, vậy việc này để Uyển Yến xin lỗi con bé, rồi xí xóa đi."

Ngọc Đào biết ngay sẽ có người nói như vậy, cô vất vả cùng Tạ Uyển Yến vật lộn lâu như thế, cũng không phải là vì nghe bọn họ nói những lời vô nghĩa này.

"Vâng, cháu cũng cảm thấy Uyển Yến còn nhỏ không hiểu chuyện." Cô ngước mắt lên, thản nhiên nhìn Tạ Uyển Trinh đứng giữa đám người: "Cho nên loại chuyện bỏ thuốc tôi như thế này, thật ra là cô dạy con bé đúng không?”

Một câu nói nhắc nhở mọi người, rất nhanh liền có người nói: "Đúng vậy, Uyển Yến mới mười ba tuổi, thuốc này lấy từ đâu ra, có phải là người lớn mấy người đưa con bé hay không?”

Sắc mặt Tạ Uyển Trinh đột nhiên biến đổi, cô ta thoáng cái liền hiểu được vì sao Tô Ngọc Đào lại dễ dàng bỏ qua cho Uyển Yến như vậy, thì ra mục đích chân chính của cô ta là nhằm vào mình.

"Tô Ngọc Đào, cô điên rồi sao?" Cô ta trợn tròn mắt, khuôn mặt xinh đẹp cũng sắp biến dạng đến nơi: "Tôi chưa từng dạy Uyển Yến như vậy bao giờ, cô dựa vào cái gì mà lấy máu phun người!"

"Dựa vào việc trước kia cô lừa gạt con bé tự sát!" Thím Vương bắt được cơ hội, lúc này mới thốt lên: "Con người cô thật là quá ác độc, đội tuyên truyền chúng ta có người như cô quả thật quá đáng sợ rồi."

"Chẳng may cô có tâm tư gì, vậy chẳng phải là chuyện xấu hay sao, cô còn dám có mặt mũi làm tiếp hả?"

Khóe miệng Ngọc Đào khế giật giật, xem ra thím Vương này thật đúng là đang ngấp nghé công việc của Tạ Uyển Trinh rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quả thật cũng đúng, đội tuyên truyên vốn không có việc gì làm, nhưng phụ cấp lại rất khiến người ta thèm nhỏ dãi, không những một năm có thể có thêm hơn hai trăm công điểm, mà ngẫu nhiên còn có thể lấy một ít phiếu cùng miến, bún gì đó.

"Điều này, hình như cũng đúng..."

"Tâm tư của cô ta xấu như vậy, dựa vào cái gì mà có thể làm công việc này?"

Mọi người cúi đầu thì thầm to nhỏ.

"Không phải!" Tạ Uyển Yến vừa nghe liền loạng choạng, việc này sao lại có quan hệ đến chị gái rồi?

"Thuốc này là tôi tự lấy từ trong nhà, không liên quan đến chị gái tôi."

"Các ngươi đừng nói lung tung, oan uổng cho người tốt!"

Nhưng lời nói của cô ta đã không còn tác dụng gì nữa, dù sao bọn họ cũng là người một nhà, cùng một mối, bỏ thuốc cũng là sự thật rõ như ban ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK