Chương 112: Một trăm mười hai đồng tiền
Chu Thịnh và Tần Tuấn nhìn nhau, hai người đều không nói chuyện.
Bắc Bắc bỗng nhìn về phía Tần Tuấn: "Cháu đi trước đây."
Tần Tuấn gật đầu: "Đi đi."
Bắc Bắc đi về phía Chu Thịnh, mặt mày cuối cùng cũng hiện lên ý cười: "Sao anh đến đây?"
Chu Thịnh nắm bàn tay lành lạnh của cô, khẽ ừm một tiếng: "Lo cho em."
Bắc Bắc bật cười, khóe môi cong lên: "Em không sao, mình về thôi."
"Ừm."
Bây giờ đoàn phim có rất nhiều người nhìn thấy Chu Thịnh, cho nên lúc nhìn thấy anh đứng bên cạnh Bắc Bắc thì tất cả mọi người đều tò mò không thôi. Ngay cả đạo diễn Tống nghe được tin cũng từ phòng ngủ đi ra, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh: "Tổng giám đốc Chu, sao anh lại đến?"
Chu Thịnh gật đầu: "Có chút việc nên đến."
Đạo diễn Tống gật đầu. Ông không chú ý đến Bắc Bắc và Chu Thịnh tay trong tay, hơi ngây ngốc hỏi: "Là việc gì? Sao lại không nói với chúng tôi một tiếng để sắp xếp người đi đón anh."
Chu Thịnh cười, tay chỉ chỉ vào Bắc Bắc nói: "Không cần. Tôi đến tìm Bắc Bắc."
Đạo diễn Tống không hiểu mô tê gì nhìn hai người: "Hả? Anh tìm Bắc Bắc có việc gì?"
Trần Tĩnh ở bên thật sự nhìn hết nổi nữa, nhắc nhở đạo diễn Tống một câu: "Ông không thấy bọn họ tay nắm tay sao?"
Đạo diễn Tống: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Ông cúi đầu nhìn, đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ vào mười ngón tay đan xen nhau của hai người, lắp bắp hỏi: "Hai người . . . . . . . . . . . . . hai người có quan hệ gì?"
Trần Tĩnh bất đắc dĩ đỡ trán, thật phục sát đất đạo diễn Tống không biết nhìn người này.
Bắc Bắc phá lên cười, thật sự nhịn không được.
"Đạo diễn, chú nói thử xem."
Đạo diễn Tống :". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Nếu như tôi biết thì đã không hỏi rồi.
Bắc Bắc cười nói: "Lần sau sẽ nói với chú."
Đạo diễn Tống: "? ? ? ? ? ? ? " Đừng vậy mà.
Bắc Bắc chống lại ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, cô dẫn Chu Thịnh về chỗ nghỉ ngơi của mình. Ở đây quay phim, Bắc Bắc và Trần Tĩnh ở chung với nhau trong một căn phòng rất nhỏ. Chẳng qua ở đây cũng không có tốt mà đòi hỏi, chỉ có thể chấp nhận như thế.
Trần Tĩnh ở ngoài cửa canh chừng cho hai người. Lúc này, hai người vừa đi vào, Chu Thịnh nhìn cô chằm chặp: "Sao rồi? Không sao chứ?"
Bắc Bắc lắc đầu: "Không. Anh không phải nói tạm thời đi không được sao?"
Chu Thịnh ừm một tiếng, vươn tay xoa đầu cô an ủi: "Nói chuyện rõ ràng với Tần Tuấn chưa?"
"Vâng. Có phải anh điều tra được gì không?"
Chu Thịnh gật đầu: "Tần Tuấn chắc nói với em hết rồi." Vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của Bắc Bắc, Chu Thịnh hoàn toàn đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Nghe vậy, Bắc Bắc nói hết những chuyện Tần Tuấn nói cho mình nghe. Chu Thịnh nói: "Ông ấy nói nhiều hơn anh điều tra được."
Bắc Bắc vâng một tiếng, ngồi xuống bên cạnh: "Sau khi quay về, em muốn đi làm giám định với ông ấy, tiếp theo em muốn đi gặp người đó."
Chu Thịnh ừm một tiếng, nói nhỏ: "Được. Đi gặp thôi."
Chu Thịnh đau lòng cho Bắc Bắc. Đau lòng không nói nên lời, làm sao những chuyện này lại cứ rơi lên người cô chứ.
Hai người ngồi bên nhau nói chuyện một lúc. Chu Thịnh đêm nay cũng chỉ có thể ở tạm chỗ này nghỉ ngơi. Sau khi quay xong, Trần Tĩnh rất tự giác thu dọn đồ đạc của mình, đến ở chung với nhân viên khác trong đoàn.
Về quan hệ giữa Chu Thịnh và Bắc Bắc, nếu như bây giờ còn có nhân viên không nhận ra thì thật là ngốc.
Đã ngủ cùng nhau rồi, như thế nào cũng là quan hệ bạn trai bạn gái. Huống chi tổng giám đốc Chu vượt ngàn dặm xa xôi đến đây là vì ở bên Bắc Bắc khi quay phim.
--
Thời gian tiếp theo, Chu Thịnh vẫn đợi ở đây với cô, còn Tần Tuấn chỉ ở một ngày rồi đi ngay. Bắc Bắc lưu số điện thoại của Tần Tuấn, muốn sau khi quay về sẽ tìm ông.
Những phân cảnh tiếp theo dễ dàng hơn so với tưởng tượng của Bắc Bắc. Mặc dù quay phim cực khổ nhưng cũng xem như thuận lợi. Ngay cả đạo diễn Tống cũng không nhịn được mà khen Bắc Bắc diễn tốt. Nhưng thật ra chỉ có mình Bắc Bắc biết, mỗi lần cô quay đều không kìm được mà nghĩ đến những việc Lê Miên đã trải qua, cứ nghĩ vậy thì rất dễ dàng biến mình thành Lê Miên, dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của Lê Miên. Cô không biết làm thế nào hình dung cảm giác này, nói tóm lại là cứ thế nhập vai.
Vì vậy, quay mới mới suôn sẻ được thế.
Đạo diễn Tống cũng vẫn luôn xúc động về bộ phim này, nói là bộ phim nhất định hót hòn họt. Vai diễn này của Bắc Bắc khiến người ta đồng cảm nhưng lại khiến người ta hâm mộ. Tính cách đặc biệt này của cô là thiếu sót của của người hiện đại, cho nên vai diễn này nhất định sẽ nổi.
Nổi hay không nổi, đối với Bắc Bắc mà nói tùy duyên thôi nhưng cô nhất định sẽ hoàn thành tốt vai diễn này.
Bộ phim này còn truyền đạt tới mọi người một tin tức mới, vấn đề buôn bán trẻ em. Một bộ phim hướng về hiện thực là khiếm khuyết của xã hội hiện đại.
Ngày đóng máy vừa hay là một ngày đẹp trời.
Từ thời khắc đạo diễn Tống tuyên bố đóng máy, Bắc Bắc cảm giác như được giải thoát. Mấy ngày nay, tâm trạng của cô vẫn cứ áp lực. Tâm trạng của Lộ Tình và tâm trạng của cô hoàn toàn đã thông suốt, quá cực khổ. Lộ Tình quá mệt rồi.
Thậm chí Bắc Bắc không dám nghĩ, nếu như mình là Lộ Tình, có thể kiên cường như thế không, tiếp tục kiên trì, chạy khỏi nơi đây, và còn sống cuộc sống đặc sắc như vậy.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, Chu Thịnh cầm một ly nước từ bên kia đến, khom lưng đưa đến trước mặt Bắc Bắc: "Uống nước đi, môi khô hết rồi."
Bắc Bắc gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn Chu Thịnh, rầm rì nói: "Chu Thịnh."
"Sao thế?"
Cô cúi đầu, giọng nói êm dịu: "Em không dám nghĩ người đó trước kia phải chịu bao nhiêu khổ cực."
Chu Thịnh bần thần nhìn Bắc Bắc. Trong đầu ngay lập tức hiện lên người vừa mới quay phim. Quả thật trước đây, Chu Thịnh vẫn luôn ủng hộ việc đóng phim của Bắc Bắc nhưng nghĩ không ra tại sao lại thích như vậy, cố chấp muốn đóng phim.
Mấy ngày nay cùng ở chung, Chu Thịnh mơ hồ giống như đã hiểu. Nguyên nhân Bắc Bắc thích đóng phim là gì, khi cô quay phim, hoàn toàn không giống với con người bình thường, cô thực sự nghiêm túc, chăm chỉ hơn bất cứ khi nào.
Bản thân hòa nhập vào vai diễn trong kịch bản, thái độ nghiêm túc đó khiến Chu Thịnh nhìn thấy mà cảm phục.
Suy nghĩ giây lát, Chu Thịnh khẽ nói: "Đứng dậy trước đã. Ngày mai chúng ta về rồi đi thăm bà ấy."
"Vâng." Bắc Bắc khàn giọng đáp. Mặc dù lo sợ nhưng cô cũng muốn đi thăm, đi thăm người chưa từng gặp mặt, bây giờ sống như thế nào.
Sau khi đóng máy, ở nơi như thế này cũng không có gì tốt để chúc mừng. Đạo diễn Tống vung tay, chỉ nói quay về rồi tổ chức tiệc chúc mừng cho cả đoàn.
Mọi người đều cùng nhau trả lời.
Sáng sớm hôm sau, một đoàn người rời khỏi nơi gắn bó gần nửa tháng.
Mối quan hệ giữa Bắc Bắc và Chu Thịnh, mọi người cũng đều dừng ở thân phận bạn trai bạn gái. Về chuyện hai người là vợ chồng, mọi người đều không hay biết. Dù sao không ai nghĩ tới, tổng giám đốc Chu tiếng tăm lừng lẫy lại kết hôn sớm như vậy.
Chỉ là về chuyện hai người yêu nhau, không ít người vẫn tò mò. Trước kia quan hệ giữa Chu Thị và Đồng Thị, nhiều người biết được. Cho nên khi nhìn thấy hai người ở bên tình tứ như vậy thì thật sự quá tò mò.
Trần Tĩnh bị hỏi rất nhiều lần, nhưng mà chị thông minh, lần nào cũng có thể nói qua quýt mà thôi.
Sau khi về đến thành phố, mọi người còn phải ngồi máy bay về thành phố H. Vừa lên máy bay, Bắc Bắc đi ngủ ngay, ai cũng mặc kệ.
Khi về đến nhà, Bắc Bắc và Chu Thịnh một trước một sau về nhà, Bắc Bắc mới quay đầu nhìn Chu Thịnh: "Khi nào đi thăm bà ấy?"
Chu Thịnh bật cười: "Đêm nay nghỉ ngơi đã. Ngày mai rồi đi. Anh đã nói chuyện với Tần Tuấn rồi."
Nghe vậy, Bắc Bắc gật đầu: "Vâng."
Thời gian này, quả thật cô rất mệt.
Sau khi về nhà tắm rửa gội đầu, Bắc Bắc cũng không liên lạc với ai, kéo Chu Thịnh đi ngủ ngay. Trong lòng cô hơi hồi hộp, cuộc gặp mặt ngày mai, kích động và căng thẳng nói không nên lời.
--
Sáng sớm.
Đêm qua Bắc Bắc đi ngủ sớm nên đã dậy từ sáng tinh mơ rồi.
Mặc dù đi đóng phim rất mệt, khi đó cô còn nói đùa với Trần Tĩnh là về nhà nhất định sẽ ngủ ba ngày ba đêm. Nhưng Bắc Bắc không ngờ, mình hoàn hoàn không ngủ được.
Trong lòng cô nặng trĩu. Đêm qua cũng phải rất buồn ngủ mới đi ngủ được.
Chu Thịnh đưa mắt nhìn cô: "Dậy rồi à?"
"Dậy rồi. Khi nào chúng ta đi?"
Chu Thịnh phì cười, nhìn bộ dạng cô như vậy thì thấy bất đắc dĩ: "Ăn sáng rồi đi nhé?"
"Vâng."
Sau khi hai người ăn sáng xong, Bắc Bắc kéo Chu Thịnh ra ngoài.
Trước đó Chu Thịnh nhận được địa chỉ do Tần Tuấn gửi đến, bây giờ không cần phải hỏi nữa.
"À."
"Hửm?" Chu Thịnh nhướn mày nhìn cô: "Sao thế?"
"Chúng ta có cần mua cái gì mang đến không?"
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . . . ." Anh liếc nhìn, nghiêm túc đánh giá Bắc Bắc. Từ sáng, Bắc Bắc đã căng thẳng rồi. Sớm tinh mơ, đã thử bốn năm bộ quần áo, bộ nào cũng hỏi Chu Thịnh thấy sao, này nọ lọ chai.
"Không cần."
Bắc Bắc suy nghĩ, nhíu mày hỏi: "Không cần thật sao? Em cứ thấy phải mua chút gì đó thì mới được?"
Chu Thịnh bật cười, vỗ vỗ đầu cô: "Ừm. Thật sự không cần mua đâu. Tần Tuấn nói bây giờ đến nhà họ Lê trước." Ngừng lại, Chu Thịnh nhắc nhở cô: "Bắc Bắc."
"Dạ?"
"Chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Bắc Bắc chớp mắt, hơi kinh ngạc sao anh lại nói như vậy: "Nghĩa là sao?"
Chu Thịnh lắc đầu: "Hôm nay đến nhà họ Lê, nhất định sẽ có rất nhiều người ở đó."
Bắc Bắc ngay lập tức nói: "Không phải nói đến bệnh viện sao?"
Trước đó đã nói rồi, làm xét nghiệm trước rồi mới đến nhà họ Lê thăm Lê Miên. Bất kể kết quả xét nghiệm thế nào, Bắc Bắc đều muốn thăm Lê Miên, dường như chỉ cần được gặp Lê Miên thì cô mới cảm giác an tâm.
Chu Thịnh gật đầu: "Là như vậy nhưng chút nữa người nhà họ Lê chắc đều ở đó."
Bắc Bắc vâng: "Không sao."
Sau khi đến bệnh viện tư, Bắc Bắc và Tần Tuần cùng đi làm xét nghiệm. Còn Lê Miên, bà không đến bệnh viện nhưng Tần Tuấn mang đồ của bà đến.
Sau khi đi một vòng bệnh viện, Bắc Bắc mới cùng về nhà họ Lê với Tần Tuấn. Càng đến gần nhà họ Lê, Bắc Bắc càng cảm thấy tim đập càng nhanh, cảm giác bồn chồn, đè nặng khiến cô sắp thở không được.
--
Khi đến nhà họ Lê, vừa xuống xe thì Bắc Bắc đã nhìn thấy rất nhiều người đang đợi ở cổng.
Cô khẽ giật mình, nhìn thấy người trước mặt đã từng xuất hiện trên tivi, lúc này cô mới nhớ lại lời Chu Thịnh nói. Nhà họ Lê trên chính trị hay thương trường đều nổi đình nổi đám.
Tần Tuấn nhìn mọi người, cười nói: "Đừng đáng sợ như vậy."
Người đứng bên kia đều gật đầu: "Không đâu không đâu."
Lê Mẫn tiến đến, nhìn Bắc Bắc cười: "Lại gặp mặt rồi."
Bắc Bắc gật đầu: "Chị Mẫn."
Lê Mẫn không để ý cách xưng hô này của cô, nói: "Vào trước đã. Hay là đi thăm Miên Miên trước?"
Tần Tuấn suy nghĩ giây láy: "Qua bên chỗ Miên Miên đi."
"Vậy chúng ta qua bên đó. Lát nữa rồi vào nhà ăn cơm được không?" Chị nhìn Bắc Bắc nói.
Bắc Bắc gật đầu: "Vâng ạ."
Đã đến rồi thì cô cũng không ngại ở lại ăn bữa cơm.
Tần Tuấn dẫn Bắc Bắc và Chu Thịnh đến một nơi khác. Nhà họ Lê rất lớn, căn nhà đằng trước chỉ là nơi mọi người gặp mặt. Phía sau còn có biệt thự nhỏ hơn, từ sau khi Lê Miên quay về đều ở chỗ này.
Vừa đi Tần Tuấn vừa trò chuyện.
Bắc Bắc nghe xong, đột nhiên hỏi: "Một mình bà ấy sống ở đây sao?"
Tần Tuấn cười: "Ở chung với chú."
Bắc Bắc: " . . . . . . . . . . . . . . . . ." Ý cô không phải vậy mà.
Tần Tuấn nhìn ra nghi ngờ của cô, nói: "Lát nữa gặp thì con sẽ biết."
Bắc Bắc trầm tư gật đầu.
Tiếp tục đi cùng Tần Tuấn về phía trước, cho đến khi dừng ở căn biệt thự trước mặt, Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn căn nhà, đôi mắt cộm cộm. Ở đây rất yên tĩnh, yên tĩnh làm người ta hơi sợ.
Chu Thịnh nắm tay cô, cho cô năng lượng.
Tần Tuấn mở cửa, đi thẳng vào trong.
"Có thể cô ấy đang ngủ. Mọi người ngồi đây trước đi."
"Vâng."
Bắc Bắc quan sát biệt thự, nói là biệt thự nhưng thật là căn nhà một tầng lầu. Trong phòng bày trí rất rất ít đồ, ngoài trừ sofa và tivi ra thì không có nhiều đồ đạc linh tinh khác.
Cô đang suy nghĩ thì đột nhiên cửa phòng ở bên mở ra.
Bắc Bắc kinh ngạc, liền ngẩng đầu nhìn.
Lê Miên . . . . . . . . . . . . . . . sờ soạng vách tường đi ra.
Trong lòng Bắc Bắc run lên, theo bản năng nhìn người từ phòng bếp đi ra.
Tần Tuấn chạy qua đỡ Lê Miên, đỡ bà ngồi một bên rồi nói: "Mắt cô ấy không nhìn thấy gì cả."
Danh Sách Chương: